Chương 95
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Đêm lạnh cuối thu, sương mù vờn quanh.
Tiêu Tú đi trên hành lang, hắn chà xát hai tay, để bên môi phà hơi cho ấm, trong miệng tỏa ra một làn sương.
“Trời về đêm thật là lạnh.” Hắn nói.
Cả tòa phủ đệ yên tĩnh, đa số mọi người đều đã chìm vào mộng đẹp, chỉ có thư phòng của tiên sinh đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Tiêu Tú bước vào cửa, bưng một bình Bát Bảo trà ấm áp cho Trương Phức, vừa cời cời than trong chậu, vừa thêm vào chút than.
Trương Phức vùi đầu trong tài liệu, không ngẩng lên, nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, chỗ này ta không cần người hầu hạ.”
“Ta ở cùng tiên sinh.” Tiêu Tú lấy một cái ghế tựa khác, ngồi đối diện với Trương Phức.
Hắn mài mực, cầm một cây bút giúp Trương Phức sao chép các loại bản thảo.
“Ngươi xem cái này.” Trương Phức không nhiều lời, cách cái bàn đưa một bức thư ra.
“’Thảo Nhung tặc hịch’ do Chu đại nhân soạn thảo? Chúa công đã quyết tâm khai chiến với Khuyển Nhung?” Tiêu Tú hơi giật mình.
Trương Phức viết thoăn thoắt, miệng nói: “Không sai, giờ này chỉ e Mặc Kiều Sinh đã dẫn đại quân xuất phát từ Trịnh Châu. Chúng ta sắp nghênh đón một trận đại chiến. Đáng tiếc là thời gian quá gấp, ta vốn hy vọng có thể dành ra khoảng một hai năm để chuẩn bị.”
“Nếu địch nhân không chịu cho chúng ta thời gian, đã lấn đến cửa thì chúng ta cũng chỉ có thể ứng chiến.” Trương Phức không ngừng hí hoáy: “Tiến công chính là phòng thủ tốt nhất, quyết sách của Chúa công là đúng, ta ủng hộ nàng.”
Tiêu Tú nhìn phong thư, lo lắng: “Chu đại nhân muốn đích thân đi sứ? Nhưng chân hắn...”
Trương Phức đưa bút chấm vào nghiên mực: “Tuy chân Tử Khê đã bị phế nhưng lòng của hắn kiên cường hơn ai hết, ngươi đừng lo lắng.”
“Tử Khê đã cố gắng như vậy, ta càng không thể lười biếng. Khoảng thời gian tới, chỉ sợ ta sẽ rất bận.” Y nhìn thoáng qua Tiêu Tú đối diện: “Chúng ta đều bề bộn.”
“Dạ.” Tiêu Tú cúi đầu xuống, cẩn thận sao chép văn hiến.
Hắn lặng lẽ tự hỏi.
Năm nay là năm được mùa. Nhân khẩu ở Biện Kinh, Kỳ Huyện, Trung Mậu gia tăng mãnh liệt, quốc khố thu vào rất đẫy đà.
Chúng ta còn vừa đại thắng Tống quốc, chiếm được vùng đất mới và số lượng bồi thường lớn.
Tiêu Tú vô thức bắt đầu mô phỏng tư duy Trương Phức.
Hắn tự hỏi lúc này tiên sinh cần suy nghĩ chuyện gì?
Phía trước phải đánh trận, chúng ta cần làm chính là cung cấp đầy đủ lương cho tướng sĩ tiền tuyến.
Còn cần gia tăng huấn luyện tân binh, để sau chiến sự có thể không ngừng cung cấp viện binh.
Mặt khác Biện Kinh mới trở thành tân đô không lâu, còn nhiều thứ cần lo, trong triều chia năm xẻ bảy, đang là lúc hỗn loạn.
Việc tiên sinh cần làm quả là rất nhiều, ta phải cố gắng hơn nữa, tận sức giúp đỡ tiên sinh. Tiêu Tú thầm nghĩ.
