Chương 11: Bồi Thường Chiến Tranh

Vệ Trung Toàn và Tư Mã Hoành cùng tỏ một thái độ chẳng khác gì có quân đội ủng hộ, cả triều đình càng không ai dám nói gì. Dù thế nào, thần tử cũng chỉ là thần tử, dù có là môn phiệt nhưng trong tay không nắm binh quyền thì sẽ không dám đấu với Hoàng Đế.


Dương Mộc cũng biết đạo lý tát một cái lại cho một quả táo, vì thế dịu giọng thở dài nói:
- Các vị ái khanh, trẫm biết tấm lòng khẩn thiết của mọi người, cũng hiểu chính lệnh này ảnh hưởng đến lợi ích của các gia tộc. Nhưng mà, đã biết rõ vậy rồi, vì sao trẫm vẫn kiên trì muốn phổ biến?


- Chúng thần nguyện nghe tường tận, xin bệ hạ giải thích nghi hoặc.
Hữu thừa tướng Phạm Hoành Tể đứng dậy khom lưng nói.
- Xin bệ hạ giải thích nghi hoặc.
Chúng quan viên đồng loạt bẩm tấu, ai cũng hiểu Hoàng Đế bệ hạ đang cho mọi người một bậc thang.
Dương Mộc nói:


- Các vị ái khanh nên biết, Thương quốc ta nhỏ yếu, bên ngoài lại có cường địch vây quanh. Nếu không tìm cách thay đổi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày vong quốc, e rằng cũng chỉ có thể bị người ta cướp bóc. Chẳng lẽ muốn dùng sự phú quý kia tuẫn táng theo Thương quốc sao?
Dừng một lát, hắn lại nói:


- Trước mắt, cục diện của nước ta rất đáng buồn. Quý tộc không làm việc, nhưng vẫn là quý tộc cao cao tại thượng, dân chúng bình thường đổ máu hy sinh lại chẳng được gì, vẫn cứ là hạ dân đê tiện. Đãi ngộ bất công như vậy, làm sao tập trung được dân tâm kháng địch? Trẫm đã quyết tâm biến pháp, chính vì muốn Thương Quốc trở nên cường đại hơn, để cho những dân chúng bình thường kia dám ném đầu vẩy huyết, cam nguyện vào sinh ra tử vì mọi người!


- Hoa Hạ quốc có một câu ngạn ngữ, thà làm đầu gà còn hơn đuôi phượng. Mọi người muốn sống trong một quốc gia nhỏ yếu dễ bị bắt nạt, hay là môn phiệt của một cường quốc đi cướp bóc tài phú của nước khác? Bởi vì không nỡ hài tử sẽ không bắt được sói, chẳng lẽ mọi người không có một chút lòng tranh cường háo thắng nào sao?


available on google playdownload on app store


Dương Mộc nói rất dõng dạc, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, rất có sức cuốn hút. Chúng quan viên trên triều đều trợn mắt há mồm, hầu như đều bị chấn động.
Nhưng mà, nếu muốn các đại gia tộc nhả thịt trong miệng ra thì không hề dễ dàng.
Hữu tướng Phạm Hoành Tể đứng dậy bẩm tấu:


- Bệ hạ tuyên truyền giác ngộ như vậy, chúng thần cũng tràn đầy cảm xúc. Nhưng xin hỏi bệ hạ, nếu các đại gia tộc đã chịu hy sinh, sẽ được đền bù tổn thất thế nào?
Dương Mộc nhìn ông ta, thản nhiên đáp:


- Nếu là hy sinh, sao còn nói tới bù đắp? Nhưng mà các khanh đều là thần tử rường cột của Thương quốc ta, trẫm sẽ không bạc đãi các khanh. Trước mắt có bút cự phú, có thể chia sẻ cùng các khanh.
Dứt lời, hắn chỉ sang Trịnh Khang đang quỳ một bên trong đại điện.
Mà người này vẫn còn đang ngơ ngác.


Từ đầu tới giờ hắn chỉ nghe quân thần Thương quốc đọ sức, cũng không biết chính lệnh bọn họ thảo luận là cái gì, nhưng mà rất đặc sắc!
Đang xem náo nhiệt rất vui vẻ, tại sao đột nhiên lại chỉ đến mình?
- Hoàng đế Thương quốc, có chuyện… chuyện quan trọng gì sao?
Trịnh Khang thấp thỏm hỏi.


Hai mắt Dương Mộc lạnh lẽo đến cực điểm:


- Ngươi còn nhớ giao dịch hôm qua của chúng ta chứ? Hôm nay trẫm cho ngươi một cơ hội, lập tức phái người trở về, gom góp ba mươi vạn lượng bạc trắng, một vạn thạch lương thực, đồng thời trả lại hai toà thành trì đã chiếm được của Đại Thương ta. Bằng không, nhất định ngươi sẽ rơi đầu xuống đất!


Ba mươi vạn lượng bạc trắng? Một vạn thạch lương thực? Hai toà thành trì?
Hoàng Đế vừa dứt lời, quần thần đều kinh ngạc. Hoàng Đế bệ hạ thực sự là dùng tới công phu sư tử ngoạm, vậy mà đòi bồi thường cao như thế. Cái này còn nhiều hơn cả ba năm thuế má ở phong ấp của Trịnh Khang.


Đồng thời, quần thần cũng hiểu bút cự phú đó là gì. Một khi thu lại được hai toà thành trì, há không phải quý tộc Trịnh quốc sẽ bị đuổi hết đi sao? Đến lúc đó, vô số dân chúng và đủ loại thổ địa của quý tộc...


