Quyển 3 - Chương 22: Hộp tro cốt

Nhà tang lễ trong câu nói của Lữ Minh Dương, thật ra chính là nghĩa địa công cộng Thương Sơn.


Từ khi bắt buộc áp dụng hình thức hỏa táng, chân núi Thương Sơn ở phía Đông Bắc thành phố liền khởi công xây dựng nhà tang lễ và nhà hỏa táng, vô hình chung một mảnh hoang sơn cũng trở thành nghĩa địa công cộng, chỗ này cơ hồ đã trở thành một thành phố của người ch.ết.


Từ xa đã có thể nhìn thấy những cột khói dày đặc thoát ra từ những ống khói phía trên nhà hỏa táng, cây cỏ hoa lá ven đường không biết vì sao cũng nám đen, đây là một mảnh đất tử vong, mỗi ngày cũng không biết ở đây có bao nhiêu linh hồn sau khi ch.ết đi lại hóa thành quỷ, rồi lại đến lúc năng lượng hoàn toàn cạn kiệt mà tiêu thất khỏi thế gian.


Xe Jeep càng đi vào sâu, Chu Đình càng cảm thấy có một cổ áp lực vô hình bao phủ lấy toàn thân, cơ hồ ép đến cô không thể thở nổi. Lữ Minh Dương nhẹ thở dài, trải nghiệm mấy ngày qua đã khiến cho Chu Đình mẫn cảm hơn với những thứ năng lượng đặc thù thế này.


Nhà hỏa táng tuyệt đối là một địa phương âm trầm nhất, trong này tồn tại một trường năng lượng đặc thù cho dù chỉ là người bình thường thì vẫn cảm ứng được, cho nên không cần nói tới bản thân mình và Chu Đình. Tại địa phương như vậy thì mấy thứ thiết bị phi thường nhạy như thiết bị đo EMF cũng không còn tác dụng, nếu ác linh ẩn thân ở địa phương như thế này, chỉ sợ là rất khó thông qua phương pháp khoa học kỹ thuật để tóm được bọn chúng.


Xe jeep tăng tốc độ nhanh chóng vượt qua nhà hỏa táng, trực tiếp đi vào nghĩa địa công cộng phía sau núi. So với nhà hỏa táng, nghĩa địa công cộng vậy mà ngược lại có âm khí hơi nhẹ hơn một chút, dù sao cũng không phải tất cả người ch.ết đều biến thành quỷ, cho dù biến thành quỷ thì cũng không phải tất cả đều lưu lại nghĩa địa.


available on google playdownload on app store


Dừng xe ở chân núi, Lữ Minh Dương và Chu Đình theo bậc đá mà đi lên.


Lúc này là chính ngọ giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu vào một hàng bia mộ bằng đá, mỗi một bia đá đại biểu cho một sinh linh, đại biểu cho một cuộc sống trong quá khứ, nhưng giờ phút này chỉ có thể im lặng không nói gì chờ đợi hậu nhân cúng điếu.


Lữ Minh Dương im lặng đứng trên bậc thang, Chu Đình lại bị không khí áp lực chung quanh ép tới tê cả da đầu, cô gắt gao ôm lấy cánh tay Lữ Minh Dương, thấp thỏm hỏi:” Anh còn chưa nói vì sao lại muốn tới loại địa phương này đó.”


Lữ Minh Dương thản nhiên nói:” Con người sau khi ch.ết đi nếu có thể biến thành quỷ, thì quan trọng nhất chính là ba ngày tiếp theo.”
Chu Đình nghi hoặc nhìn Lữ Minh Dương, không biết hắn nói câu này là có ý tứ gì.


“ Thật ra con người sau khi ch.ết đi, hồn phách vẫn ở lại trong thân thể như trước, nhiều lắm là có thể phiêu đãng chung quanh thi thể. Nếu như trong ba ngày tiếp theo mà thi thể bị hủy hoại, hồn phách không có chỗ để nương tựa, thì rất dễ dàng hồn phi phách tán.” Lữ Minh Dương ảm đạm cười, nói,” Hiện tại mọi nơi đều bắt buộc hỏa táng, đây chính là lý do vì sao những câu chuyện ma quỷ trong truyền thuyết đã trở nên rất xa vời trong hiện tại.”