Dường như biết Tiêu Tú đang nghĩ gì, Trương Phức lại hỏi: “Ngoại trừ quân bị cùng lương thảo, ngươi biết quan trọng nhất là gì không?”
“Còn có chuyện quan trọng hơn hai việc này nữa sao?” Tiêu Tú ngẫm nghĩ, chợt hiểu ra: “Tiên sinh nói là... Vệ quốc?”
“Có thể nghĩ đến Vệ quốc, rất tốt.” Trương Phức ngẩng đầu nhìn hắn, tán thưởng gật đầu. “Diêu Hoằng của Vệ quốc ngấp nghé Biện Kinh chúng ta đã lâu, quân đội nước họ rất cường đại, từ Đại Dã Trạch xuôi theo Tế Thủy đến Hoàng Trì phụ cận Biện Kinh, chỉ mất vỏn vẹn mấy ngày, chúng ta nhất định phải phòng bị họ, để ngừa bọn họ thừa cơ loạn đục nước béo cò. Mặt khác, Tống quốc vừa mới nếm mùi thất bại trong tay chúng ta, cho dù quốc quân bọn họ tính cách nhu nhược, nhưng nhất định không cam lòng, chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường.”
“Tiên sinh vừa nhắc đến thì ta bỗng nghĩ tới một chuyện.” Tiêu Tú ngẩng đầu lên: “Con tin mà Vệ quốc trục xuất đến quốc gia ta, hôm nay gặp phải thích khách, may thay hộ vệ có năng lực nên không bị thương.”
“Thích khách?” Trương Phức nhíu mày: “Một hài tử mười tuổi mà cũng bị ám sát. Tăng thêm người hộ vệ cậu ta, đừng để cậu ta gặp chuyện không may ở biên giới Tấn quốc chúng ta.”
Trong thành Trịnh Châu,
Diêu Thiên Hương ngáp một cái, tựa vào bàn nhìn Trình Thiên Diệp đang bề bộn chính vụ.
“Kiều Sinh xuất chinh, ta nghĩ ngươi sẽ rảnh rỗi chơi với ta, không ngờ ngươi lại bận rộn như vậy.”
Trình Thiên Diệp mỉm cười: “Đừng oán trách nữa, giúp ta làm chút chuyện đi. Ta làm thêm một chút nữa, chờ tới giờ Thân, chúng ta cải trang đi dạo một vòng Trịnh Châu. Xem thật kỹ dân sinh tòa thành này thế nào.”
Diêu Thiên Hương vui vẻ lại, xoắn tay áo lên lộ ra cổ tay trắng ngần, từ giá bút lấy một cây bút, chấm mực: “Được thôi, ngươi cần ta làm những gì?”
“Đúng rồi, ngươi xem thử cái này.” Trình Thiên Diệp xoa xoa bả vai, lấy ra một phong thư từ một đống thư khác, đưa cho Diêu Thiên Hương: “Là chất nhi của ngươi lại bị ám sát ở Biện Châu chúng ta, ngươi xem thử đây là sao?”
Diêu Thiên Hương tiếp nhận phong thư, cau mày đọc chốc lát, hừ lạnh: “Tiểu nhân, chuyện đứng đắn không làm, ngược lại rất giỏi làm mấy chuyện bẩn thỉu.”
Trình Thiên Diệp không khỏi nhớ tới cậu bé yếu ớt hay sợ hãi kia.
Mỗi ngày sống trong hoàn cảnh như vậy, khó trách dưỡng thành dáng vẻ nhát gan sợ phiền.
“Cậu ta mới mười tuổi đã bị đưa đến Tấn quốc chúng ta làm con tin rồi, vẫn còn có người không chịu buông tha sao?” Trình Thiên Diệp khó hiểu.
Diêu Thiên Hương nhìn Trình Thiên Diệp với vẻ kỳ quái: “Cái này có gì đâu khó hiểu? Lúc trước ca ca ngươi chẳng phải bị đệ đệ cùng cha khác mẹ của ngươi...”
