Chương 24

“Phụ hoàng…” Vừa tỉnh giấc liền thấy Cung Mộc Minh ngồi ở trước giường mình, Dư Mặc liền vội vã muốn đứng dậy, lại bị Cung Mộc Minh đè lại, “Ngươi thân thể bất tiện, nằm nghỉ ngơi là tốt rồi.” Dứt lời vỗ vỗ vai Dư Mặc, Tần Phong một bên lập tức cầm một cái gối tới để hắn dựa vào, chính mình liền lui ra ngoài.


“Nghe nói ngươi ở ngự thư phòng phê tấu chương phê đến ngất xỉu?”
Cung Dư Mặc nháy mắt mấy cái, cẩn thận hồi tưởng lại hồi lâu, tựa hồ cũng không nhớ rõ chính mình đã ngủ như thế nào, mà trước khi ngủ ở nơi nào một điểm cũng không nhớ rõ, “Có lẽ đúng là vậy.”


Cung Mộc Minh thở dài lắc đầu. Tiên đế năm mươi tuổi, hôm nay tóc mai đã hoa râm. Sau khi Cung Dư Mặc đăng cơ, hắn liền lựa chọn đến sống trong Hư Việt cung thanh tịnh nhất hoàng cung, hiện tại cuối cùng cũng trải qua những ngày thư thái lại thanh nhàn. Ai ngờ mấy ngày trước Cung Mộc Thiên tiến cung, sau khi muốn nói lại thôi một phen, cuối cùng là nói với hắn, e rằng Tiêu Vân Hiên đã không còn. Hắn suy nghĩ nên đi xem nhi tử nhà mình, muốn nhìn xem hắn có thể nói gì, rất nhiều sự tình mặc dù muốn thoải mái cũng không thể buông tay.


“Dư Mặc… Cho đến hôm nay, ngươi hối hận hay không?” Cung Dư Mặc nhìn phụ thân của mình, hồi lâu mới tái nhợt cười nói, “Chưa từng ngôn hối… Chỉ là không cam lòng.” Cung Mộc Minh gật đầu, “Nếu là như thế là được rồi, ngươi cần biết… Tự ngươi quyết định bắt đầu con đường này, liền chỉ có thể tiến về phía trước, không thể dừng không thể lui.”


Cung Dư Mặc buông hạ mi mắt, cũng thoáng gật đầu, ” Hôm nay nhi thần trên vai gánh trọn thiên hạ, không thể không đi… Đạo lý này, nhi thần hiểu rõ.” Hắn lấy thiên hạ làm tiền đặt cược, đánh cược chính mình cùng Tiêu Vân Hiên được gần nhau nửa đời sau, hắn thua không dậy nổi, cho nên dù cho Tiêu Vân Hiên đã không theo kịp hắn, hắn cũng không thể dừng lại.


“Hảo hảo nghỉ ngơi…” Cung Mộc Minh không nói thêm gì nữa, lưu lại một hồi liền ly khai. Ttrước khi hắn rời đi nghe được Cung Dư Mặc nói, “Phụ hoàng, nhi thần không tin Tiêu Vân Hiên đã ch.ết đi như thế.”
Tử vong…


available on google playdownload on app store


Cung Mộc Minh trở lại trong đình viện của mình, nhìn quế thụ đầy vườn, nhớ tới rượu hoa quế tự mình ủ năm kia, năm nay có thể uống rồi. ……….
“Bệ hạ…” Hề Phán nhẹ giọng kêu, “Bệ hạ?”


“Ân?” Cung Dư Mặc phảng phất như đột nhiên thanh tỉnh, thoáng hoảng thần cười hỏi Hề Phán, “Có chuyện gì?”
Hề Phán cười đến có chút nan kham, “Bệ hạ… Đến phiên ngài hạ cờ rồi.”
“A? … Nga, hảo.”


Cung Dư Mặc nắm một viên cờ đen, cúi đầu nhìn bàn cờ, nhìn hồi lâu sau hạ xuống một viên, chặt đứt thế tiến công ám dũng mà cờ trắng ẩn tàng ở hậu phương, chỉ là một viên tất nhiên chưa đủ, khi hắn đang nghĩ nước tiếp theo đã thấy Hề Phán vẫn không nhúc nhích liền cười nói,


“Ái phi là xảy ra chuyện gì?”
“Bệ hạ… Ngài là quân trắng, mới vừa rồi hạ… là quân đen đi?”
Cung Dư Mặc nhìn viên cờ đen trên đầu ngón tay một chút, lại nhìn bàn cờ, giữa ngang dọc đan xen, thế cờ của quân trắng rõ ràng là bố cục mình am hiểu nhất.


