Quyển 3 - Chương 24: Chiêu hồn
Lữ Minh Dương sóng vai cùng Chu Đình chậm rãi hướng phía trên núi đi lên, nhìn Chu Đình yên lặng bên cạnh, Lữ Minh Dương không nén được thở dài.
Chu Đình từ nhỏ đã sống ở thành phố, tiếp thụ nền giáo dục chủ nghĩa duy vật hơn hai mươi năm, nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi lại liên tiếp nhiều lần gặp phải những sự tình quỷ dị mà khủng bố, hơn nữa bây giờ ác linh lại chỉa mũi giáo nhắm vào cô, cô có thể kiên trì không suy sụp, đã là giỏi lắm rồi.
Lữ Minh Dương nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của Chu Đình, nhỏ nhẹ vỗ về nói:” Có tôi ở đây, không cần sợ.”
Chu Đình khẽ lắc đầu, nói:” Em chỉ đang suy nghĩ vì sao bọn họ một mực chỉ dùng các thủ đoạn có liên quan đến ‘xe’ để đối phó chúng ta, trong khi đối phó với Hầu Khánh Ba và Vương Quốc Khánh thì lại không dùng đến ‘xe’ chứ?”
Lữ Minh Dương mỉm cười, Chu Đình thoạt nhìn bên ngoài là một cô gái nhát gan yếu đuối, không ngờ bên trong lại cứng cỏi kiên cường như vậy.
“ Quỷ đều rất cố chấp.” Lữ Minh Dương nhẹ nhàng nói,” Có lẽ vì một nguyên nhân không rõ nào đó, bọn họ cho rằng chúng ta chính ra phải ch.ết trên chiếc xe buýt số 9, cho dù lúc đó không thành công thì bọn họ vẫn giữ ý định hại ch.ết chúng ta bằng một vụ tai nạn xe khác.” Lữ Minh Dương thở dài, cho tới bây giờ hắn cũng chưa nói cho Chu Đình biết hiện tại chỉ còn lại có một người cuối cùng, chính là cô ấy. Ý tứ của hắn chính là để cho cô nghĩ rằng cô và hắn có cùng một vận mệnh, hắn vẫn luôn cho rằng chuyện đáng sợ hơn cái ch.ết chính là sự cô đơn.
“ Còn đối với Hầu Khánh Ba và Vương Quốc Khánh mà nói, mục đích của mấy con quỷ này chỉ là muốn cản trở chúng ta tìm ra được chân tướng, cho nên bọn chúng cũng không quan tâm đến việc dùng phương pháp gì để giết ch.ết bọn họ.” Lữ Minh Dương tiếp tục nói.
Chu Đình thở dài, nói:” Nếu bọn chúng phải dùng ‘xe’ mới có thể giết ch.ết chúng ta, thôi thì đề phòng một chút, cùng lắm thì sau này chúng ta nhìn thấy xe liền tránh đi.”
Lữ Minh Dương cười khổ nói:” Chỉ sợ không có đơn giản như vậy, chó cùng đường còn biết nhảy tường mà. Cũng giống như có người lúc bình thường chỉ ăn bánh bao không ăn bánh mì, nhưng lúc đói quá chỉ có bánh mì, vậy hắn ăn hay không ăn đây?”
Chu Đình nhất thời thở dài, yên lặng không nói gì nữa.
Lữ Minh Dương siết nhẹ cái eo thon của Chu Đình một cái, ôn nhu nói:” Trốn tránh không phải là biện pháp, bây giờ quan trọng nhất chính là phải đem mấy con quỷ này moi hết ra, hoàn toàn tiêu diệt đi.”
Chu Đình gật nhẹ đầu, hai người đã lên đến mặt bằng tầng bên trên, ở tầng này có một gian thờ, tro cốt của chín nạn nhân năm ngoái chính là để trong này.
Lữ Minh Dương lại miễn cưỡng đeo mắt kính lên, cùng Chu Đình tiến vào gian thờ. Vẫn là bố cục như vậy, vẫn là loáng thoáng vài bóng u hồn phiêu đãng như vậy, vẫn là không chút tăm hơi của chín nạn nhân như vậy.
Có lẽ chín người này thực không có biến thành quỷ, dù sao xác suất người ta sau khi ch.ết biến thành quỷ cũng rất thấp, có thể nói trong ngàn người vạn người cũng khó có được một hai người như vậy.
Lữ Minh Dương vừa chậm rãi di chuyển bước chân, vừa thuận tay sờ một chút mấy hộp tro cốt của chín nạn nhân kia, bỗng nhiên hắn dừng lại, khẽ nhíu mày nhìn tấm ảnh trên hộp tro cốt dưới bàn tay mình.
Trên bức ảnh là một lão nhân, dung mạo hơn sáu mươi, gương mặt hiền lành khẽ mỉm cười, hai mắt khép lại thành một cái khe hẹp, khóe mắt hằn vết chân chim.
Dung mạo lão nhân này tựa hồ rất quen thuộc, tựa hồ đã gặp qua ở đâu rồi. Lữ Minh Dương nhẹ nhàng nhịp nhịp ngón tay, cẩn thận suy nghĩ xem vị lão nhân nhìn rất quen này rốt cục đã gặp ở chỗ nào.
Nhìn ản chụp của lão nhân, Chu Đình cũng nhíu mày thật chặt, một lát sau người có năng lực chỉ gặp qua một lần liền không thể quên được là Chu Đình bỗng nhiên máy động trong lòng, môi mấp mấy lắp bắp nói:” Xe buýt…trên xe buýt em đã nhìn thấy lão, lão là quỷ.”