Nàng ta khụ một tiếng, không nói thẳng ra, thầm nghĩ, nếu không phải huynh trưởng ngươi bị đệ đệ ngươi sát hại, hai chúng ta chưa hẳn sẽ có cơ hội quen biết nhau đâu.
“Mấy chất nhi của ta đều có mẫu thân tranh đấu gay gắt. Diêu Thuận là con thứ ba, vốn không có gì nổi trội. Sau khi đến Tấn quốc làm con tin, ngươi chẳng những không làm khó nó, còn mời lão sư cho nó và vương thất Tấn quốc học cùng nhau. Vì vậy dẫn đến nhiều người có lòng dạ hẹp hòi ghen ghét.”
Trình Thiên Diệp lắc đầu, bắt đầu thấy may mà hậu cung mình tương đối đơn giản, người thừa kế trước mắt cũng chỉ có một, còn chưa biết đi, bây giờ mình vẫn còn chưa cần phiền não về chuyện thế này.
Giờ Thân.
Thành Trịnh Châu, phố lớn ngõ nhỏ dần dần náo nhiệt.
Trời mùa thu tối khá sớm, qua hơn một canh giờ sắc trời sẽ hoàn toàn tối hẳn.
Vì thế này lúc là thời khắc đông người nhất, tất cả mọi người ở các ngành nghề đang trên đường về nhà, binh sĩ trong quân doanh cũng đã huấn luyện xong, ùa ra khỏi giáo trường.
Bên đường, các hàng quán bắt đầu được dựng lên, chủ sạp nhiệt tình kêu gọi khách nhân đi ngang. Mọi người kết thúc công việc xong, có người sẽ vào quầy hàng ngồi xuống ăn tạm một miếng xem như bữa tối.
Thương nhân vân du bốn phương, gánh xiếc mãi võ lần lượt xuất hiện trên cung đường, thét to mại vô, mại vô. Âm thanh đó hòa với mùi hương thức ăn lan tỏa tràn đầy hơi thở dân dã.
Trịnh Châu từng bị người Khuyển Nhung là Ngôi Danh Sơn chiếm cứ một đoạn thời gian rất dài.
Trái lại, dân sinh vẫn giàu có, không có loại hiu quạnh, sợ hãi vì bị dị tộc thống trị.
So sánh thử, Trình Thiên Diệp từng đi tới Hạo Kinh - kinh đô của Khuyển Nhung, ngược lại nơi đó còn không giàu có nhàn hạ bằng nơi đây.
Đối với đại đa số dân chúng, họ không ngại người thống trị là ai, chỉ cần quân vương ở trên ngôi cao kia đừng tàn khốc bóc lột, đừng tùy ý chinh chiến, cung cấp một hoàn cảnh an ổn thì họ có thể sống rất khá.
Trình Thiên Diệp kéo tay Diêu Thiên Hương, mặc thường phục, một đường vừa ăn quà vặt vừa mua đủ thứ đồ linh tinh.
Hiếm khi có thời gian giải tỏa, nàng thật sự cảm thấy rất thoải mái.
Sau lưng là Trình Phượng cùng A Giáp dẫn theo vài người hầu, đi theo hộ vệ.
Cách đó không xa có một trà lâu truyền đến tiếng sáo trúc ung dung.
“Lâu rồi chưa nghe hí kịch, Thiên Hương, chúng ta vào ngồi một lát.”
Vào trà lâu, mọi người ngồi ở nhã gian lầu hai.
Nói là nhã gian, thật ra cũng chỉ dùng hai tấm bình phong cao cỡ nửa người để ngăn cách, hay ho ở chỗ có cửa sổ thông gió, không cần phải chen chúc cùng một lầu với nhiều người thôi.
Buổi biểu diễn trong quán trà so ra kém với đám đào hát trong cung thất Vệ quốc do quý tộc chuyên nuôi dưỡng, nhưng nghe lại sinh động hơn.
