Chương 28

Tạ Viêm vừa định phản bác, lại nghe cậu tạm dừng một chút, đoạn dùng giọng chừng mực hỏi: “Tối qua anh đi đâu thế?”
“…”
Cái loại chuyện nhăng nhít này rốt cuộc thì phải làm thế nào mới khỏi khiến Thư Niệm hiểu lầm đây?!


“Anh có chút việc…” Thấy Thư Niệm đang chăm chú chờ câu mình sắp nói, Tạ Viêm chỉ cảm thấy đầu muốn căng ra, “Thật ra cũng chẳng phải việc gì ghê gớm lắm, thôi bỏ đi, em không cần lo tới nó, chừng nào có thời gian anh từ từ kể em nghe.”


Phải rất lâu Thư Niệm mới “Ừ” một tiếng, bởi ốm o và mệt mỏi nếp nhăn hiện sâu hơn trên mi mắt cậu, cung mày rợp tối hàng mi.


Thấy mình có lỗi, Tạ Viêm ôm chặt hơn chút nữa thân thể đang kìm nén cơn run rẩy nhỏ của cậu. Thấy môi cậu vẫn còn tím tái vì chịu phải cái lạnh quá độ, hắn vén ngay áo khoác bọc cậu vào, áp gò má lạnh lẽo của cậu vào cổ mình, muốn cho cậu ấm áp trở lại.
“Tay em lạnh quá.”


Được nắm trong lòng bàn tay hắn xoa xoa đảo đảo, các ngón tay cậu vẫn thiếu độ ấm co rụt lại như cũ.
“Để vầy đi…”


Cầm tay cậu kéo vào vạt áo sơ mi sát người mình, lưng nhói lạnh, Tạ Viêm cũng không nhịn được rùng mình cười, hít một hơi rồi tiện thể ôm cậu vào sát ngực: “Đúng là em lạnh ghê đó.”
Thư Niệm kinh ngạc một chút, sợ hãi định rụt tay lại: “Vầy không được, làm anh lạnh mất…”


available on google playdownload on app store


“Phải thế em mới mau ấm lên được chứ.”
Khi giọng nói dịu dàng trầm lắng rung lên trong màng nhĩ cũng là lúc vành tai cậu bị ngậm vào hôn tới tấp.


Trực tiếp dán bàn tay vào hắn cảm nhận da thịt nóng hổi dưới lớp lớp quần áo, được hắn ghì chặt trong đôi tay thon dài mạnh mẽ, cảm nhận được nhiệt độ chân thực từ môi hắn kiểu này, cậu sẽ tưởng bở rằng mình được hắn yêu thật mất.


Trong ảo giác ấy, cậu hạnh phúc tới mức mũi cũng bắt đầu cay cay.


Nghe theo lời hứa của hắn, thu xếp hành lý xong đứng ngẩn ngơ giữa trời tuyết đợi hắn suốt buổi tối, nhưng chỉ có thể một mình trở về thảm hại khôn xiết tả, nỗi đau cảm nhận khi ấy, trong chớp mắt này, hồ như cũng có thể tan biến không thấy đâu nữa.


Chỉ cần có thể làm cậu thấy như mình được ở bên hắn, có lẽ là đủ rồi.


Chẳng qua định nghỉ ngơi tí thôi, chẳng biết sao lại ngủ mê man. Lúc cậu tỉnh lại đã là giữa trưa, may là cuối tuần không phải đi làm, vẫn có thể nằm ườn thêm chốc nữa. Tạ Viêm nằm nghiêng bên cạnh nhìn cậu, mỉm cười vén mớ tóc đen tán loạn trên trán cậu ra, vẻ yêu thương đong đầy khuôn mặt hắn: “Tiểu Niệm, em thật là ngoan.”


Trai già hơn ba mươi tuổi, bị người ta trìu mến vô hạn khen “Ngoan”, Thư Niệm chỉ còn biết cười khổ.


Cậu biết nguyên nhân Tạ Viêm cảm khái như thế, cậu không léo nhéo ầm ĩ, không nổi cơn, xin lỗi quấy quá là có thể tha thứ tất cả, không cho truy vấn thì cậu im miệng.Bất kể khi nào, trong mắt Tạ Viêm cậu cũng chỉ là một sinh vật trung thành nhất hạng, vừa tiện lợi vừa biết vâng lời.


