Chương 8
“Vân Hiên ơi là Vân Hiên, vì sao ngươi lại xui xẻo gặp phải ta thế này?”
“Không gặp ngươi còn gặp ai bây giờ?”
Tối đến, Tiêu Vân Hiên buồn chán ngồi trong phòng, hai tay chống cằm không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc sau, hắn đưa tay ra sau đầu, vừa định cởi dải băng quấn quanh mắt thì cửa phòng bị mở ra, người nọ hùng hùng hổ hổ chạy vào.
“Vân Hiên, phụ hoàng đồng ý cho ta đi cùng ngươi rồi, đang bảo quan Ti Lễ chọn ngày tốt để xuất phát, chắc khoảng nửa tháng nữa sẽ đi đó. Ngày mai ngươi bảo thủ hạ của ngươi về trước đi.” Vừa nói hắn vừa chạy vào phòng, “Hả? Ngươi làm gì vậy?”
“Không có gì.” Vân Hiên bỏ tay xuống, “Ta định… định gỡ băng xuống.”
“Hồ đồ!” Cung Dư Mặc ngồi xuống bên cạnh, tự mình rót trà, “Không phải thái y bảo năm ngày nữa mới được tháo băng sao?”
“Nhưng mà ta nghĩ mắt khôi phục rất tốt rồi, muốn gỡ xuống nhìn thử.”
“Không được.” Dư Mặc tức giận đưa tay búng trán hắn mấy cái, “Ngươi một mình loay hoay lỡ làm không tốt để lại di chứng thì sao?” Vừa nói vừa dí sát mũi vào cổ Vân Hiên ngửi ngửi, “Ngươi tắm rồi hả? Nghe thơm quá.”
“Ừ.” Tiêu Vân Hiên có chút không thích ứng được nhiệt độ bên tai, rụt cổ lại, “Ngươi đi tắm đi, lúc nãy rảnh rỗi ta đã tắm rồi, không có làm ướt mắt.”
Cung Dư Mặc tỉ mỉ kiểm tr.a rồi mới gật gật đầu, “Tốt, ngươi lên giường nghỉ trước được, cả người ta đầy mồ hôi.”
Cung Dư Mặc nói xong liền đi ra, đến lúc hắn tắm rửa chải đầu, mặc tiết y trở lại phòng ngủ đã thấy Tiêu Vân Hiên ngồi trên giường. Dư Mặc cười cười chui vào chăn.
“Ấm quá!” Vừa nói vừa lấy chân đá đá ai kia, Vân Hiên vừa cười vừa tránh, “Ngươi còn quậy nữa, chút ngủ chăn sẽ lạnh hết.”
Cảm giác được Cung Dư Mặc đột nhiên khựng người, Tiêu Vân Hiên nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy?”
Cung Dư Mặc cúi đầu cười khanh khách, nhìn Tiêu Vân Hiên,
“Chỗ bị ta dùng đao cứa lúc sáng đã bôi dược chưa?”
Vân Hiên gật đầu.
“Không sao đâu, trầy da một chút thôi mà, hiện tại đã kết vảy rồi, không còn đau nữa.”
Dư Mặc đưa tay sờ sờ tóc Vân Hiên, thuận thế sờ xuống sau gáy.
“Vân Hiên, ngươi biết không… Nếu lúc sáng ngươi tránh, ta nhất định sẽ đâm ngươi một nhát.”
Tiêu Vân Hiên sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, Cung Dư Mặc đã nghiêng người qua, tựa trên vai hắn, cọ cọ cổ hắn, thanh âm trầm ấm, ôn nhu như nước.
“Đã nhiễu loạn tâm tư của ta mà còn không kiên định, muốn bỏ trốn… Ta cho dù có giết ngươi cũng đáng. Vân Hiên… Vân Hiên, ngươi không có trốn, thật tốt…”
Bị người kia cọ cọ có chút ngứa, Tiêu Vân Hiên định đẩy ra, nhưng lại nghe người kia dùng thanh âm có thể làm tan chảy tâm thần gọi tên mình, tâm tư liền nóng lên, đưa tay ôm lấy đối phương.
“Ta không tránh cũng không trốn, Dư Mặc, ta sẽ luôn ở đây. Trước đây ta vẫn luôn đợi ngươi, từ nay về sau, ngươi đi đâu, ta sẽ theo đó.”
“Tin tưởng ta đến vậy sao?” Cung Dư Mặc cảm giác cả người đều khoan khoái lạ thường, cười khẽ, nhào vào lòng người ta, mũi cọ cọ vào cổ người ta, vô cùng thân thiết mà làm nũng.
“Ừ, cũng giống như Phó thúc thúc vậy.”
“Phó thúc thúc?” Cung Dư Mặc không rõ vì sao hắn đột nhiên nhắc đến tên này, ngẩng đầu lên nhìn, “Thanh Y Bá? Vì sao đột nhiên nhắc tới thúc ấy?”
