Chương 96: Giết gà dọa khỉ (trung)
- Lục Thanh! Hắn nói hắn tên là Lục Thanh. - Gã thành vệ nghe thấy vậy liền ngẩn người, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, gã vỗ đầu:
- Đúng rồi. Đáng ra ta phải nghĩ ra từ sớm về Long Phượng bảng ra tháng này chứ. - Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Thanh vừa biến mất, thanh Luyện Tâm kiếm trong mắt gã thành vệ to hơn rất nhiều.
Ở phía nam của phường thị, bầu không khí ở đây vô cùng nặng nề. Trong cửa hàng kiếm của Lục gia, Lục Triển đang buồn bã ngồi bên bàn. Thuở nhỏ, hắn là cô nhi được Lục gia nuôi dưỡng rồi cho lấy họ Lục. Cho tới bây giờ đã hơn bốn mươi năm, hắn cũng không còn trẻ nữa. Mặc dù không có tư chất để trở thành kiếm giả bởi tới tận bây giờ vẫn chỉ là Kiếm Nô nhưng vì là người trung hậu thật thà nên được bổ nhiệm tới cửa hàng kiếm ở Lạc Nhật thành làm chưởng quỹ.
Nhưng gần đây, vô số chuyện cứ thể xảy ra khiến cho hắn không thể tránh được. Mặc dù bọn họ đã cố hết sức chống lại, nhưng kể cả bằng hữu tốt của hắn đồng thời cũng là thực khách được cung phụng của Lục gia, Kiếm Giả trung thiên vị Thúc Nguyên cũng bị trọng thương. Hôm nay, cửa hàng bị phong tỏa, đã nửa tháng không có tiền lãi.
Hắn cũng đã sử dụng bồ câu đưa tin tới Lục gia ở Triêu Dương trấn, nhưng biết là chẳng có tác dụng. Năm vị Kiếm Giả được cung phụng của Lục gia đều trấn thủ cửa hàng kiếm ở năm thành lớn. Còn chủ mẫu mặc dù có tu vi Kiếm Khách trung thiên vị, nhưng phải ở lại tổ nghiệp của Lục gia. Vì vậy mà nhiều nhất cũng chỉ có Dịch lão tới đây, nhưng cơ bản là cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Chẳng lẽ đành để cửa hàng kiếm đã kinh doanh mấy trăm năm của gia tộc cho người ta? Lục Triển không biết làm thế nào. Cửa hàng kiếm của gia tộc sắp mất đi trong tay hắn, điều đó khiến cho hắn cảm thấy phụ mười năm dưỡng dục của gia tộc. Mà căn cứ vào tình hình bay giờ, chỉ cần nửa tháng nữa, cửa hàng kiếm vì không có lợi nhuận mà tê liệt.
Trong lúc Lục Triển đang cau mày, ánh sáng trước mặt chợt tối hơn. Một bóng kiếm to lớn xuất hiện trên mặt đất trước mặt hắn.
- Thiếu chủ... - Nét mặt Lục Triển xuất hiện sự khiếp sợ. Bởi vì thanh Luyện Tâm kiếm trên lưng hắn thực sự quá to. Hơn nữa, vào dịp năm mới, Lục Triển cũng đã từng được gặp mặt Lục Thanh một lần nên nhận ra.
Sắc mặt Lục Thanh vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt Lục Triển lại cảm giác có được một sự uy nghiêm nào đó, giống hệt như khi hắn đối mặt với gia chủ quá cố Lục Vân. Nhìn vẻ mặt không được vui vẻ của Lục Triển, Lục Thanh mở miệng nói:
- Có chuyện gì? - Không quanh co lòng vòng, Lục Thanh hỏi luôn vào vấn đề.
- Chuyện này... - Lục Triển nói có chút bất đắc dĩ. Sau khi nghĩ một chút, hắn mở miệng nói:
- Thiếu chủ! Hay là theo ta tới hậu đường. Tới đó chúng ta nói chuyện hay hơn.
Lục Thanh nhướng mày, nói:
- Ta ở Lục gia chẳng lẽ không nhận ra người nào hay sao? Làm sao phải tới hậu đường?
- Thiếu chủ không biết...
- Cứ ở đây mà nói... - Thanh âm Lục Thanh có một sự kiên quyết khiến cho Lục Triển cảm thấy áp lực. Nhưng như thế lại khiến cho Lục Triển cảm thấy an tâm bởi thiếu chủ và gia chủ quá cố rất giống nhau.
- Là gia tộc Tư Đồ. - Bị sự kiên quyết của Lục Thanh ảnh hưởng, Lục Triển cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, trầm giọng nói:
- Gia tộc Tư Đồ thèm muốn lợi nhuận của chúng ta nên muốn mua cửa hàng. Lúc trước, gia chủ vẫn còn nên chúng không dám xuống tay vì sợ dẫn tới việc trả thù. Nhưng bây giờ, chúng chẳng e ngại gì nữa. Mặc dù không cướp đoạt nhưng cũng chẳng kém là mấy.