“Làm sao anh không thích em cho được…”
Cậu vừa nghe Tạ Viêm rù rì nhõng nhẽo, đồng thời lại bị hắn dùng cách ôm chặt quen thuộc ghì lấy.
“Anh muốn sau này ngày nào mở mắt dậy cũng được nhìn thấy em.”
“Ừm…”
“Thiếu gia, lão gia cho gọi cậu xuống.”


Lời có cánh bị cắt ngang, Tạ Viêm phẫn nộ nhìn ra cửa: “Chuyện gì?”
“Có một vị khách quan trọng…”
Tạ Viêm bấy giờ mới bất cam bất nguyện đứng dậy, Thư Niệm cũng vội vàng đứng dậy mặc quần áo, hai người cùng ngủ đến tận giờ này, không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào.


Kỳ thật hai người chẳng làm gì cả, cậu chỉ để cho Tạ Viêm ôm mình, nếu tiến bước nữa sẽ cứng người bài xích theo bản năng – tuy cậu đã cố gắng muốn làm như chưa từng có gì phát sinh, nhưng lòng vẫn âm ỉ thấy đau.
Cậu xấu hổ thay cho sự thiếu độ lượng của bản thân mình.


Chưa xuống hết cầu thang, Tạ Viêm đang đi phía trước bỗng thụt chân đứng lại, tức tốc quay ra đằng sau nắm lấy tay cậu: “Quay lại!”
Vô duyên vô cớ bị nghiêm giọng thúc giục, Thư Niệm căn bản không phản ứng kịp, ngơ ngác mãi mới hỏi: “Cái gì?”
“Trở lên lầu mau, đừng xuống dưới.”


Thấy sắc mặt hắn khó coi, Thư Niệm không dám rề rà nữa, vội xoay người quay lại, tiếng gọi của Tạ phu nhân đã vang tới tai: “Tiểu Viêm, con thiệt tình, để Hạ tiểu thư người ta chờ lâu thế.”


Thư Niệm chỉ lưỡng lự một thoáng, chân liền không bước, quay đầu lại nhìn đám khách trong đại sảnh, rồi nhìn lại khuôn mặt cứng nhắc thiếu tự nhiên Tạ Viêm, cổ họng cậu khô lại.


Người đang ngồi giữa sô pha ở phòng khách, mặc dù tóc ngắn khí khái, y phục trung tính, nhưng thực sự là một cô gái trông rất được.
“Tiểu Niệm, con cũng qua đây ngồi chút đi.”
“Mặc kệ mẹ đi, bảo em lên lầu thì lên đi!”


Thư Niệm không hề động đậy, chỉ dùng ánh mắt có phần bi ai nhìn hắn.
“Tiểu Viêm, con thế là không đúng đâu, nếu đã quyết định rồi, nên để mọi người biết, có gì đâu mà giấu bay giấu biến.”


Thư Niệm chẳng nhìn tới ai, chỉ ngơ ngác nhìn Tạ Viêm, mắt không chớp lấy một cái, nhìn đến nỗi máu hắn ùng ục xông lên đỉnh đầu: “Mẹ, mẹ nói bậy bạ cái gì vậy! Đừng có nghe con nhỏ điên đó nói linh tinh!”


“Hỗn xược!” Đang có người nhà họ Hạ, Tạ Phong không thể để mất thể diện, đành phải làm mặt lạnh, “Ai dạy con không quy củ như thế hả?! Hôm qua đi xem mắt Hạ tiểu thư không phải con thì còn ai? Người qua đêm ở ngoài không phải con sao? Muốn đính hôn thì đính hôn, ba mẹ có khi nào không thuận theo con? Giấu cái gì giếm cái gì? Thư Niệm, con lên lầu trước đi, mắc công có mặt con nó ngại, nói năng hàm hồ ba lăng nhăng, để người ta cười cho.”“Làm gì có chuyện đó! Tiểu Niệm, em đừng nghe họ nói lung tung, hoàn toàn không phải thế đâu! Anh và Hạ Quân không có quan hệ chi hết!”


“Cái thằng này! Lằng nhằng thế ra cái chi?! Qua đây xin lỗi Hạ tiểu thư mau! Mặt mũi Tạ gia bị mày làm mất sạch hết rồi!” Tạ Phong chẳng độ lượng đến mức có thể bỏ qua tình trạng con trai mình mập mờ ám muội với thằng con trai khác trước mặt người ngoài, “Thư Niệm, bảo con lên lầu, có nghe không?”