Nghĩ tới đây, tâm thần đám đại thần đều nóng bỏng. Hiện giờ, trong sáu toà thành trì của Thương Quốc thì ba toà là phong ấp của ba vị Vương gia, sản nghiệp của các đại gia tộc ở đó rất ít, tương đương với việc bọn họ chỉ có thể kinh doanh ở ba toà thành trì. Vậy mà bây giờ lại có thêm hai cái, chẳng phải có thể khuếch trương thế lực thêm gần sáu phần mười sao?


Từ đó, trong ngắn hạn thì tổn thất do ba đạo chính lệnh mang tới cũng có thể triệt tiêu, là một lần mua bán rất đáng!
- Chúng thần ủng hộ!
- Hai toà thành trì vốn là thổ địa của Thương Quốc, Trịnh Quốc chiếm đoạt mấy năm, đã đến lúc phải trả lại!


- Bệ Hạ trăm đường suy tính đều là kế sách cường quốc, quả thật là phúc của thương sinh. Chúng thần xin dốc toàn lực ủng hộ chính lệnh!
- Bệ Hạ thánh minh! Thương Quốc vạn hạnh!


Chớp mắt, chúng quan viên trên triều đều tỏ rõ thái độ, cao giọng khen hời, ca tụng công đức, chỉ sợ Hoàng Đế bệ hạ không vui sẽ chèn ép khi phân phối lợi ích.
Nhưng Trịnh Khang quỳ một bên lại không giống vậy, thấy chúng quan viên Thương Quốc đang ăn mừng, trong lòng vạn phần lo lắng, vội vàng hô to:


- Hoàng Đế Thương Quốc, bản Hoàng Tử có lời muốn nói… Ba mươi vạn lượng bạc là quá nhiều, còn hai toà thành trì kia, đã là đất của Trịnh Quốc ta rồi, tuyệt đối không thể cắt nhường!
- Không đồng ý sao?


Dương Mộc gõ gõ ngón tay lên long ỷ, thở dài một hơi. Sau đó không để ý tới gã nữa, nhìn sang Điền Vinh Xương đang quỳ một bên rồi nói:
- Tả Tướng đại nhân, chính lệnh trẫm vừa ra ngươi có ủng hộ không?
- Tội thần… ủng hộ!


Vẻ mặt Tả Tướng tràn đầy đau khổ, hết sức khó xử, nhắm mắt đáp.
Dương Mộc lắc đầu:


- Không, chính lệnh này chắc chắn sẽ chạm tới lợi ích của gia tộc các ngươi, tất sẽ có người dưới ngáng chân, âm thầm phá hư, mà Tả Tướng Điền Vinh Xương ngươi chính là kẻ trong ngoài bất nhất. Xưa nay biến pháp cần phải tạo được uy tín, tất phải có người vì biến pháp mà đổ máu hy sinh. Cho nên, trước hết bắt đầu từ Tả Tướng đi… Người đâu! Kéo tội thần này ra ngoài, chém!


- Rõ!
Một đám giáp sĩ xông vào Hướng điện, dựng Tả Tướng lên, kéo ra bên ngoài.
Lúc này Tả Tướng kinh hãi đến biến sắc, vội vàng cầu xin tha thứ. Bên cạnh, các quan viên có liên quan đến Điền gia cũng dồn dập quỳ xuống cầu tình.


Nhưng Dương Mộc vẫn không hề bị lay động, quyết tâm muốn giết gà dọa khỉ. Tới khi nghe được một tiếng hét thảm mới nhìn quần thần bằng ánh mắt sắc bén.


Quan viên của mấy đại gia tộc còn lại không ai đứng ra lên tiếng. Thông qua lợi ích của hai toà thành trì, mọi người đều đã buộc lên chiến xa của Hoàng Đế. Tả Tướng đổ máu cũng khiến cho mọi người triệt để ý thức được, vị Hoàng Đế Bệ Hạ trẻ tuổi này cao minh bực nào!


Lúc này còn làm trái lời Hoàng Đế Bệ Hạ, là muốn đi tìm đường ch.ết sao?
- Hoàng Đế Đại Thương, ta đồng ý, ta đồng ý. Ta đồng ý tất cả điều kiện!


Bên kia, Trịnh Khang sợ hãi không ngớt. Thân trong đầm rồng hang hổ, sau khi tận mắt thấy Hoàng Đế Thương Quốc giết Tả Tướng, hắn không dám ngỗ nghịch nữa, không dám đánh cược cái cổ của mình cứng chừng nào.


Dương Mộc hài lòng gật đầu, đồng thời quy định một số công việc giao tiếp. Ví dụ như không được làm tổn hại hai toà thành trì, không được cướp bóc bình dân, vân vân. Sau đó hắn gọi thị vệ áp giải xuống, chờ giao tiền chuộc và thành trì xong sẽ xử trí tiếp.


Sau đó, có cái ch.ết của Tả Tướng làm gương, các quan lại đều trung thực hơn nhiều, sau một hồi thương nghị ngắn gọn thì tan triều.
Việc phổ biến chính lệnh và điều động chức quan cụ thể, ngày mai sẽ được thảo luận ở Tử Thần Điện.


Nhưng vừa về tới Vạn Thọ Cung, hắn còn chưa kịp dùng đồ ăn sáng, Thái Hậu nương nương đã dẫn theo một đám cung nữ thái giám vội vã đi tới.
Tới lúc này Dương Mộc mới chợt bừng tỉnh hiểu ra, mình không chỉ có một lão nương tiện nghi, hậu cung còn một vị Hoàng Hậu vừa mới đại hôn!


Hơn nữa, nghe nói vị Hoàng Hậu kia vẫn là một nụ hoa tươi non, xinh đẹp đến nỗi không ai không muốn. He he he he.
- ----------






Truyện liên quan