- Hôm nay, tam trưởng lão của gia tộc Tư Đồ là Tư Đồ Long. Gần đây, hắn mới đột phá tu vi tới Kiếm Khách tiểu thiên vị. Lúc này, hắn đang ở cửa hàng kiếm của gia tộc Tư Đồ phía đối diện. Tất cả khách hàng của của hàng chúng ta đều bị hắn đuổi đi. Đã nửa tháng qua không hề có một chút lợi nhuận. Hơn nữa, Tư Đồ Long còn đưa ra thời hạn, sau nửa tháng nếu như không đồng ý bán cửa hàng sẽ xóa sổ Lục gia của chúng ta ở Lạc Nhật thành. - Giọng nói của Lục Triển có một sự tức giận.
Nhưng sau đó, Lục Triển lại có chút khẩn cầu:
- Thiếu chủ! Bây giờ, chúng ta đều biết ngươi có thiên tư hơn người trong việc tu luyện kiếm đạo. Tu vi bây giờ cũng đã đạt tới Kiếm Khách tiểu thiên vị, nhưng vãn chưa thể tranh đấu được với họ. Gia tộc Tư Đồ là một trong số năm đại gia tộc có được căn cơ lâu đời. Đặc biệt là số lượng kiếm giả của bọn họ hơn chúng ta rất nhiều. Chúng ta chỉ có thể nhẫn nại. Đợi tới khi thiếu chủ có thể đạt tới Kiếm Sư là có thể đoạt lại tất cả những gì đã mất.
Lắc đầu, trong mắt Lục Thanh lóe lên một tia sáng lạnh lẽo:
- Ngựa lành để cho người ta cưỡi, người lành bị người ta chà đạp. Từ sau khi cha ta qua đời, ta đã thấy được việc này rất nhiều. Bây giờ, Lục gia của chúng ta cũng không thích hợp với việc yên lặng như trước kia nữa. Chỉ có thể lấy tranh chấp đối lại tranh chấp, dụng vũ lực ngăn cản vũ lực mới có thể khiến cho người ta không còn nhòm ngó tới gia nghiệp của chúng ta.
Lục Triển nghe thấy vậy mà sửng sốt. Nhưng hắn lập tức lo lắng, nói:
- Nhưng thiếu chủ còn không đối phó được với Tư Đồ Long. Bọn họ lại còn có đại trưởng lão với tu vi Kiếm Sư tiểu thiên vị. Lục gia của ta cơ bản không địch lại nổi.
Khẽ cười, Lục Thanh nói một cách lạnh nhạt:
- Không thử làm sao biết. - Từ sau khi tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân kinh, theo sự suy đoán của Diệp lão thì tầng thứ nhất của hắn cùng với Phong Lôi kiếm khí có uy lực bất phàm thì chỉ cần cảnh giới kiếm pháp không cao hơn hắn thì cho dù là kiếm giả có tu vi Kiếm Khách đại thiên vị cũng có thể chống lại, thậm chí đánh bại.
- Hay lắm... Không thử thì làm sao biết... - Một âm thanh cao ngọa từ trước cửa hàng vang lên.
- Là ngươi? - Lục Triển nhìn thấy người đó đầu tiên liến biến sắc:
- Thiếu chủ! Hắn chính là Tư Đồ Long.
Lục Thanh xoay người quan sát người đó. Đối phương cũng mặc bộ võ phục màu xanh xám, ước chừng hơn bốn mươi tuổi. Lưng hắn đeo một thanh trường kiếm màu bạc. Trước khi hắn mở miệng, Lục Thanh có thể cảm nhận được có một luồng khí thế đang di chuyển tới đây. Hắn hiểu rằng Tư Đồ Long vừa mới đột phá nên vẫn chưa thể thu liễm khí thế của bản thân.
Trong lúc Lục Thanh đang đánh giá hắn thì Tư Đồ Long cũng quan sát lại. Ngay sau đó, Tư Đồ Long hừ lạnh một tiếng:
- Vốn tưởng rằng vị trí mười lăm mới xuất hiện trên Long Phượng bản là một kẻ kinh thiên động địa, khiến cho đại trưởng lão của ta cũng phải than thở. Nhưng không ngờ chỉ là một gã thiếu niên miệng còn hơi sữa. Có thể tiếp được ba đạo kiếm khí của Lệ hộ pháp mà không ch.ết đúng là may mắn thôi.
Long Phượng bảng chẳng những ghi chép tu vi cùng với thông tin cơ bản mà còn có cả những chiến tích của người đó. Vì vậy mà Tư Đồ Long mới biết được chuyện lúc trước trên Tử Hà phong. Đương nhiên, hắn vẫn không tin đó là thật. Trong suy nghĩ của hắn, với tuổi của Lục Thanh mà làm được chuyện đó là điều không thể. Có thể đạt tới tu vi Kiếm Khách đã là chuyện không thể tưởng tượng rồi. Vì vậy mà chuyện hắn đánh bại Liệt Phong, tiếp được ba đạo kiếm khí của cường giả đẳng cấp Kiếm Chủ như Lệ Kinh Sanh chỉ có thể là do hai người đó mến tài mà nhường cho thôi.