Tạ Viêm thấy rõ mặt cậu xanh mét không còn hột máu, cậu đã không còn nhìn tới hắn nữa, chỉ mịt mờ nhìn xuống sàn, chậm chạp rút tay lại, rồi mới xoay người đi lên lầu.


Vừa vào tới phòng cậu liền đóng cửa lại, đứng nhìn dấu vết hai người nằm còn lưu lại trên giường một hồi, thấy chân mỏi mới nhớ ra có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, rà rẫm một lúc mới ngồi xuống mép giường.


Đầu óc cậu trống rỗng, cái gì cũng chẳng muốn nghĩ, may mà cũng chẳng cần nghĩ gì, lý do đến lúc đi Tạ Viêm đổi ý bỏ cậu một mình đợi nơi đó, kỳ thực rất đơn giản, cậu chẳng cần băn khoăn tiếp nữa.


Đột nhiên gặp một cô gái vừa thấy đã yêu dường như cũng là một chuyện rất đỗi tự nhiên.
Thiếu gia của cậu, trước nay đều tuỳ hứng như thế.


Giấu giếm cậu, không chịu giải thích với cậu. Kỳ thực cần gì phải thế, dù sao sớm muộn gì cậu cũng phải biết thôi. Thiếu gia sợ gì cơ? Cậu không làm ầm lên, cũng không gây chuyện mà.


Không biết bao lâu sau, Tạ Viêm đẩy cửa bước vào, cậu quên xem giờ giấc, bị tiếng mở cửa thô bạo làm giật mình mới phát hiện ra mình đã quên lau sạch dấu tích nhếch nhác trên mặt, vội che đậy bằng cách xoay người sang chỗ khác chỉnh chăn lại.
“Tiểu Niệm.”


Thư Niệm không lên tiếng. Cậu gắng gượng cỡ nào cũng vẫn thấy đau không chịu nổi.
Tạ Viêm vừa bước tới ngồi xuống bên cậu, cậu đã dịch ra toan đứng dậy, lại bị ấn mạnh xuống, lực ấn mạnh đến nỗi khiến cậu suýt nữa chúi mặt xuống giường.


“Tiểu Niệm, có phải ngay đến em cũng không tin anh không?” Giọng Tạ Viêm nghe vừa cuống vừa mệt mỏi, “Không sai, tối qua đúng là anh bị cô ta giữ lại, qua đêm bên ngoài cũng là thật. Đều là cô nàng ấy tình nguyện một chiều thôi, anh chẳng hề làm cái chi hết. Nếu em muốn nghe, anh có thể giải thích tường tận hơn. Nhưng em phải hiểu cho anh, anh chỉ thích em thôi, anh sẽ không làm chuyện có lỗi với em.”


Thư Niệm chưa kịp đáp đã bị tóm bả vai xoay giật lại, sỗ sàng hôn môi, lực bóp cằm cậu mạnh đến nỗi làm cậu vùng vẫy khẽ kêu đau. Nhưng Tạ Viêm bất chấp cậu chống cự, cố cạy hàm cậu ra, tiến vào bên trong dã man khuấy đảo, đầu lưỡi kiên quyết với tới lưỡi cậu, cố dùng sức cuốn lấy cậu như sợ cậu chạy thoát.


Cậu chỉ gắng gượng thốt ra được vài tiếng, rồi lập tức môi cậu lại lần nữa bị lấp kín, khoang miệng bị xâm chiếm hoàn toàn chẳng nói được gì nữa, bị hôn đến ngồi không vững, mất thăng bằng ngửa mặt ra phía sau. Cậu biết Tạ Viêm không cho mình cơ hội được mở miệng, không muốn nghe cậu nói ra những lời nghi ngờ hay cự tuyệt.Tạ Viêm ghét cậu hoài nghi hắn. Nhưng lý do để cậu tín nhiệm hắn vô điều kiện là gì đây?


Miệng bị che kín như thế, chẳng thể nói gì được, điều gì cũng ứ đọng, Thư Niệm chỉ cảm thấy tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, máu truyền đi nhanh chóng mặt, hồ như chẳng chút nghĩ ngợi, cậu dùng sức khép quai hàm lại.


Tạ Viêm thốt kinh hãi, phản xạ có điều kiện đẩy cậu ra, đầu lưỡi bị thương hơi cảm thấy vị ngòn ngọt, dường như đã chảy chút máu. Chuyện sỉ nhục như bị người ta cắn thế này là lần đầu tiên hắn bị phải, ánh mắt đang trừng Thư Niệm lập tức lạnh đi.


