Chương 05: Loạn lái xe Ác Ma Nữ Vương
Đúng vậy, lúc này Dương Mộc đang ở trên thành lầu hát “Tối huyễn dân tộc phong”, mặt mày hớn hở, rất có tư vị.
Bên cạnh, vẻ mặt Tư Mã Hoành nhăn nhó quái dị. Lúc đầu hắn nghe thì như lọt vào sương mù, chỉ thấy là lạ, dần dần không tự chủ được cũng theo nhịp ngâm nga, trong lòng đã vạn lần sùng kính với vị Hoàng đế này.
Thật sự là tiên nhạc! Quả nhiên Bệ hạ là Chân Long Thiên Tử đã được thần tiên chiếu cố!
Đương nhiên, Dương Mộc cũng không biết suy nghĩ của Tư Mã Hoành. Nhờ vào bác gái nhảy múa tẩy não ở quảng trường dưới nhà, sau khi hắn hát xong “Tối huyễn dân tộc phong” liền hát “Tiểu bình quả”. Đang định hắng giọng hát “Mẫu thân” thì nghe thấy có tiếng mắng chửi dưới cổng thành.
Trịnh Khang trên chiến xa nổi giận đùng đùng chửi ầm lên, nội dung cũng không có gì lạ, chỉ là mấy lời ngoan độc thôi. Cái gì mà phá thành xong sẽ đồ sát ba ngày, muốn băm nát cẩu Hoàng đế cho chó ăn vân vân. Sau đó càng mắng càng hăng, còn liên luỵ đến cả cấp độ tổ tông nữ tính.
Dương Mộc biết, thời cơ sắp đến rồi.
Thế là hắn chuẩn bị một chút, dừng đánh đàn, bắt đầu vào vai diễn, ra vẻ kinh hoảng, đứng ngồi không yên.
- Ha ha ha! Cái đồ Hoàng đế cứt chó, nhát gan như chuột!
Trên chiến xa, Trịnh Khang cười ha ha rồi vung tay lên, ra hiệu cho mấy cung nỗ thủ bắn loạn lên thành lâu.
- Loảng xoảng!
Dương Mộc bị “dọa sợ” ngã nhào khỏi ghế, vô cùng hoảng sợ. Sau khi được mấy thái giám đỡ dậy, hắn vội vàng chạy xuống thành lâu.
Trịnh Khang cười lớn, có thể nói là quá thoải mái. Nhịn hơn nửa ngày rồi, cuối cùng đã có thể thu thập được tên Hoàng đế không biết trời cao đất rộng này!
Sau đó, Trịnh Khang truyền lệnh cho toàn quân lập tức công thành!
- Ô...
- Thùng thùng...
- Thùng thùng…
Theo tiếng kèn lệnh và tiếng trống trận dồn dập, quân đội trùng trùng điệp điệp xông lên. Trong chốc lát, bên dưới cổng thành người hô ngựa hí, bụi cuốn mịt mù, tiếng la giết vang trời.
Tướng sĩ thủ thành của Thương Quốc chỉ hơi chống cự một chút liền bắt đầu rút lui vào trong Hoàng thành một cách có thứ tự.
Quân Trịnh công phá cửa thành, một đường truy sát, sĩ khí như hồng.
Trịnh Khang điều khiển chiến xa theo sát sau lưng đại quân, thỏa thuê mãn nguyện. Đây chính là công huân diệt quốc! Chờ bắt được tiểu Hoàng Đế rồi hiến tế Thái Miếu, danh tiếng nhất định có thể vượt qua được hai hoàng huynh. Khi đó được phụ hoàng khen ngợi, vị trí Thái tử coi như đã trong tầm tay!
- Giết!!!!
- Giết vào Hoàng cung, chia nhau kim ngân tài bảo!
- Bắt sống tiểu Hoàng đế, thưởng thiên kim, ban huân tước!
Trịnh Quân khí thế bừng bừng một mạch liều ch.ết, vội vàng đuổi theo tướng sĩ thủ thành.
