Chương 27
- Ai da, đau đầu quá.
Hắn tỉnh dậy khi trời đã sáng rõ, những tia nắng nghịch ngợm chiếu rọi vào phòng, từng làn gió nhẹ thoảng qua khiến chiếc rèm cửa khẽ rung rinh.
Đầu nhức kinh khủng, có lẽ hôm qua uống nhiều quá rồi. Haizzzz, đời là bề khổ mà!
Với tay lấy đồng hồ, hắn nhíu mày nói:
- 10h rồi à? Đằng nào cũng muộn thôi thì nghỉ làm luôn vậy. Ngủ tiếp giấc nữa, chờ vợ yêu về rồi tính sau.
Tại trường THPT Royal
Sau một hồi chuông báo hiệu giờ giải lao đã hết, học sinh lũ lượt kéo nhau lên lớp. Chiếc cầu thang lại trở thành một chiến trường hỗn loạn, người này đẩy, người kia chen, không ít những chiến sĩ đã đầu hàng mà ngã lăn quay ra đất.
Nó và Trang cũng lao vội lên lớp vì tiếp theo là tiết của bà cô Hóa khó tính.
- Nhồm nhoàm.... ngon quá mày ạ!
- Mày ăn nhanh giùm tao đi. Có cái bánh bé tẹo mà từ nãy đến giờ chưa xong.
- Này nhé, mày nỡ nói quân sư tình yêu của mày thế này à? Tao đã bày cách cho mày...
- Vâng, vâng! Mày chỉ giỏi lí sự thôi. Mà tình hình thế nào rồi?
- Nhoàm... tình hình gì?
- Thì là chuyện mày với lão Nam ý. Đã tiến triển gì chưa?
Trang ngừng nhai, mặt đơ đơ ra vài giây rồi lắp bắp nói:
- Tiến... tiến triển cái gì chứ? Tao không biết gì đâu.
Trang nhét nhanh miếng bánh vào miệng rồi chạy biến.
Nó lắc đầu cười nhẹ. Biết ngay mà! Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
- Hôm trước lớp học đến đâu rồi?
- Dạ, hôm trước đang dựng ở phần II bài oxi hóa ạ.
- Được rồi, kiểm tr.a bài cũ. Mời em Ngọc My lên bảng.
Sau khi nghe tiếng Ngọc My của " mụ phù thủy ", nó như một cỗ máy bị hỏng, lập tức dừng mọi hoạt động, các dây thần kinh dính vào nhau, tê liệt. Thôi xong, nó chưa học bài, làm thế nào bây giờ. T.T
- Chúc mừng mày!
- Đờ hợi, sao tao đen thế nhỉ?
- Thôi, lâu lâu kiểm tr.a bài cũ cũng hay.- Hay cái đầu mày ý. Tao lên bảng đây. Nhớ nhắc tao đấy.
- Rồi, rồi.
- Em Ngọc My đâu?
- Dạ, em đây. Cô đợi em lấy vở ạ.
- Nhanh lên, từ nãy đến giờ làm gì mà bây giờ mới lôi sách vở ra. Em có định học môn của tôi nữa không?
- Ầy, cô bình tĩnh ạ. Em vốn mệnh danh là " Bà hoàng Rùa bò " nên mọi hoạt động của em đều rất chậm chạp, không tài nào sửa được dù đã lên trời xuống biển để tìm thuốc. Mong cô thông cảm!
- Emmmm... Được, được.
Haha, gọi nó hả? Để xem, ai hơn ai.
- Lên bảng viết 10 phương trình hôm trước đã học cho tôi.
- Không phải chứ? Em tưởng chỉ kiểm tr.a miệng thôi ạ?
- Tưởng với tượng cái gì. Phấn đây, viết đi.
Ông trời ơiiiiii, sao ông ác với con thế Huhuhu....
Nó loay hoay mãi trên bảng mà vẫn không làm được. Nhân lúc cô không chú ý, nó quay xuống gọi tiếp viện.
- Trang... trang
- Đợi tí, tao hỏi thằng Mạnh đã.
- Nhanh!
- Ngọc My? Định hỏi bài hả?
Ối giời, giật hết cả mình...
- Ờm... đâu có ạ. Em nói là trời nắng " trang trang ", phải làm bài " nhanh " để về chỗ ngồi cho mát ạ!
- Nhắng nhít vừa chứ. Thôi, về chỗ đi. Lần này tôi cho em nợ.
- Vâng! Em cảm ơn cô ạ!!!!! - Hú hồn.
