Chương 7
Tạ Viêm về nhà thì cũng là lúc trời đã ngả tối, dạo gần đây hắn luôn làm việc ngoài giờ, tuy công việc căn bản chẳng lu bù thế.
Nán lại công ty muộn vậy thực ra cũng chẳng có việc gì để mà làm. Chẳng qua là bắt nguồn từ quán tính, hắn luôn cần có một người gõ cửa vào văn phòng mình, giục hắn tan sở về nhà, mới chịu gom dọn đồ đạc. Mà con người ấy giờ đây có đợi cách mấy chăng nữa cũng chẳng đến, nên đám nhân viên toàn công ty đều chẳng dám ho he về trước sếp, bấm bụng ngồi trông giờ, cầu cho hôm nay sếp có thể chóng nhớ ra hơn hôm qua một tẹo chuyện Quản lý Thư đã ngưng công tác từ hồi nảo hồi nao.
Bữa tối vẫn như trước, ăn trong lặng lẽ. Tạ Viêm gần đây còn lầm lì hơn dạo trước, bên bàn ăn càng chẳng có ai để chuyện trò. Người hầu bưng món canh đã hầm nhiều giờ lên, hắn lại thuận miệng kêu: “Tiểu Niệm, múc một bát…” Nói đoạn, hắn mới sực ý thức được bên cạnh mình đã không còn bóng dáng gầy gầy hay khom người kia, sắc mặt càng khó coi đi vài phần.
Tạ Viêm cảm thấy rất khó chịu, thứ cảm giác tựa như người nghiện nặng bỗng bắt đầu buộc phải cai thuốc. Thường xuyên có cảm giác cồn cào bải hoải như khi cơn nghiện phát tác mà ngay đến một điếu thuốc cũng bói không ra.
Hắn phát hiện ra mình rất nhớ người kia. Xuất phát từ sự quan tâm cũng được, mà do thói quen cũng được, sớm sớm tối tối, nhắm mắt mở mắt đều là khuôn mặt của người đó. Hắn có thử đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng bọn vô tích sự ấy chỉ biết đưa ra toàn những ý kiến vô dụng khiến hắn hoàn toàn không dám ừ ào theo họ, làm lòng kiên nhẫn của hắn ngày một tồi tệ, tần suất và mức độ nổi bão cứ tăng lên vùn vụt, suýt nữa thì cả việc động tay động chân với bác sĩ cũng làm nốt.
Kỳ thật trước giờ hắn đâu tới nỗi cục tính vậy. Dầu có nổi nóng, đơn giản cũng chỉ cần người kia đến bên hắn khuyên giải dăm ba câu, ngồi lại với hắn một lúc, thì chuyện gì cũng xong đâu đấy.
Cớ sao người có thể khiến lòng hắn yên ả bình lặng như Thư Niệm, có mải miết đi tìm cũng không thấy đâu một kẻ thứ hai?
Song tự hắn cũng biết Thư Niệm rất đặc biệt, từ thuở nhỏ hắn đã bắt đầu cảm nhận được điều đó.
Cảm giác Thư Niệm mang tới cho hắn, như thể viên kẹo được cất kỹ trong chiếc túi bên mình hồi bé, người khác hoàn toàn không hiểu thấu, chỉ riêng hắn biết đến sự ngọt ngào vừa sâu lắng vừa thầm kín ấy.
Hoàn toàn không giống với tất cả những người khác, tựa như một loại màu sắc mới chưa từng tồn tại trên sắc phổ, thế nên hắn cũng không biết phải làm sao để định nghĩa nó, gọi tên nó.
~~~
“Tạ tiên sinh.”
“Có chuyện gì?” Tạ Viêm cau có ngước mắt nhìn cô thư ký đang đứng nơm nớp lo. Tối qua lại ngủ không yên, mất ngủ liên miên khiến cho cơn cáu bẳn của hắn ngày một trầm trọng. Hắn nghe nói không ngủ liên tục năm mươi ngày, con người ta nhất định sẽ ch.ết, xem chừng mạng hắn cũng chẳng còn đâu mấy ngày.
“Ngài làm ơn ký giúp bản văn kiện này…”
“Không phải tôi vừa mới ký rồi sao?”
“Đúng vậy, nhưng, nhưng mà…”
Hắn không biết mình đang quắc mắt, nhưng gần đây mọi người đều nói hắn hung bạo, bộ mặt thiếu ngủ của hắn cũng sưng bì bì, vành mắt thâm đen, sức đâu mà hung lên với ai?
“Nhưng mà ngài ký bằng tên Quản lý Thư…”
Khốn kiếp!
Tạ Viêm nhịn hết nổi ném phăng tập tài liệu. Đủ rồi đó! Hễ tinh thần không tập trung lại vô thức viết tên Thư Niệm ra, không phải là bị quỷ ám thì là gì?
“Đặt vé máy bay cho tôi ngay! Tôi muốn đi Luân Đôn!”
“Ơ?” Cô thư ký tội nghiệp còn đang ngẩn người, “Nhưng, nhưng…”
“Nhưng nhị gì?! Tôi muốn đến dự cuộc hội nghị quốc tế ngày mốt, còn không nhanh lên cho tôi?”