Chu Đình tựa hiểu tựa không gật gù, nói:” Vấn đề là anh nói mấy cái cùng với việc chúng ta tới đây có cái gì liên quan chứ a?”


“ Nguyên nhân chính là những nạn nhân bị tử vong sau khi tai nạn xảy ra thì ngày hôm sau liền đem đi hỏa táng, hơn nữa tất cả bọn họ đều an táng ở chỗ này.” Lữ Minh Dương nói,” Em nghĩ lại xem, bọn họ đều bị ch.ết do tai nạn, bình thường loại chuyện này muốn giải quyết cũng lắm phiền toái, chỉ riêng vấn đề bồi thường thôi cũng đã tốn rất nhiều thời gian mới có thể cùng người nhà nạn nhân thỏa thuận được.”


Chu Đình là một phóng viên, loại chuyện này tự nhiên là đã thấy qua nhiều rồi. Cô khẽ nhíu mày nói:” Ngày hôm sau liền hỏa táng? Làm sao lại có thể giải quyết nhanh như vậy chứ?”


Lữ Minh Dương ảm đạm cười nói:” Còn có một điểm, chính là tang phí của bọn họ đều do chính phủ chi trả. Tai nạn đầu tiên là như vậy, mà tai nạn lần thứ hai thì vẫn là ‘ y theo lệ cũ’.”


“ Tang phí là do chính phủ chi trả? Vậy cũng có nghĩa là bọn họ chôn chỗ nào cũng là do chính phủ chỉ định?” Chu Đình càng nhíu chặt chân mày, loại chuyện này thật đúng là lần đầu tiên được nghe.


“ Ít nhất đây chính là một nghi điểm.” Lữ Minh Dương thở dài, ngẩng đầu nhìn một loạt gian thờ như những toà miếu nhỏ trên đỉnh núi, nơi đây chính là nơi mà những gia đình không kham nổi giá đất đắt đỏ để xây mộ phần đến gửi hộp tro cốt, nói tiếp,” Nếu trong chuyện này thực có vấn đề gì, như vậy chỗ này nhất định có thể tr.a ra được một chút gì đó.”


Một loạt thế này có hơn mười gian thờ, tất cả đều được xây rất cổ kính, bên trên là mái lưu li bên dưới là cột nhà bằng đất nung màu đỏ, mặt đất lại là đá tấm thạch anh bóng loáng, bất quá dù đẹp thế nào, cũng không làm cho người ta thích nổi.


Kiểm tr.a mã số một chút liền tìm được gian thờ đặt hộp tro cốt của chín nạn nhân tử vong trong vụ tai nạn đầu tiên, vừa sải bước đi vào trong gian thờ kia thì lập tức có một cổ hàn ý âm trầm đánh úp lại, Lữ Minh Dương cực kỳ không tình nguyện lấy mắt kính đeo lên.


Khi còn nhỏ địa phương hắn ghét nhất chính là nghĩa địa, bởi vì cặp mắt hắn bẩm sinh đã có thể nhìn thấy một vài thứ mà người thường không thể nhìn thấy được, mặc dù hắn rất chán ghét, nhưng vẫn thường bị người ta kéo đến nghĩa địa để tiến hành cái gọi là nghiên cứu khoa học của họ. Sau đó thì hắn lại không thể nhìn được những thứ này nữa, thế là mấy lão đầu trong viện nghiên cứu hợp lại làm cho hắn một cặp mắt kính như thế này đây.