“Phó thúc thúc chỉ với một trận chiến đã thành danh, chẳng những lấy ít thắng nhiều mà còn bắt được vua của địch. Trước trận chiến ấy, Phó thúc nói với các binh sĩ, đây là một trận tử chiến, có lẽ chúng ta sẽ ch.ết, nhưng các ngươi phải tin tưởng ta, những chỗ ta bắt các ngươi đi đều là những chỗ có thể tìm được đường sống trong chỗ ch.ết.”
“Haha, chẳng lẽ theo ta chính là tìm được đường sống trong chỗ ch.ết sao?” Cung Dư Mặc bị hắn chọc cười, cười to, “Vậy ngươi chuẩn bị dùng binh pháp nào đối phó ta đây?”
“Cái này…” Tiêu Vân Hiên quẫn bách, “Dư Mặc, ngươi hiểu ý ta mà, đừng chọc ta nữa, ngươi biết ta…”
“Ăn nói vụng về.” Cung Dư Mặc cười, dựa sát trở lại, “Ta biết ngươi ăn nói vụng về, hơn nữa mỗi lần đứng trước ta đều ngốc muốn ch.ết, nếu đổi lại là người khác, ngươi còn có thể cãi lại với họ một trận ra trò.” Hắn vừa cười vừa chơi đùa với tóc của Vân Hiên, một lát sau mới thở dài cảm khái, “Vân Hiên ơi là Vân Hiên, vì sao ngươi lại xui xẻo gặp phải ta thế này?”
Tiêu Vân Hiên sửng sốt một chốc, lập tức cười nói, “Không gặp ngươi còn gặp ai bây giờ?”
“…” Cung Dư Mặc nghe thế liền cúi đầu cười khẽ, đôi mắt tràn đầy ôn nhu. “Mới chê ngươi ăn nói vụng về, sao thoắt cái đã tiến bộ vượt bậc thế này?”
Dứt lời liền ngẩng đầu hôn lên môi Tiêu Vân Hiên, mà ai kia bị hắn làm cho bất ngờ, chỉ có thể ngơ ngác “ta… ta…” nửa ngày cũng không nói trọn được một câu. Cung Dư Mặc thấy bộ dáng hắn như vậy, tâm tư đều mềm nhũn, vòng tay ôm chặt cổ hắn, hung hăng hôn tới.
Tiêu Vân Hiên đầu tiên là nghĩ miệng mình bị gì đó đụng trúng, chờ lúc phản ứng kịp liền khẩn trương, lắp bắp nửa ngày không nói được gì, tiếp đó lại bị người ta ôm, mà hắn đang ngồi tựa lưng vào đầu giường, Cung Dư Mặc dính sát trên người hắn, lại một lần nữa trên môi cảm giác ẩm ướt.
Chỉ là lần này Cung Dư Mặc không có lập tức rời ra. Tiêu Vân Hiên cảm giác được đôi môi nóng ấm ướt át của đối phương, bốn cánh môi chạm vào nhau, thậm chí còn cảm giác được hàm răng của Dư Mặc, không biết có phải đối phương cố ý hay không, Vân Hiên nghĩ rằng miệng mình đang bị cắn. Cung Dư Mặc cắn rất nhẹ, sẽ không đau, nhưng môi dù sao cũng rất mỏng, bị hàm răng cọ mấy cái liền ửng đỏ, mà cảm giác ngứa ngứa không hiểu từ đâu dâng lên khiến Vân Hiên có chút nhịn không được, chỉ có thể càng ôm chặt Cung Dư Mặc.
Thứ mềm mại ẩm ướt trên môi mình hẳn là đầu lưỡi của Cung Dư Mặc rồi?
Cảm giác chỗ bị cắn giờ đang được đầu lưỡi ôn nhu ɭϊếʍƈ duyện, Tiêu Vân Hiên nghĩ toàn bộ khí huyết đều vọt lên mặt hết rồi, sợ rằng hiện tại mặt mình đã đỏ đến mang tai. Hắn nghĩ Cung Dư Mặc hẳn là đang mê hoặc mình, mà hắn cũng đã bị mê hoặc mất rồi, rụt rè đưa lưỡi định ɭϊếʍƈ lại, ai ngờ chỉ vừa chạm nhẹ, Cung Dư Mặc lại tách người ra.
Nhìn Tiêu Vân Hiên định tiến đến lại chỉ bắt gặp khoảng không, đành phải tự ɭϊếʍƈ môi mình che giấu ngượng ngùng, tâm tình Cung Dư Mặc tốt tới cực điểm.
“Vân Hiên Vân Hiên… Vân Hiên của ta…” Vừa nói vừa tiến đến, chỉ là lúc này không hề trêu đùa hắn, một tay đỡ sau gáy Vân Hiên đề phòng lúc hai người ngã xuống bị đau, tay kia siết lấy tay đối phương, mười ngón giao triền.