“Nhưng đây vốn là do Quản lý Phạm phụ trách…”
“Anh ta làm việc không đảm bảo, tự tôi sẽ đi!”
“À, vâng, vâng!”
~~~
Bản thân hắn cũng từng có lúc sống ở Luân Đôn mấy năm, nên chẳng tốn tí sức đã tìm ra nơi ở của Thư Niệm. Nhấn chuông hai lần vẫn chưa thấy ai ra mở cửa, lòng hắn bùng lửa giận, dằn mạnh cái chuông hoài không thôi, làm cho tiếng chuông trong nhà rú inh lên như còi báo cháy.
Dám đi vắng hả? Dám vắng nhà thì cậu cứ chờ đấy mà xem!
Cả nửa ngày cuối cùng cũng nghe thấy tiếng dép lệt sệt, nhưng khi cửa nhà mở ra, những lời mắng chửi xối xả hắn chuẩn bị tuôn ra lại tắc hết trong cổ họng .
Thư Niệm hiển nhiên là đang tắm, chỉ kịp xỏ cái quần dài vào ba chân bốn cẳng chạy ra mở cửa, nửa người trên để trần hãy còn ướt rượt nước. Tạ Viêm hầu như có thể thấy rõ cả những đốt xương sườn nhô cao dưới làn da bán trong suốt của cậu.
Mới chưa đầy hai tháng, thế mà Thư Niệm lại rộc người đi như vậy.
Lòng hắn se lại, phút chốc đã mất hết tinh thần, chỉ biết lơ ngơ nhìn khuôn mặt quá ư hốc hác của người kia.
Thư Niệm cũng ngớ người ra, dường như phải một lúc lâu mới phản ứng kịp mà xoay người lao vào phòng tắm. Tạ Viêm còn đang đoán duyên do, thì thấy cậu cầm cặp kính ra, lính quýnh đeo vào, rồi lại nhìn Tạ Viêm thêm mấy phút, đến cuối cùng dường như vẫn chửa dám tin, bèn gọi thử: “Tạ Viêm?”
“Ừ.”
Trước khi gặp cậu, tâm tình Tạ Viêm có thể xem là rối như tơ vò, nhưng giờ đây có vẻ như những cảm giác phức tạp rối bòng bong ấy bỗng chốc đều bị quét đi sạch trơn, chỉ còn lại sự nhoi nhói trong lòng.
Thư Niệm lập tức lúng ta lúng túng hẳn lên, dường như bối rối đến độ xương mày cũng phớt ửng hồng: “Sao cậu lại… Cậu vào nhà mà ngồi… Chờ tí đã, tôi…” Cậu quáng quàng quay trở vào phòng tắm, lúc ra đã bận xong một chiếc áo hơi nhàu.
Ở trước mặt Tạ Viêm, bất kể hở hênh cái gì ra, cậu đều cảm thấy ngượng hết sức.
“Ngồi đi, tôi lấy cho cậu ly nước…”
Kỳ thật trước khi cậu mở lời, Tạ Viêm cũng đã tự mình ngồi xuống, tùy ý đánh giá sơ lược căn phòng, ánh mắt cuối cùng vẫn dừng lại trên người cậu. Mặc thêm tấm áo nhìn cũng vẫn thế, cậu thực sự gầy đến thảm.
“Sao đột nhiên cậu lại đến đây? Cũng chẳng gọi điện báo trước cho tôi một tiếng.” Cậu như vừa vui vừa bẽn lẽn, mim mỉm cười.
“Việc công ty ấy mà, tiện thể ghé qua thăm cậu một tí.” Tạ Viêm trả lời qua quýt. Thực tế thì tay quản lý Phạm xui xẻo bị chỉ trích lung tung là “Làm việc không đảm bảo” vẫn đi cùng, nên hiện tại hắn trăm phần trăm là đang mượn việc công lo việc tư mà thôi.
Tuy không muốn thừa nhận lắm, nhưng thật sự hắn chỉ muốn được thấy Thư Niệm. Nay người đã thấy, hắn không thể không thừa nhận Thư Niệm hữu dụng hơn bất kì tay bác sĩ tâm lý nào. Thật tình đã lâu lắm rồi, hắn chưa dùng ngữ khí ôn hòa đến thế.
“Cậu mới tới hở? Dùng cơm chưa?” Thư Niệm vẫn có hơi bối rối chẳng biết phải làm sao, “Tủ lạnh còn một ít thứ, tôi làm ít món ăn khuya đơn giản cho cậu…”
“Được đấy.” Tuy rằng hắn đã no anh ách.
“Tiểu Niệm…” Nhìn theo dáng người cao cao gầy gầy hí húi bận rộn trong bếp, hắn chỉ thấy con tim đang quẫy đập căng phồng ra, cơ hồ muốn căng tràn cả ***g ngực. Hắn buộc mình phải đứng lại nơi ngưỡng cửa, nếu không sẽ không kìm được mà giống như trước đây, từ phía sau ôm lấy thắt lưng người kia, “Việc học thế nào?”
