Chương 25
CHƯƠNG 25
Ngày dần qua. Đảo mắt, ngày kia đã thành ngày mai, ngày mai đã thành ngày hôm nay.
Hứa Đại Chí tự nói với mình, ông đây là trong lòng khó chịu mới xin nghỉ đi tìm vui, trùng hợp mới tới gần sân bay. A nha, nghe nói gần đây bên trong sân bay lắp đặt thiết bị mới, đi xem xem tu sửa nó là cái dạng gì nào.
Tìm một nơi đỗ xe bên kia đường, Hứa Đại Chí đứng bên đường do dự. Từ chiếc xe thể thao màu trắng bên cạnh bước xuống một cô nàng cực kì mốt, bên chân lăn xuống theo một con kinh bá* nhỏ màu cổ đồng mặt đen, cọ tới dưới chân Hứa Đại Chí. Cô nàng nũng nịu hô gọi kinh bá, nhưng vì ống quần Hứa Đại Chí còn dính lại cơm nước tối qua, tiểu kinh bá xem hô gọi như gió thoảng bên tai, vòng quanh chân Hứa Đại Chí ngửi tới ngửi lui. (=)) không còn gì để nói với con người này nữa =))~)
Một chiếc xe con màu đen rít gào lướt qua trước mặt Hứa Đại Chí, tiểu kinh bá kinh hãi, sủa một tiếng chạy qua đường. Dòng người bên kia đường đột nhiên xuất hiện một bóng người quen thuộc. Hứa Đại Chí không suy nghĩ chạy qua bên đường.
Kiến thức giao thông thường thức cho các bạn nhỏ, điều thứ nhất: Khi qua đường đèn xanh thì được đi.
Tiểu kinh bá gào thảm, phanh xe két một tiếng, trời đất xung quanh Hứa Đại Chí trống rỗng. Cô nàng ăn mặc thời thượng thét chói tai bên cạnh: “A ~~ Cầu Cầu!!! ~~~~ Cầu Cầu của tôi ~~~”
Trong phòng bệnh, Hứa Đại Chí mơ hồ thoáng mở hai mắt. Mắt thấy đầu tiên là cái đầu ngốc của tổng biên đại nhân. “Đại Chí a, cháu cuối cùng cũng tỉnh.”
Hàn Tư Hồng ôm tay đứng bên cạnh: “Chúc mừng cậu gặp nạn sống sót, Hứa Đại Chí!”
Hứa Đại Chí nhìn xung quanh: “Tôi còn sống?”
“Hơn nữa chân tay cũng không tổn hại gì, khỏe mạnh cực kì.” Đồng sự hai bên trái phải tiếp lời. “Đụng phải cậu là tiểu kì thụy*. Cậu bị đầu xe đụng vào sau gáy, chỉ ngất đi thôi.”
“Tiểu kỳ thụy?” Hứa Đại Chí hú lên quái dị, “Làm sao mà đụng vào gáy tôi được?!”
Tổng biên đại nhân mỉm cười thân thiết: “Đại Chí a, cháu cũng đừng khiêm tốn nữa. Trang nhất các báo lớn ngày mai sẽ là cháu đó. Ha hả ~~ nghĩ không ra cháu lại có lòng nhân ái như thế, một con chó cũng phấn đấu quên mình đi cứu.”
“Tiểu Lưu, tiêu đề lớn ngày mai “Kí giả báo chúng tôi anh dũng cứu tiểu kinh bá” chuyển sang trang A đưa tin chi tiết, phối hợp dẫn thêm hai bài bình luận ngắn nếp sống xã hội và bảo vệ động vật đi!”
Cứu một con chó? Hứa Đại Chí kìm lòng không đậu sờ sờ mũi. Tôi lúc nào lại đi cứu một con chó? Tôi rõ ràng là…
Đúng rồi, lúc mình qua đường bị cái gì ngáng chân một chút, dường như là có tiếng chó sủa. Mình qua đường ~~~~
Hứa Đại Chí nhúc nhích một chút từ trên giường nhảy xuống đất: “Mấy giờ rồi?!”
Ba đồng sự xông tới ấn Hứa Đại Chí về lại giường, tổng biên trịnh trọng nhìn hắn: “Bây giờ chưa đến mười hai giờ. Tuy rằng giờ không có việc gì, nhưng cũng không thể sơ suất. Đợi chụp cắt lớp, X quang xem não có bị chấn động hay không a, xuất huyết trong không a ~~~”
Mười hai giờ kém?!
Đôi mắt Hứa Đại Chí dựng thẳng giận dữ: “Mười hai giờ kém? Thế mười giờ rưỡi thì sao? A?! Mười giờ rưỡi thì sao!!”
Hàn Tư Hồng liếc hắn một cái: “Quả nhiên là bị đụng ngu đầu rồi, lại nghĩ tới mười giờ rưỡi, chờ buổi tối đi.”
Bị tạt một chậu nước lạnh, Hứa Đại Chí chậm rãi vùi đầu vào gối co quắp.
Thật không, sớm đã qua rồi a!