“Ha ha… Mệt trẫm mới vừa rồi còn đang suy nghĩ, kỳ nghệ của ái phi sao tiến bộ được thần tốc như vậy, lại học được mai kỳ bày binh bố trận.”
Hề Phán thoáng miễn cưỡng cười nói, “Bệ hạ nói đùa, nô tì tư chất ngu dốt, học chơi cờ không tốt, vô năng vì bệ hạ phân ưu.”


“Ha hả, nào có chuyện.” Cung Dư Mặc cười nói, “Ái phi thông minh, một thời gian tất thành hảo thủ chơi cờ.” Nói rồi bỏ quân cờ lại, “Không được… Gần đây quốc vụ bận rộn, trẫm mới vừa rồi nghĩ đến vấn đề các đại thần tranh chấp khi lâm triều nên có chút mệt mỏi.” Nói xong nhu nhu cái trán. Hề Phán thấy thế vội vã đứng dậy, đến cạnh Dư Mặc đưa tay giúp hắn xoa bóp. Hề Phán dùng lực đạo vừa đúng, Cung Dư Mặc thập phần hưởng thụ, liền nhắm mắt dưỡng thần, “Hề Phán… Toàn bộ hoàng cung, vẫn là chỉ có tại nơi này của ngươi… Trẫm thư thái nhất.”


“Như vậy là vinh hạnh của nô tì.” Hề Phán cười tiếp tục động tác trên tay, chỉ là mi phong nhăn chặt, trên mặt u buồn. Sau khi Cung Dư Mặc thiếp đi. nàng xoay người đi vào gian trong lấy thảm.


“Triều chính bận rộn…” Hề Phán ôm thảm đi ra ngoài, liên tục thở dài rồi lại cảm thấy bất lực. Cung Dư Mặc thần tình hoảng hốt như hôm nay cũng đã nhiều ngày, nàng chỉ cảm thấy hoàng đế hiện tại căng thẳng tựa huyền cầm, dường như thoáng chạm vào sẽ vỡ tan. Cung Dư Mặc ngay tại trên ghế tựa, ngủ rất trầm. Hề Phán nhẹ bước đi qua, đem thảm khoát lên trên người hắn, cuối cùng thời điểm nàng đưa tay giúp hắn dịch chăn, Cung Dư Mặc bỗng nhiên tỉnh lại bắt lấy tay nàng ── “Vân Hiên!”


Đợi thấy rõ người trước mắt, Cung Dư Mặc mớ chậm rãi khôi phục trở lạii từ trong cực độ khẩn trương, lập tức lui vào trong ghế lại nhắm mắt ngủ, tựa như vừa rồi giật mình tỉnh giấc chỉ là một giấc mộng kinh hãi. Hề Phán nắm cổ tay bị xiết có chút đau, yên lặng lui ra ngoài cửa.


Nếu Thiên thượng thật sự có Bồ Tát… vậy van cầu ngài, phù hộ Tiêu tướng quân bình an trở lại bên cạnh bệ hạ, Hề Phán nguyện đem tất cả của mình, đổi lấy Tiêu tướng quân vạn toàn. ………..


Cung Dư Mặc nghỉ ngơi một chút tại tẩm cung Hề Phán tới hết buổi trưa, dùng chút điểm tâm liền đi đến ngự thư phòng. Vừa an tọa, thuận tay mở ra một quyển tấu chương, cầm bút son chấm chu sa, khi đang muốn viết phê văn, đột nhiên phát hiện mặt cuối cùng vậy mà đã có chữ đỏ ngự phê. Hắn nghi hoặc, tiện tay rút mấy bản khác phát hiện cư nhiên đều đã phê qua. Ngồi ở ngự thư phòng suy nghĩ hồi lâu, mới bỗng nhiên nghĩ đến, chính mình vừa tời chỗ Hề Phán bên kia, Hề Phán kinh ngạc ngày hôm nay sao đến sớm như vậy, hắn liền giải thích nói, “Triều chính không có chuyện gì, chính vụ hôm nay đều đã hoàn thành, cho nên trẫm liền tới sớm một chút.”


Hắn như thoát lực tê liệt ngồi ở trên ghế, nghĩ tới chuyện mấy ngày nay, đều là những đoạn ngắn vụn vặt, căn bản chắp nối không nổi.


” Không thể như vậy…” Hắn một mình lẩm bẩm nói, “Không thể như thế thêm nữa…” Gần đây luôn hoảng hốt xuất thần, vừa hồi thần lại nghĩ không ra chính mình trước ở nơi nào, tại sao đi, vì cái gì muốn đi, nói qua cái gì đã làm cái gì ── bất quá may mắn hắn mặc dù tinh thần trống rỗng, ngôn hành cử chỉ cũng chưa bao giờ quá giới hạn, thêm phản ứng linh mẫn còn có thể bù đắp, ngoại trừ Hề Phán cùng Tần Phong thân cận bên người còn không có người nhận thấy được. Nhưng nếu tiếp tục như vậy lâu thêm nữa… tất thành đại họa.