Phần lớn mỗi một người đều có tâm lý ghen ghét ẩn chứa trong lòng. Tư chất tiên thiên của Tư Đồ Long cũng không cao. Có thể đạt tới tu vi thế này cũng gần như là cực hạn của hắn. Vì vậy mà với tuổi của Lục Thanh đã đạt được thành tích như vậy khiến cho hắn cảm giác rất khó chịu.
Đối mặt với sự cao ngạo của Tư Đồ Long, hiển nhiên là Lục Thanh không lùi bước. Hắn lạnh lùng nhìn đối phương rồi nói:
- Ta không có thời gian nói linh tinh với ngươi. Dừng tất cả mọi hành động đối với cửa hàng, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Hai bên vẫn như cũ, nước sông không chạm tới nước giếng. Còn không thì lập giấy sinh tử, hôm nay ngươi để mạng lại đây.
Một khi giấy sinh tử được lập, sinh tử hai bên sẽ do trời, bất luận kẻ nào cũng không được trả thù. Đây chính là luật lệ được lưu truyền trong Thập Vạn đại sơn.
- Được! Tiểu tử ngươi muốn ch.ết, ta sẽ giúp. - Tư Đồ Long giận dữ cười lớn, to giọng trả lời khiến cho người đi trên đường Lạc Nhật cũng đều có thể nghe thấy.
- Tư Đồ Long lại muốn khiêu chiến. Cửa hàng của Lục gia, nhanh....
- Không biết người nào lại xui xẻo như vậy. Một chút kiến thức và con mắt cũng không có hay sao mà còn tới cửa hàng của Lục gia? - Lúc này, có thể nghe thấy một số âm thành bàn luận của tông dân trên con đường Lạc Nhật gọi nhau tới xem náo nhiệt. Vô số bóng áo xám hoặc áo đen cũng bắt đầu tụ tập về phía cửa hàng của Lục gia. Dù sao thì có thể thấy được kiếm giả có tu vi Kiếm Khách ra tay cũng là chuyện hiếm thấy.
- Thiếu chủ! Không thể được. - Lục Triển hoảng sợ, vội vàng kéo Lục Thanh khuyên nhủ.
- Mời thiếu chủ rời đi thôi. - Vào lúc này, một âm thanh yếu ớt từ trong hậu đường vọng ra.
- Thúc Nguyên! Ngươi... - Ánh mắt của Lục Triển vội vàng nhìn lại lão bằng hữu phía sau. Vào lúc này, Thúc Nguyên nét mặt tái nhợt, bước đi tập tễnh. Hiển nhiên là bị nội thương.
"Vù..."
Lục Thanh chợt biến thành một đạo tàn ảnh, thoáng cái đã xuất hiện bên cạnh Thúc Nguyên.
"Nhanh thật!"
Đồng tử trong mắt Tư Đồ Long co lại, nét mặt trở nên ngưng trọng. Tốc độ như vậy, hắn mới chỉ nhìn thấy ở Đại trưởng lão. Vào lúc này, hắn mới nhớ tới trên Long Phượng bảng có một câu ghi về Lục Thanh: Lục Thanh! Kiếm khí không thuộc ngũ hành mà là Phong Lôi kiếm khí. Tốc độ cực nhanh có thể so với Kiếm Sư tiểu thiên vị.
Vào lúc này, sau khi nhìn thấy tốc độ của Lục Thanh, Tư Đồ Long không còn ý nghĩ coi thường nữa. Trong lòng hắn vào lúc này đối với việc đồng ý ký vào giấy sinh tử chiến với Lục Thanh chợt có một cảm giác hồi hộp. Nhưng nghĩ tới tu vi vừa mới đột phá, hắn tự tin có thể vượt qua tất cả.
Lục Thanh đưa tay phải đặt lên lưng Thúc Nguyên. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Triển và Tư Đồ Long, sắc mặt tái nhợt của Thúc Nguyên từ từ hồng lên. Đó là do Lục Thanh vận Tử Hoàng Kiếm Thân kinh bức ra một chút chất dịch kiếm nguyên và Huyết Sát trong cơ thể mà truyền sang cho Thúc Nguyên, chuyển hóa nó thành kiếm nguyên tinh khiến, xoa dịu kinh mạch và nội tạng của hắn.
Sau khoảng nửa nén nhang, Thúc Nguyên đứng thẳng dậy, hành lễ với Lục Thanh:
- Đa tạ thiếu chủ trị thương giúp ta. - Vào lúc này, hắn càng thêm tò mò và kính sợ đối với Lục Thanh. Vừa rồi, hắn cảm nhận được mức độ Kiếm Nguyên của Lục Thanh chui vào cơ thể tinh thuần như thế nào, đồng thời lại đồng dạng với Kim Cương kiếm nguyên của hắn. Chuyện này đúng là không thể tin nổi.