Chương 55: Điều anh không thể tin được
*Ba năm sau*
Tiếng bước chân vồn vã nối tiếp khắp dãy hành lang dọc theo ngôi biệt thự tráng lệ quen thuộc, toán người mặc vest đen bặm trợn đang bước theo sau bóng người cao lớn, toát lên phong thái thống lĩnh của đấng chỉ huy.
Chiếc áo sơ mi trắng chưa cài hết khuy đang được bàn tay to lớn khuy lại vội vã, gương mặt lãnh khốc đang nhìn mọi thứ bằng một màu sắc đen sẫm không sự sống.
Đôi bàn chân vẫn sải bước thật đều đặn, Minh Vỹ cài lại ngay ngắn hàng khuy áo, rồi lại tiếp tục khoác nhanh chiếc áo khoác đen đang cầm trên tay… từ bao giờ anh lại sống một cách máy móc như thế này cơ chứ?
Mọi thứ vẫn diễn ra thật gấp gáp như lẽ tự nhiên, và đối với anh, tất cả không còn quan trọng nữa.
Kéo dài sự sống và hơi thở chỉ để dàn xếp những cuộc ẩu đả mang tính chất bạo lực, nhưng cơ thể anh vẫn tiếp tục hô hấp để duy trì sinh mệnh này.
Bất cần đời… ba từ dùng để chỉ về cuộc sống hiện tại của anh!!
Nét mặt luôn giữ trạng thái lạnh lùng hơn cả ngày xưa, giờ đây lại bắt đầu lưu dấu sự khinh đời của Hàn Minh Vỹ.
Chiếc xe BMW được đậu sẵn trước cổng như thường lệ, chờ đợi đưa anh thực thi những nhiệm vụ bạo lực phi pháp.
Anh biết chứ! Người anh gọi là cha, ông ta chỉ xem anh như một thứ công cụ để loại bỏ tất cả những thứ cản trở bước tiến của ông ta trên thương trường.
Chắc hẳn là sau khi đẩy cho anh cái tổ chức này, ông ta thoải mái lắm. Thoải mái khi đã có người thay thế mình lãnh đạo và giúp ông dọn dẹp sạch sẽ những thứ dơ bẩn đang chắn ngang con đường thành công của mình.
Sống trong một thế giới hằng ngày vẫn xảy ra những cuộc xung đột và ẩu đả vô nghĩa, anh vẫn tiếp tục làm theo lời sai khiến của cha mình như một cái máy, hoàn toàn không hề kháng cự.
Đôi mắt màu hổ phách sáng rực đầy kiêu ngạo giờ đây lại được thay thế bằng sắc màu cafe đen sẫm, anh trở nên ít nói hơn xưa, thậm chí còn không thèm mở miệng nếu nó thật sự không cần thiết.
Anh học cách làm quen với việc sống đơn độc một mình, học cách tự kiểm soát lý trí và suy nghĩ một cách thiết thực hơn, và anh đã dùng kính áp tròng để che giấu thứ màu sắc tuyệt mỹ vốn có của mình.
Từ ngày thiếu vắng bóng hình Ái Hy, anh trở nên căm ghét tất cả mọi thứ trên đời này, cả thứ mà cô thích nhất ở anh – màu mắt!!
Cô đã từng ngắm anh thật lâu, bật cười và bảo rất thích đôi mắt – thứ thu hút nhất trên gương mặt anh.
Anh đã tập chịu đựng sự khó chịu mỗi khi đeo kính áp tròng, tập làm quen với một đôi mắt đen sâu thẳm như bao người khác mỗi khi trông thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Sải bước thật dứt khoát, Minh Vỹ bước ra khỏi cổng, đôi mắt vẫn mông lung, vô định.
Mặc dù không hề để tâm đến những thứ xung quanh, nhưng anh vẫn cảm thấy sự thay đổi bất thường ở khung cảnh thân thuộc mình vẫn trông thấy và bước đi hằng ngày.
Trái tim đập mạnh một nhịp, anh cảm thấy có chút gì đó khó thở, dường như anh vừa bỏ qua thứ gì đó rất quan trọng thì phải.