Tiêu Vân Hiên bị đè ở phía dưới, cho dù vóc người tương đương Cung Dư Mặc, cũng cảm thấy có chút khó thở, đằng này lại thêm bị người ta hôn gần như quên hô hấp, đến lúc Cung Dư Mặc buông hắn ra, hắn liền liên tiếp ho khan một trận, khiến Cung Dư Mặc cười ha hả, vỗ lưng giúp hắn thuận khí.
“Dư Mặc, ta muốn nhìn ngươi, hiện tại rất muốn, cực kỳ muốn.” Lúc hô hấp vừa thông thuận, Tiêu Vân Hiên liền ôm tay Cung Dư Mặc, “Cho ta tháo băng mắt xuống đi.”
Cung Dư Mặc lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Không được.”
“Dư Mặc, cho ta tùy hứng một lần đi, có được không?” Vân Hiên nắm lấy tay người ta, đặt ở bên môi, “Ngươi biết không, kỳ thực ta rất sợ.”
Hắn vừa hôn tay Dư Mặc, vừa thấp giọng tựa như đang độc thoại, “Ta sợ… tất cả mọi chuyện lúc không nhìn thấy đều là một giất mộng… Ta rất sợ sau này thực sự nhìn thấy… ngươi lại giống như trước đây, cách xa ta vạn dặm.”
“Lúc này ta còn có thể cảm giác được ngươi ở bên cạnh, ngươi vừa hôn ta, còn cho phép ta nắm tay ngươi… ta… ta…”
Cung Dư Mặc cười khẽ một tiếng, “Đường đường là một đại tướng quân mà cứ sợ này sợ nọ, nói ra không lo bị người ta cười sao?” Hắn vừa nói vừa sờ sờ má Vân Hiên, “Đồ ngốc, ngươi vẫn có thể sờ ta mà, ta hứa sẽ không đối xử với ngươi như trước đây nữa. Ngươi không tin ta sao?”
“Không phải, ta sao có thể không tin ngươi chứ.” Tiêu Vân Hiên kiên định lắc đầu, suy nghĩ một chút, nói tiếp. “Mà thôi, còn có năm ngày, năm năm ta còn chờ được, huống chi chỉ có vài ngày.”
“Ngươi nha…” Cung Dư Mặc nhìn bộ dáng hắn, lại nhớ đến bóng dáng quyết tuyệt của Tiêu Hoài Viễn đã khuất, “Ngươi đã muốn tùy hứng một lần, thôi thì ta cứ thuận theo vậy.” Đối với người trước mặt, hắn cuối cùng vẫn phải mềm lòng, “Dù sao ánh nến cũng không quá gay gắt, chắc sẽ không sao.”
“Thực sự?!” Tiêu Vân Hiên kinh hỉ vạn phần – đây là lần đầu tiên từ lúc trưởng thành đến nay, Cung Dư Mặc nhân nhượng trước hắn.
“Nè ngươi đừng tự tháo ra chứ.” Thấy Tiêu Vân Hiên gấp gáp muốn tháo băng, Cung Dư Mặc vội vã ngăn lại, “Để ta giúp ngươi.”
Cung Dư Mặc nói xong liền trở người ngồi vào phía sau của Tiêu Vân Hiên, tỉ mỉ tháo gỡ từng tầng băng vải, sau khi gỡ xuống lớp cuối cùng liền xoay lưng Vân Hiên lại hướng ánh nến, “Nào…. từ từ mở mắt ra.”
Tiêu Vân Hiên chậm rãi mở mắt, con ngươi lâu rồi không gặp ánh sáng chớp chớp vài cái. May mà ánh nến không quá gay gắt như mặt trời, chỉ một chốc sau Tiêu Vân Hiên đã thích ứng được.
“Sao rồi, có bị mờ không? Có bị bóng chồng không?”
Cung Dư Mặc trước mặt hắn đang nhíu nhíu chân mày, bộ dáng rất lo lắng, trong đôi mắt tựa ngọc lưu ly khiến người trầm luân kia, Tiêu Vân Hiên thấy được bóng mình phản chiếu trong đó, đang mỉm cười.
“Vân Hiên?”
“Dư Mặc… Đã lâu không gặp…” Tiêu Vân Hiên cười, sờ sờ khuôn mặt đối phương, sau đó hôn xuống đôi mắt mình thích nhất.
“Đã lâu không gặp?” Dư Mặc dở khóc dở cười, “Đồ ngốc, dạo này có hôm nào mà ta chẳng gặp ngươi.” Hắn vừa nói vừa xoay Vân Hiên lại phía ánh nến, nhìn kỹ một hồi, lại hỏi Vân Hiên có khó chịu hay không, cuối cùng mới gật đầu, “Mắt khôi phục tốt lắm, bất quá sáng mai thức dậy phải để đại phu băng thuốc lại.”
“Được, nghe lời ngươi.” Tiêu Vân Hiên lại cười, đứng lên ôm lấy người ta, “Dư Mặc… Dư Mặc, cho ta ôm một lúc đi…”
Cung Dư Mặc bất đắc dĩ, vòng tay ôm lại hắn, “Được rồi được rồi, trời đêm rất lạnh, chui vào chăn thôi.”