Theo sự truy đuổi không ngừng, binh sĩ thủ thành dần dần tan tác, số lượng càng lúc càng ít, có thể thấy được xa giá của Hoàng Đế ở phía xa.
Trịnh Khang mừng rỡ, thịt mỡ vào đến miệng rồi không thể để bay mất được. Vì phòng ngừa tiểu Hoàng Đế chạy trốn, hắn bèn điều một ngàn thân vệ và ba ngàn bộ binh, tự mình xuất quân truy kích.
- Điện hạ, không thể! Chỉ sợ quân địch có trá!
Lúc này quân sư lại đứng dậy, tận tình khuyên bảo:
- Đại tướng quân Vệ Trung Toàn của Thương quốc là một vị tướng dũng mãnh, Tư Mã Hoành cũng là một người có huyết khí. Hiện giờ không thấy tăm hơi Vệ Trung Toàn đâu, mà Tư Mã Hoành lại dễ dàng dẫn binh tháo chạy. Liên tưởng tới tất cả chuyện hôm nay, trong đó tất có dị thường!
- Nói vậy, quân sư đã nhìn ra cái gì rồi?
Trịnh Khang bị dội một chậu nước lạnh, cực kỳ khó chịu.
- Cái này… Trong thời gian ngắn lão hủ không nhìn ra được manh mối gì. Hiện giờ quân ta đã đánh vào trong thành, là thế tất thắng rồi, sao không chầm chậm thúc đẩy, đề phòng bất trắc?
- Hừ!
Trịnh Khang cười lạnh, khinh thường nói:
- Đã không nhìn ra được mánh khoé gì thì không cần ở đây cố lộng huyền hư nữa. Mà dù có trá thì sao? Chỉ có mấy ngàn người mà thôi, còn có thể lật trời hay sao? Nếu chậm trễ thời gian để tiểu Hoàng Đế trốn mất, ngươi có chịu trách nhiệm được không hả?
- Xin Điện hạ nghĩ lại! Binh pháp có nói “Nắm đại thế, làm cẩn thận”. Hiện giờ quân ta đang có lợi thế, cần lấy vững chắc làm chủ, không thể tham công liều lĩnh. Huống hồ…
- Câm miệng!
Trịnh Kháng rút bảo kiếm bên hông ra, chỉ vào quân sư gầm lên:
- Còn dám nói chuyện giật gân nữa, đừng trách bổn Hoàng Tử trị ngươi tội mê hoặc quân tâm, giải quyết tại chỗ!
Quân sư sững sờ, thở dài một hơi, đành ngượng ngùng đứng qua một bên.
Một lát sau, quân đội truy kích của Trịnh quân dọc theo đường lớn trong thành giết tới tận cửa lớn Hoàng cung.
Chúng quan viên phụng chỉ đứng chờ ở đại môn Hoàng cung sợ đến choáng váng, nhìn quân đội cuồn cuộn như dòng lũ, ai nấy đều thất kinh, vô cùng tuyệt vọng.
Đã nói là có Thần Tiên tương trợ cơ mà? Đã nói là liên hoàn kế thiên y vô phùng rồi cơ mà?
Đều là gạt người!
Một canh giờ sau, Hoàng Đế dẫn theo tướng sĩ thủ thành không đánh mà chạy. Đây là chuyện gì?
Hôn quân!
Chúng quan viên tuyệt vọng, không đoái hoài tới tôn ti quân thần nữa, đều nhao nhao chất vấn Dương Mộc.
- Các khanh, thật không dám giấu diếm, cái gọi là được thụ pháp Thần Tiên chỉ là nói dối, lần này chiến bại, đều là tội của một mình trẫm!
Dương Mộc ngửa mặt lên trời, thở dài.
Cái gì? Giả dối? Không có thật?
Làm nửa ngày, thì ra tất cả đều chỉ là chuyện Hoàng Đế nói bừa? Đây không phải là trò đùa sao!