Bước chân khựng lại, Minh Vỹ cứ giữ nguyên phong thái lãnh đạm ấy, mãi một lúc sau mới từ từ quay đầu lại, đảo mắt xung quanh như tìm kiếm gì đó.
Đôi mắt anh chợt dừng lại, hô hấp ngưng hoạt động, cả cơ thể như rơi vào trạng thái bất động.
Thứ anh đang nhìn thấy… là ảo ảnh sao?
Mái tóc nâu được thắt nơ, cố tình buộc lệch sang bên trái đang được những vạt nắng buổi sớm chiếu rọi…
Một bóng dáng nhỏ bé, gầy guộc, làn da trắng mỏng manh đang khoác trên mình chiếc váy ren đen thật quen thuộc đang ngồi bệt dưới nền đất trước cổng nhà anh không hề ngại ngùng, đôi bàn tay ôm khư khư một chú gấu bông khá lớn, và cô gái đang gục mặt vào những sợi tơ thanh mảnh.
Có phải… là cô không?!!
Minh Vỹ gần như không thể tin được mình đang thấy những gì, cả người khẽ run lên, sau đó từ từ bước đến gần cô gái kỳ lạ kia.
Đám cận vệ đến lúc này mới chú ý đến sự hiện diện của cô gái kia, mặc dù hơi ngạc nhiên trước thái độ của Minh Vỹ, nhưng họ đều nín bặt, đưa mắt nhìn xem sắp có sự kiện gì xảy ra.
Minh Vỹ bước thật chậm đến gần người con gái kia, sau đó khuỵu gối trước mặt cô ấy, đôi mắt ánh lên trạng thái ưu thương vô độ. Gương mặt anh hơi nghệch ra, nhưng lại biểu hiện rõ rệt sự đau lòng… có phải là cô ấy đây không?
Vẫn là bóng dáng khắc đậm sâu trong tim anh, nhưng tại sao anh vẫn không cách nào tin được người con gái này chính là Ái Hy?
Đưa bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cafe sữa, trái tim Minh Vỹ như muốn vỡ tung, không thể nào là Ái Hy được!!
Chỉ là người giống người mà thôi, người giống người thôi!
Anh vội vàng rụt tay lại, đứng bật dậy, bất giác lại lắc đầu thật khẽ và tự nhủ rằng… người con gái này, không thể là cô ấy được!
Ái Hy không thể lại gầy gò thiếu sức sống như thế này, lại càng không thể đột ngột xuất hiện trước nhà anh bất thình lình như thế… nếu có phép màu, tại sao nó không xảy ra sớm hơn cơ chứ?
Đối với anh bây giờ, phép màu chỉ có trong cổ tích, mà cổ tích thì lại không hiện hữu ở thực tại.
Đôi chân anh bước lùi về phía sau, rồi quay lưng thật dứt khoát và tiếp tục nối bước.
Anh không thể nán lại ở đây thêm một phút giây nào nữa, không nên kỳ vọng vào những thứ vô vọng đã chìm vào quên lãng.
*Huỵch*
Một thứ âm thanh vang lên, tuy không thể khiến người khác chú ý nhưng lại khiến bước chân Minh Vỹ dừng lại.
Tất cả mọi sự chú ý đều tập trung vào cô gái kia!!
Một trong số những tên cận vệ tỏ vẻ ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt mình.
Minh Vỹ lại một lần nữa ngoảnh mặt lại… trước mắt anh giờ đây, gương mặt ẩn giấu sau chú gấu bông vừa rồi đã được hiện rõ trước ánh sáng ấm áp của mặt trời, đồng thời điểm mạnh màu sắc xanh xao trên khuôn mặt thiếu nữ đã ngã gục trên nền đất.
Lần này, tim anh không đập mạnh hơn, cũng không đập chậm hơn, mà là cảm thấy đau nhói!
Người con gái trong bộ váy ren đen đang bất tỉnh, ôm chặt con gấu bông trong lòng, đôi môi và khuôn mặt thiếu sinh khí đến ngạc nhiên.
Và cô gái ấy… chính là Vương Ái Hy!!!