Thư Niệm cũng bị chính mình doạ mất hồn, môi cậu mấp máy, sợ hãi định xin lỗi, ngập ngừng kêu “Thiếu gia”.


Nếu đổi lại là người khác, Tạ Viêm đã sớm cho một bạt tai. Khổ nỗi đấy lại là Thư Niệm. Hắn rầu rĩ một lúc, vẫn nhịn không được mềm lòng đưa tay nâng gáy cậu lên, kéo lại đối diện mình: “Em muốn anh làm thế nào đây?”


Thư Niệm không trả lời, yết hầu giật giật, thấp giọng hỏi: “Anh muốn kết hôn với cô ấy sao?”
“Em nói xem?!” Tạ Viêm có chút oán hận.
“Vậy sau này họ sẽ không đến nữa chứ?” Ánh mắt Thư Niệm tràn đầy tha thiết như một đứa trẻ.


Tạ Viêm thoáng xấu hổ, đâm cáu kỉnh: “Em cho anh chút thời gian đi, đám già cả đần độn nhà họ Hạ kia vừa nghe nói anh động tới trinh tiết của con gái rượu của họ là tóm chặt anh không tha, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua.”


Thư Niệm im lặng một lát mới cụp mắt xuống, như tự nói với mình: “Trinh tiết đàn ông thì chẳng là gì cả.”
Tạ Viêm ngẩn người.
“Bởi vì tôi là đàn ông, nên chẳng tính là gì…”
“Anh không có nói như vậy!”


“Không phải thế sao?” Giọng Thư Niệm không cao, nhưng có phần gay gắt hiếm thấy, “Chạm đến tôi thì có thể bảo tôi coi như chưa có gì phát sinh, tại sao cô ta thì không được… Tôi quả nhiên không thể so được với đại tiểu thư mà. Là đàn ông thì tiện quá nhỉ, không phải chịu trách nhiệm gì. Lúc cần dùng thì dùng, lúc không cần thì cho dù bị đá, tôi cũng không thể quang minh chính đại đòi chịu trách nhiệm như con gái. Đúng là dễ chơi hơn mà…”


Tạ Viêm thấy nóng đầu, thuận tay cho cậu một cái tát, hồi lâu mới nghiến răng nhìn vào khuôn mặt thoáng chốc hiện vẻ mờ mịt của cậu, ném cho một câu: “Đầu óc em làm sao vậy?!” Vẫn chưa hả giận, lồng ngực cứ ấm ách, hắn lại mắng cái người đang bàng hoàng kia: “Nghi thần nghi quỷ y hệt đàn bà, em có thấy phiền quá không vậy?”


Thư Niệm đờ đẫn hồi lâu, khuôn mặt ngây dại mới hơi hơi giãn ra, nhưng chẳng hề tỉnh táo lại như Tạ Viêm hy vọng, mà ngược lại càng trống rỗng hơn. Thấy Tạ Viêm vẫn đang nhìn thẳng vào mình, môi cậu run lên, cúi đầu nói “Xin lỗi”, rồi thì nín khe không nói năng gì nữa, cả cử động cũng không.


Cơn giận phừng phừng qua đi, Tạ Viêm biết ngay mình đã làm sai.


Người như Thư Niệm mà nổi giận, có lẽ cả đời chỉ có duy nhất một lần này thôi.Con người có ẩn nhẫn mấy cũng có lúc muốn bộc lộ mình, dù bình thường cậu ta có lẽ chẳng nói gì, nhưng đến thời khắc bằng lòng mở lời, chỉ cần được cho một cơ hội, cậu ta sẽ đem mọi điều ấp ủ trong lòng mình ra cho người ta xem.


Cuối cùng cậu đã chịu mở cánh cửa muốn cho Tạ Viêm nhìn rõ mình, nhưng chỉ vừa kịp hé một khe nhỏ đã bị một bạt tai hung hăng đóng lại.
“Tiểu Niệm?”
Như tiếp nhận mệnh lệnh, Thư Niệm ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng đôi mắt cậu đã không còn như trước, hoàn toàn là ủ rũ vâng lời.


Tạ Viêm biết, cậu sẽ không bao giờ mở cánh cửa đó ra cho hắn nữa.






Truyện liên quan