Lữ Minh Dương trong lòng bừng tỉnh, bỗng nhiên nhớ đến chính mình lúc ở trên xe buýt đã nhìn thấy vị “thiện quỷ” kia, chẳng phải chính là lão nhân trước mắt này đây sao? Bất quá làm sao Chu Đình lại biết chứ? Chẳng lẽ cô ấy cũng nhìn thấy ông lão?
Mặc dù trong một môi trường ánh sáng đặc biệt, người thường cũng có thể nhìn thấy quỷ, nhưng năng lượng của lão quỷ này mỏng manh yếu ớt như vậy, chính mình đeo mắt kính còn thấy mơ hồ, cô ấy như thế nào lại có thể nhìn rõ mặt lão đây?
Chỉ có một cách giải thích, chính là lão quỷ kia cố tình làm cho Chu Đình nhìn thấy mình. Nhưng cái này lại là vì nguyên nhân gì chứ?
“ Đi thôi.” Lữ Minh Dương nhẹ giọng nói.
“ Đi? Đi đâu chứ?” Chu Đình nghi hoặc nói,” lão là quỷ, anh không điều tr.a lão, còn muốn đi đâu chứ a?
“ Chính là đi điều tr.a lão.” Lữ Minh Dương nói,” Lão cũng không có ở trong này, nhưng mà tôi biết lão ở đâu.”
Chu Đình nghi hoặc theo Lữ Minh Dương rời khỏi nghĩa địa Thương Sơn, khởi động xe Jeep quay lại nội thành, lại theo tuyến đường của xe buýt số 9 chạy đến đường Tam Minh, dừng xe gần một trạm chờ xe buýt. Tai nạn năm ngoái chính là xảy ra ở nơi này, mà buổi tối hôm đó vị lão quỷ kia cũng chính là từ trạm này lên xe.
Lữ Minh Dương từ băng sau lấy ra mấy gói thực phẩm ăn liền và hai chai nước, nói:” Ăn tạm vài thứ trước đi.”
“ Làm gì có tâm trạng ăn uống chứ a.” Chu Đình phiền não nói,” Tiếp theo chúng ta làm gì?”
Lữ Minh Dương vừa xé một gói bánh mì ngọt, vừa nói:” Chờ.”
“ Chờ?” Chu Đình nghi hoặc nói.
“ Ừ,” Lữ Minh Dương gặm bánh mì, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói,” Đừng quên chúng ta bây giờ là đi tìm quỷ. Hiện tại là ban ngày ban mặt, trời đất sáng trưng, em làm sao tìm đây?”
“ Theo anh nói thì quỷ chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối thôi à?” Chu Đình nói,” Nhưng không phải lúc nãy đang lúc chính ngọ vẫn có quỷ tới giết chúng ta đó sao?”
“ Đó là quỷ có năng lượng mạnh, tự nhiên là dám xuất hiện giữa ban ngày rồi. Nhưng lão nhân này đừng nói ban ngày, cho dù là buổi tối chỉ sợ lão cũng không dám tùy tiện xuất hiện đâu.” Lữ Minh Dương lại hết sức nghiêm túc đối phó với ổ bánh mì trong tay mình.
Chu Đình thất vọng nói:” Phải chờ đến lúc nào a.”
“ Đương nhiên là chờ đến khi trời tối, hơn nữa phải thật khuya mới được.” Lữ Minh Dương chiến đấu xong ổ bánh mì, lại mở một gói khác, nói:” Ăn nhanh đi, rồi ngủ một giấc, không thôi đến buổi tối lại không có tinh thần, người không có tinh thần lập tức dễ dàng bị quỷ nhập vào người…” Lữ Minh Dương vừa hù dọa Chu Đình, vừa đem một cái bánh mì ngọt nhét vào tay cô.
****
Đã gần nửa đêm, chuyến xe buýt số 9 cuối cùng cũng đã chạy qua, trên đường cực kỳ yên tĩnh, ngay cả một chiếc xe vô tình chạy qua cũng không có.
Lữ Minh Dương ở bên cạnh trạm chờ xe buýt tìm hai viên gạch thẻ, từ trong người lấy ra một cái hộp, từ trong đó rút ra bốn cây nhang đàn hương nhỏ cỡ ngón tay, dài chừng bốn tấc đốt lên, cắm vào trong hai viên gạch thẻ.
Chu Đình vòng tay ôm hai vai đứng một bên, nhìn Lữ Minh Dương đang làm việc, nhỏ giọng hỏi:” Anh đang làm gì đó?”
Lữ Minh Dương thản nhiên nói:” Người thú ăn ngũ cốc, quỷ thần ăn nhang khói. Tục ngữ có nói thần ba quỷ bốn, đây là đốt nhang cúng quỷ đó.”
Chu Đình không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, thì ra nhang chẳng những có thể cúng thần cúng phật, còn có thể cúng quỷ?
“ Nhang này là dùng phương pháp cổ xưa để làm ra, cái này có thể tạm thời tăng cường năng lượng cho quỷ, làm nó có thể hiện ra thực thể.” Lữ Minh Dương lại từ trong người lấy ra một cái bình rượu sắt bỏ túi, nhẹ nhàng mở nắp, rưới phía trước mấy cây nhang vài giọt chất lỏng trong suốt.
Chất lỏng trong suốt rưới lên khối gạch thẻ, chớp mắt liền thấm vào, chỉ một thoáng liền không còn vết tích, đồng thời Chu Đình bỗng nhiên cảm giác được một cổ hàn ý nhàn nhạt phủ lấy toàn thân…
------------------------------------------------------------------------------------------------------------