Diêu Thiên Hương nhớ lại lúc mình còn là công chúa Vệ quốc. Khi đó, nàng ta như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son, cả ngày không có việc gì làm. Nghe hí kịch tìm vui hoặc dạo chơi ăn uống ở ngoại thành là toàn bộ cuộc sống của nàng ta.
Cuộc sống đơn điệu như thế cứ tiếp diễn rồi chờ đợi phụ thân hoặc huynh trưởng quyết định nhân sinh của nàng ta, xem nàng ta như một món tiền gả cho phu quân nào có thể đổi được ích lợi lớn nhất.
Sau đó tiếp tục lặp lại cuộc sống buồn tẻ này hoặc là say sưa tranh đấu với kẻ khác, chỉ vì tranh đoạt sủng ái của một người nam nhân.
Là khi nào, cuộc sống của nàng bắt đầu trở nên bận rộn như vậy?
Cả thời gian nghe hát khúc thế này cũng trở nên rất ít.
Nàng ta bây giờ là chính phi của Tấn Việt hầu. Thiên Diệp đối với nàng ta rất tốt. Vốn có thể trải qua thời gian nhàn nhã nhưng nàng ta muốn cho mình bận rộn thật nhiều, mỗi một ngày đều cảm thấy sống có ý nghĩa.
Diêu Thiên Hương ngồi kế Trình Thiên Diệp, uống nước trà, ung dung nhịp theo điệu nhạc.
Trình Thiên Diệp ngồi bên cửa sổ, nhìn người đi đường mang theo đủ loại sắc thái riêng đi qua đi lại trên đường phố, dân sinh muôn màu pha trộn trong hát khúc nho nhỏ.
Một nam tử trung niên bán hoa quả khô ngồi ở ngã tư bên đường, đúng lúc đối diện với ô cửa sổ này.
Dáng người gã nhỏ gầy, lưng còng xuống, trên đầu đeo một đấu lạp, diện mạo rất tầm thường.
Gã ngước đấu lạp, hữu ý vô tình nhìn thoáng qua cửa sổ.
Thấy kẻ đó, Trình Thiên Diệp siết chặt nắm tay.
“Sao vậy?” Diêu Thiên Hương thuận miệng hỏi, ánh mắt vẫn nhìn sân khấu dưới lầu.
Trình Thiên Diệp khẽ nắm tay nàng ta: “Thiên Hương, đừng quay đầu, hãy nghe ta nói.”
Diêu Thiên Hương hơi khựng lại. Dù thể hiện nàng ta vẫn chăm chú xem hí kịch, dường như không nghe thấy gì nhưng bàn tay lại dùng sức, đáp lại Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp nâng chén trà, nương theo việc uống trà để che dấu, thấp giọng nói: “Chúng ta có thể đã gặp thích khách.”
Diêu Thiên Hương rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn sân khấu dưới lầu, ngón tay đưa vào chén trà, chấm một chút nước trà, viết lên bàn ba từ “Có thích khách.”
Hán tử bán hoa quả khô kéo kéo đấu lạp, trong lòng của gã đầy hoài nghi.
Bọn họ tốn rất nhiều thời gian để tìm hiểu tin tức, Tấn Việt hầu Trình Thiên Vũ quả thật là một vương thất chưa bao giờ tập võ, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng.
Nhưng vừa rồi, gã chỉ vừa mới liếc nhìn Tấn Việt hầu đang ngồi bên cửa sổ thôi, vì sao lại có cảm giác bị người ta nhận ra.
Gã giương mắt nhìn lên trên qua khe hở của đấu lạp.
Tấn Việt hầu cải trang xuất hành kia đang thảnh thơi dựa vào cửa sổ, nâng chén thưởng thức trà, không gọi thị vệ, thậm chí không nói gì với vị kia phu nhân bên cạnh.
Chắc là ảo giác, hắn không thể nào nhận ra ta được, nam tử kia thầm nghĩ. Yên lòng.