Cuối cùng ánh mắt hắn rơi xuống bản tấu chương cũ bị đặt ở dưới cùng kia, sau khi hít sâu mấy lần mở ra, mặt trên giấy trắng mực đen viết rõ, là cứu tìm Tiêu Vân Hiên, đến nay không có kết quả.
“Vân Hiên…”


Hắn đem tấu chương che trên mặt, “Uổng ta vẫn cho rằng ngươi so với ta càng thêm kiên định… Không nghĩ tới kết quả lại là ngươi vứt bỏ ước định của chúng ta trước… Tiêu Vân Hiên, ngươi cần biết, nếu ngươi đã buông tay ta đã bỏ lại ta… Ta cũng sẽ không đứng ngốc ở nơi này chờ ngươi… Ngươi nếu đã đi như vậy, vậy ngươi ta từ nay… Mạch lộ thù đồ*!” (*người lạ khác đường)


……
“Bệ hạ! Bệ hạ!!”
“Người nào! Can đảm dám xông vào ngự thư phòng!?”
“Tần thị vệ, ta… Vi thần… Hô…”


Ngày ấy Cung Dư Mặc đang phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng, lại nghe đến bên ngoài một trận sảo sảo ồn ào, cũng không ngẩng đầu lên giương giọng nói, “Tần Phong, để hắn tiến vào.”
“Vâng!”
Tần Phong ngoài cửa cao giọng đáp, “Trữ đại nhân, thỉnh.”


“Thần Trữ Tu Phàm tham khiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”


Cung Dư Mặc một tay cầm bút son, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái người động động hốt hốt tiến đến phù phù một tiếng liền quỳ xuống không đứng dậy, tiếp theo thu hồi ánh mắt tiếp tục thẩm duyệt tấu chương trong tay, “Thật xa liền đã nghe thấy thanh âm của ngươi, đứng lên đi, sự tình gì lo lắng như vậy?”


“Hồi bệ hạ! Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!!”
Cung Dư Mặc dừng dừng, ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức hừ lạnh một tiếng, “Nói không đầu không đuôi, tìm thấy gì?”
“Tiêu tướng quân! Tìm thấy rồi! Nha! Cũng không thể nói là tìm thấy!”


Trữ Tu Phàm hưng phấn mà nói, “Tiêu tướng quân nguyên lai không bị tuyết lở chôn vùi! Chúng ta tại bên này đào tuyết, bên kia người Hồ không hiểu từ nơi nào nhận được tin tức nói Tiêu tướng quân đã ch.ết, đang cao hứng, ai ngờ khi tuyết lở kia Tiêu tướng quân bọn họ tìm được một hang động ở trong cốc, toàn bộ trốn vào, năm trăm người lông tóc không tổn hao gì! Càng thần thông chính là hang động kia đi tới đầu cư nhiên là hậu doanh binh Hồ tộc, ngay sau đó Tiêu tướng quân cao hứng liền đánh bọn họ trở tay không kịp a! Lúc này đã bắt giữ khả hãn Hồ tộc, người nhà khả hãn đều bị áp giải về chỗ Tiêu tướng quân bên kia. Nga được rồi, tin tức nay mới đến kinh thành, nhưng Tiêu tướng quân cùng lúc truyền tin đi đã xuất phát, chỉ sợ không quá hai ngày liền có thể về đến kinh đô rồi!”


Nghe xong những lời này Cung Dư Mặc hờ hững mà nhìn Trữ Tu Phàm, nhìn đến Trữ Tu Phàm cũng cảm thấy phía sau phát lạnh sợ hãi liền phù phù một tiếng lại quỳ xuống, “Bệ hạ, thần có tội.”
Cung Dư Mặc nheo mắt cười nhạt, “Ái khanh có tội gì?”


“Thần không biết… Nhưng thần rõ, thần khẳng định có tội.” Trữ Tu Phàm cảm thấy ủy khuất, tự mình nhận được tin tức này chạy đứt chân tới trước mặt hoàng đế, rất sợ chậm một khắc thì hoàng đế buồn rầu nhiều một khắc, xích đảm trung thành lo lắng hết lòng cúc cung tận tụy thần tử thật tốt như hắn vậy, đi đâu tìm chứ! Nhưng hết lần này tới lần khác tiểu hoàng đế này cái khác không nói, ánh mắt thật sự có thể giết người… Thường ngày ở chung, cặp thủy mâu kia đẹp đến kinh người, chỉ khi nào hắn diện vô biểu tình nghiêng mắt nhìn ngươi một chút như vậy, một thân gân cốt đều có thể rét lạnh từ sau não đến gót chân a!