Thư Niệm hơi khựng tay, bối rối quệt tay lau vầng trán lấm tấm mồ hôi: “Không… tồi.”
“Sao cơ?”
“Cậu cũng biết tiếng Anh của tôi thật ra không tốt cho lắm…” Thư Niệm thận trọng thú thật, “Tôi đã cố hết sức nghe giảng… thường ngày nói chuyện với bọn họ, cũng không hiểu mấy…”
Tạ Viêm lập tức hiểu ra bản thân trước đây quả thật dại hết sức, không dưng lại đẩy cậu đến cái quốc gia mà việc trao đổi ngôn ngữ thôi đã là một chướng ngại nghiêm trọng. Thư Niệm đã sớm qua cái lứa học ngôn ngữ, ở một nơi thế này, đừng nói là học thứ bằng thạc sĩ kinh tế học ghê gớm gì đấy, ngay cả những sinh hoạt thường nhật cũng thành cả một vấn đề rồi.
Tự mình nhất thời nóng nảy, tự dưng mù quáng vận hết khả năng làm thủ tục, quẳng cậu ấy một thân bơ vơ tới đây…
Cậu ấy ở lại đây, có khác gì kẻ câm người điếc.
Lòng hắn dậy cơn thắt đau.
Thư Niệm thi thoảng có gọi về nhà vài cuộc, cũng chưa từng vì chuỵên này kể khổ. Còn hắn chỉ chăm chăm lo cho chính mình, ngay cả cái chuyện rành rành ra như thế cũng lơ đễnh nốt.
“Hai tháng nay, cậu sống ra sao?”
“Ổn.” Thư Niệm gật gù, cặm cụi xới đồ ăn ra khỏi nồi.
Tạ Viêm thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu rõ ràng thiếu huyết sắc, hắn có phần không dám tưởng tượng đến chuyện hai tháng nay cậu đã sống như thế nào.
“Tiểu Niệm.”
“Ừ?”
“Hai ngày nữa cậu theo tôi trở về đi.”
Thư Niệm quay đầu lại chớp mắt nhìn hắn, như thể không thể lý giải được ý tứ của hắn.
“Cậu không rành ngôn ngữ cơ bản ở đây, hay là theo tôi trở về cho rồi.”
Thư Niệm phần phiền não, phần bối rối mỉm cười, đôi mày chau nhẹ, biểu cảm ấy trên mặt cậu khiến người ta nhói lòng: “Chẳng phải cậu đã nói, nếu không lấy được học vị thì khỏi cần về nữa sao?”
Tạ Viêm chỉ cảm thấy cơn quặn thắt trong tim: “Không cần, học vị này…” Vốn định nói “Học vị này căn bản không cần thiết”, nhưng tức thì nhận ra nói thế khác nào tuyên bố khi ấy hắn mượn cớ đuổi cậu khỏi Tạ gia, đành phải miễn cưỡng nuốt trở vào.
Từ đôi mắt hơi mở to của Thư Niệm, hắn nhìn rõ sự hớ hênh của chính mình.
“Cậu cứ từ từ cố gắng, nhất định sẽ nhanh lấy được thôi.”
Thư Niệm mỉm cười nhìn hắn, một nụ cười như hứa hẹn, khoan dung, dối mình dối người.
Đối diện cái người vừa ôn hòa vừa quật cường ấy, Tạ Viêm thật sự rất muốn ôm chầm lấy, sau đó ghì xuống sô pha, giống như lúc nhỏ thường làm vậy, vừa hưởng thụ sự giãy giụa yếu ớt của cậu, vừa dùng cách mình thích để trừng trị tội “không vâng lời” của cậu. Nhưng hiện tại họ đều đã trưởng thành, rất nhiều thứ đã không còn được như trước.
“Tiểu Niệm, tối nay tôi ngủ lại đây nha.” Hắn mở miệng gần như không thành tiếng, có phần kìm nén không được ham muốn được ở bên cậu.
Thư Niệm kinh ngạc nhìn hắn, đoạn gật đầu.
Nhưng sau khi dọn dẹp phòng ngủ, trải chăn ngăn nắp theo thói quen của hắn xong, Thư Niệm lại tự mình ôm một tấm chăn, đi về hướng phòng khách.
“Tiểu Niệm,” Hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng Thư Niệm còn ngạc nhiên hơn cả hắn: “Sao vậy?”
“Không ngủ chung ư?”
Thư Niệm im lặng mấy giây, đoạn cười khổ: “Thiếu gia, cậu chớ đùa nữa.”
Tạ Viêm vô cớ có nỗi oán hận cay đắng với tính hướng của Thư Niệm. Nếu cậu không phải đồng tính luyến ái, không phải cái loại đồng tính hắn chúa ghét, kiêng kỵ nhất, thì giờ bọn họ vẫn có thể như trước kia, nằm cùng một giường, hắn có thể ôm ấp cậu, vuốt ve mái tóc mềm mại, hít hà mùi hương dìu dịu tươi mát trên người cậu thiếp vào giấc ngủ mà khỏi cần băn khoăn chi cả, biết đâu sẽ không bao giờ mất ngủ nữa.