Sau khi tan học, nghĩ ông chồng " yêu quái " sẽ đau đầu sau đêm hôm qua nên nó cùng Trang tạt qua siêu thị mua ít đồ giải rượu. Khổ thật, tự nhiên thì dính vào hai ông tướng dở hơi này. Suốt ngày phải đi theo hầu hạ thôi!
- Haizzz...Hình như tao càng ngày càng thích Nguyên mày ạ.
- Thì nhích luôn đi! - Trang nháy mắt với nó.
- Nhưng còn tờ hợp đồng thì sao hả mày? Tao sợ đến một lúc nào đấy, khi mọi thứ nhạt dần, tất cả sẽ lại quay về điểm xuất phát của nó. Có lẽ, lúc đấy Nguyên sẽ lôi tờ giấy ra và...
- Mày lạc quan lên hộ tao với. Deep deep cái gì! Cứ sống hết mình với hiện tại đi, đến đâu hay đến đó.
- Tao vẫn lo lắm, nhỡ đâu...
- Dẹp. Đợi cái nhỡ của mày thì còn lâu.
-...
- Thôi, về, không hai lão ý lại đợi.
Về đến nhà, thấy hắn đang ngồi vênh váo xem bóng đá, nó đâm ra bực.
Đùa! Trong khi bà đây học hành căng như dây đàn thì con heo kia đang ngồi hưởng thụ cuộc sống mới vui chứ! Cuộc đời bất công thế à?
Mà nghĩ lại, con heo kia cũng 18 tuổi thôi, đáng nhẽ giờ này phải đang lao đầu vào ôn tập để thi Đại học chứ!
Grừ.... Đã thế bà cho nhịn, thích ăn gì tự nấu lấy.
Thấy xung quang nó toàn sát khí, tuy không hiểu chuyện gì nhưng hắn cũng giả vờ ốm yếu, nhảy vọt đến ôm nó.
- Vợ à, sao bây giờ vợ mới về? Đói ch.ết anh rồi này.
- Ừ, ch.ết đi tôi chôn.
- Vợ nỡ nói thế với anh à? Anh buồn quá, con tim anh tan nát rồi.
- Có cần tôi băng lại tim cho anh không?
- Có, có... Anh biết vợ sẽ dùng tình yêu bao la để chữa lành vết thương cho anh mà.
- Không, ý tôi là, khi nào anh moi được quả tim ra thì bảo tôi, tôi đi lấy dụng cụ vá tim cho anh.
- Á à, hôm nay vợ dũng cảm nhỉ? Dám giỡn mặt với anh hả?
- Tôi dũng cảm từ nhỏ. Đừng khen, tôi ngại.
- Em giỏi lắm. Để xem anh trừng trị em thế nào đây.
Nói rồi, hắn ấn một nụ hôn lên môi nó. Rõ kêu!!!
- Anh... đồ con heo này.
Chụt!
- Anh bị điên...
Chụt!
- Anh dám...
Chụt!
- Em cứ thử nói một câu nữa đi!
- Anh nghĩ tôi sợ anh... Á...ưm...
Chưa dứt lời, nó đã hắn kéo vào lòng, cả hai ngã ra sofa.
Nụ hôn của hắn từ dịu dàng, uyển chuyển dần chuyển thành điên cuồng, gấp gáp, hơi thở vấn vít giữa hai làn môn. Nhiệt độ tăng dần lên, mặt nó đỏ lựng, cảm thấy tay chân thừa thãi quá. Hắn cười nhẹ, từ từ dẫn dắt để nó quen hơn. Đồng thời, tay hắn cũng không yên phận mà trượt vào trong áo nó. Nó run run, định lùi lại. Nhưng, làm gì có con sói nào cho miếng mồi của mình chạy thoát. Hắn ghìm chặt nó vào lòng, hôn sâu hơn. Cùng lúc đó, nơi đầy đặn của nó đã bị một bàn tay xấu xa đặt lên.
Aaaaaa... Nó chưa sẵn sàng mà! 16 tuổi! 16 tuổi! Khôngggggg
Hắn biết nó bắt đầu sợ nên dừng lại, khóe môi nhếch lên.
- Sao nào, vợ còn muốn thử?
-...
Giờ chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của bạn nữ nào đó.
Hắn cúi đầu, cắn nhẹ vào cổ nó:
- Cho chừa nhé!
- Aaaaaaaaaa.... ĐỒ BIẾN THÁI!!!!!