“Hừ, ” Cung Dư Mặc hiểu được tính tình Trữ Tu Phàm, cười lạnh một tiếng, “Mở miệng nhưng thật ra thông minh. Ngươi nói ngươi, không lớn không nhỏ cũng là nhất phẩm đại thần trong triều, dung nhan bất chỉnh điên điên khùng khùng chạy đến trước mặt hoàng đến như kể chuyện nói không trọng điểm nửa ngày, lẽ nào trẫm còn không thể trừng ngươi sao!?”


“Có thể có thể, bệ hạ trừng thần cũng là thần có phúc, ” Trữ Tu Phàm biết nghe lời phải, “Thần không phải sợ bệ hạ trừng lâu con mắt khó chịu sao?”


“Được rồi, ” Cung Dư Mặc vừa buồn cười vừa tức giận, tay áo vung lên, “Ngươi lăn đến nơi nên đến cho trẫm đi, đừng tới trở ngại mắt trẫm.” Dứt lời tiếp tục cúi đầu xem tấu chương.
Trữ Tu Phàm len lén nhìn một chút sắc mặt Cung Dư Mặc, thấy hắn nét mặt bất biến liền chắp tay lui đi ra ngoài.


“Trữ đại nhân! Ngài mới vừa nói chính là sự thực!? Tiêu tướng quân không ch.ết!?”
Trữ Tu Phàm mới vừa ra cửa đã bị Tần Phong chặn ngang bắt lại.


“Ân,vô cùng xác thực, không chỉ có không ch.ết còn lập công lớn!” Trữ Tu Phàm cười gật đầu, “Ta vừa nhìn sắc mặt bệ hạ như thường, thế nhưng khí sắc đã khá, còn đông tây vài câu cùng ta.” Nói rồi vỗ vỗ bụi trên y phục, “Cuối cùng cũng không uổng công ta chạy một chuyến này a.”


Tần Phong lập tức hiểu rõ, Trữ Tu Phàm là cố ý chọc hoàng thượng hài lòng vui vẻ mới rêu rao như vậy, liền chắp tay cười nói, “Trữ đại nhân dụng tâm lương khổ rồi.”


Trữ Tu Phàm cũng chắp tay đáp lễ nói, “Đâu có đâu có, tất cả mọi người là ăn lương bổng vì bệ hạ cống hiến, về công là nhẫn nhục chịu khó, về tư… Bệ hạ đối ta có chi ân đề bạt thưởng thức, ta cũng không nhẫn tâm thấy bệ hạ cả ngày ảm đạm thê lương.”


Tần Phong tại một bên gật đầu phụ họa, Trữ Tu Phàm đột nhiên dường như nhớ tới cái gì, hỏi, “Nhưng cũng không biết vì cái gì, ngươi nói bệ hạ coi trọng Tiêu tướng quân như vậy, sao vẫn không thấy bệ hạ ngợi khen y gì chứ? Người người đều hiểu được Đột Quyết là Tiêu Vân Hiên đánh hạ, kết quả thời điểm báo lên trên, phó tướng của y trái lại được công đầu, phong quan gia tước, Tiêu tướng quân thì rơi xuống hạ phương. Lần này đánh tộc Hồ tộc cũng như nhau… Ta mới nhìn thư xin hàng cùng chiến thư, cũng là phó tướng công hạng nhất… Ai… Không hiểu được bệ hạ cùng Tiêu tướng quân là nghĩ muốn thế nào.”


Tần Phong nhìn Trữ Tu Phàm, toàn bộ kế hoạch của Cung Dư Mặc, chỉ sợ người biết đến chỉ có chính mình cùng Hề Phán hai người, có lẽ những điều bọn họ biết cũng không nhất định đúng toàn cục. Trữ Tu Phàm mặc dù vào thời điểm bệ hạ đăng cơ cực lực ủng hộ, nhưng cũng không hiểu được mục đích tiếp theo của Cung Dư Mặc.


“Tần thị vệ, ngươi cùng bệ hạ và Tiêu tướng quân quan hệ đều thâm hậu, ngươi nói lẽ nào Tiêu tướng quân chính là người đạm bạc danh lợi như vậy sao? Cơ hội lưu danh sử sách vì cái gì chắp tay tặng cho người khác?”


“Trữ đại nhân, Tần Phong một kẻ vũ phu, tự nhiên không hiểu tâm tư bệ hạ cùng Tiêu tướng quân. Đại nhân cũng không cần vọng đoán. Tâm tư hai người bọn họ, há lại là cấp bậc chúng ta có thể nhìn thấu.”






Truyện liên quan