Lữ Minh Dương thở dài thông qua mắt kính quan sát gian phòng này, bên trong gian phòng là một loạt kệ sắt, trên mỗi tầng kệ sắt bày rất nhiều hộp tro cốt, ở lối đi giữa những kệ sắt này loáng thoáng vài bóng người đi lại, có già có trẻ, có nam có nữ, thân ảnh những người này có cái rõ ràng lại có cái mờ nhạt nhưng đúng là những thứ mà Lữ Minh Dương không hề muốn nhìn thấy, bất quá mục đích hôm nay đến đây lại chính là đến xem thân ảnh những người này.


Lữ Minh Dương vừa chậm rãi bước ở lối đi, vừa cẩn thận quan sát mỗi một bóng người ẩn hiện quanh kệ sắt, đối chếu với hình ảnh nạn nhân tử vong trong tư liệu, đáng tiếc những u hồn trong phòng này thực không có một cái nào trùng khớp.


Đột nhiên một lão thái thái giương mắt nhìn trừng trừng Lữ Minh Dương, Lữ Minh Dương không khỏi nhíu chân mày, hàng kệ này chính là nơi đặt tro cốt của mấy nạn nhân đó.


Nhưng lão thái thái này cũng không có trong tư liệu a, bà ta vì sao lại giương mắt nhìn mình như vậy chứ? Chẳng lẽ là phát hiện mình có thể nhìn thấy bà ta sao chứ? Thân ảnh của bà ta cực kỳ rõ ràng, cái này chứng minh năng lượng của bà ta là thập phần cường đại, bất quá...


Lữ Minh Dương không khỏi thấy buồn cười, đây là một người sống.


Lão thái thái tất nhiên là bị cử chỉ kỳ quái của Lữ Minh Dương doạ ch.ết trân, bà ta chăm chăm nhìn Lữ Minh Dương, thấy Lữ Minh Dương không lên tiếng nhìn mình cười, bà ta tựa hồ thở dài một tiếng, quay đầu đi, hướng về phía một hộp tro cốt lẩm bẩm gì đó, sau đó lặng lẽ cúi đầu vượt qua Lữ Minh Dương và Chu Đình, cước bộ lộ ra một điểm cô đơn


Nhìn lão thái thái ra khỏi gian thờ, Lữ Minh Dương thầm lắc đầu, kiểm tr.a mã số trên kệ sắt, liền tìm được vị trí đặt hộp tro cốt của những nạn nhân này, nhưng lại phát hiện rõ ràng lão thái thái ban nãy cúng tế chính là hai trong số đó.


Đây là một đôi vợ chồng, từ bức ảnh trên hộp tro cốt mà xem, thì đây phải là đôi vợ chồng Lưu Kiến Siêu và Phương Thảo trong tư liệu, còn lão thái thái ban nãy đoán chừng chính là mẫu thân của một trong hai người bọn họ.


Lữ Minh Dương dùng tay nhẹ vuốt ve hộp tro cốt một chút, khẽ nhíu mày. Đây là một hộp tro cốt bằng gỗ tốt, nếu không muốn nói là quý, hơn nữa một loạt chín hộp tro cốt này toàn bộ giống nhau như đúc, có thể nói đây là “phí tang sự” hạng nhất của chính phủ rồi.


Trên bề mặt hộp tro cốt không có lộ ra chút hàn ý nào như Lữ Minh Dương chờ mong, nói cách khác nó cũng không hề lưu lại bên trong hộp tro cốt của mình. Tất cả tám cái hộp tro cốt còn lại Lữ Minh Dương đều sờ soạng một chút, trong đó có cả hộp tro cốt của chủ hiệu thêu Phùng Tĩnh Dung và tiểu quỷ có ý đồ giết ch.ết Hầu Khánh Ba, nhưng tất cả hộp tro cốt đều không có dấu vết ác linh lưu lại, nói cách khác mấy ác linh này sinh ra có lẽ thực không có quan hệ gì với nơi này, ngày thường bọn chúng cũng không lưu lại bên trong hộp tro cốt của mình.


Như vậy đến tột cùng bọn họ ẩn thân ở nơi nào, lại vì nguyên nhân gì mà tất cả bọn họ đều biến thành ác linh chứ?
----------------------------------------------------------------------------------------------------------






Truyện liên quan