Chúng quan viên sắp phát điên rồi. Bọn họ cảm thấy mình bị lừa gạt, nhao nhao chửi ầm lên. Một vài người tâm tư linh hoạt thấy không có chỗ để trốn bèn dứt khoát quỳ xuống đất, dập đầu đầu hàng với quân địch sắp đánh tới, hy vọng đối phương có thể thả cho mình một con đường sống. Thậm chí, có một vài quan viên còn vung vẩy tay áo, tươi cười ra chào đón quân địch đang truy sát tới, tình nguyện làm kẻ dẫn đường.
Đương nhiên, cũng có một số nhỏ quan viên rất có khí tiết, trung tâm không đổi lòng. Mặc dù ngoài miệng có nói lời oán thán nhưng lại dồn dập đứng phía trước Dương Mộc, tổ chức người hộ giá, một đường hốt hoảng chạy trốn trong hoàng cung.
Mấy phút sau, Trịnh Khang suất lĩnh một ngàn thân vệ và ba ngàn bộ tốt sau lưng, sĩ khí bừng bừng, một đường truy sát vào tận tường thành phía tây hoàng cung.
Thắng lợi ngay trước mắt rồi, Trịnh Khang chỉ cảm thấy tảng đá lớn vẫn ép trên ngực mình đã không còn nữa. Từ hôm nay trở đi, hắn là công thần diệt quốc. Đến lúc đó thực lực tăng nhiều, Hoàng vị dễ như trở bàn tay.
Nhưng ngay lập tức hắn cảm thấy không đúng. Hắn phát hiện mình suất bộ xông thẳng vào tường thành phía tây, xung quanh cực kỳ yên lặng, ngay cả quân Thương mình đang truy đuổi cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
- Vù!
- Vù!
- Vù!
Đột nhiên, trên hai bên tường thành bất ngờ xuất hiện từng hàng binh sĩ, cầm cung nỏ trong tay, mũi tên phô thiên cái địa như mưa rào trút xuống quân Trịnh.
- Giết!
- Trịnh tặc nhận lấy cái ch.ết!
- Giết!
Trên bốn phía tường thành vang vọng tiếng hô giết đinh tai nhức óc.
Quân Trịnh đại loạn, cuống quít tránh né chạy trốn bên trong con đường hẹp dài,. Nhưng bất đắc dĩ chính là, tất cả quân đội của Thương quốc do Vệ Trung Toàn suất lĩnh đều ở trên bờ tường cao, chiếm địa thế cực kỳ có lợi. Sau vài đợt mưa tên, bốn ngàn binh sĩ vũ trang hạng nhẹ tử thương một đám lớn, binh sĩ còn sót lại cũng chạy trối ch.ết, không còn chút đấu chí nào nữa.
Lúc này, đột nhiên trên tường thành xuất hiện rất nhiều thái giám và cung nữ giơ nước sôi nóng bỏng hất thẳng xuống. Ngựa của quân Trịnh bị bỏng, bỏ chạy tán loạn, giẫm đạp lên nhau, tử thương vô số.
- Có mai phục! Mau rút lui!
Rốt cuộc Trịnh Khang đã ý thức được mình đã trúng kế dụ địch xâm nhập, bắt ba ba trong hũ. Nhưng không thể làm gì nữa, quân lính xung quanh đã tan rã, tiếng kêu thảm thiết vang lên tận trời, không ai nghe theo chỉ lệnh của hắn.
Đại thế đã mất…
Lúc này, Trịnh Khang hối hận phát điên. Hắn chỉ hận không nghe lời quân sư, tham công liều lĩnh,,bây giờ bị vây nhốt trong hoàng cung.
Lại một trận mưa tên nữa. Thấy quân địch chỉ còn ngàn người, đều đã mất ý chí chiến đấu, Tư Mã Hoành hạ lệnh dừng tấn công, phái người trói chặt Trịnh Khang rồi áp giải đến trước mặt Dương Mộc.
- ---------