Chương 43: Động phòng (trung – hạ)

Hợp hoan tửu, một khắc xuân tiêu, là năm nào, đã quên ly biệt.
Hương rượu phiêu dật, đây là trúc diệp thanh lâu năm yêu quý của An Minh Hiên, y ngậm một ngụm, cúi người tìm lấy môi hắn.
Hắn bị sặc một chút, cùng với y dùng chung một ly rượu.


Vốn là rượu giao bôi, nay lại trở thành rượu giao thần (môi), mùi vị ngược lại cũng có phần tuyệt diệu.


An Minh Hiên vốn là uống say, lúc này sớm đã thành mê ly, một đôi mắt say mê đảo đi đảo lại đánh giá thân thể tinh xảo xích lõa của hắn. Y hôn lên mái tóc hồng sắc của hắn, hôn lên vành tai của hắn, hôn lên mi nhãn (mi= mày, nhãn= mắt), cái mũi cao thẳng và cuối cùng là đôi môi phấn nộn của hắn.


Trong trướng ấm áp tràn ngập hơi thở ɖâʍ mỹ, cùng với tiếng thở dốc của nam nhân.
An Minh Hiên lật thân mình hắn lại, đôi môi dao động ở trên chiếc lưng xinh đẹp của hắn, vuốt ve đồn bộ (mông) trắng nõn của hắn.


Đồn bộ của hắn trong tay y biến thành đủ các loại hình dạng, ngược lại lại trở nên đặc biệt dễ nhìn.
An Minh Hiên đem dục vọng của mình đến sát hắn, lưu luyến ở hậu đình của hắn, nhưng không hề tiến đến khai mở cánh cửa kia.


Hắn cong thân mình lại, vật cứng rắn trên mông khiến cho hắn bỗng chốc kinh hãi. Thân thể nhất thời trở nên vô cùng mẫn cảm, gắt gao cắn chặt lấy môi dưới, thế nhưng một tiếng rên rỉ vẫn cứ tự nhiên thoát ra. Y vậy mà lại cầm lấy phân thân của mình, càng làm cho bản thân cảm thấy xấu hổ là An Minh Hiên chỉ bất quá ma sát một chút chính mình không ngờ lại dễ dàng phát tiết trong tay y, hắn cảm thấy bản thân vô cùng nhục nhã hổ thẹn, đem cả khuôn mặt chôn ở trong gối đầu.


available on google playdownload on app store


An Minh Hiên là một tay lão luyện trong tình trường, gặp gỡ y, chỉ có thể ngoan ngoãn mà đầu hàng.
Hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, dùng sức rên rỉ lên thanh âm khiến cho người ta diện hồng nhĩ xích (mặt đỏ tía tai).


– Cho ta! Cầu ngươi, cho ta………… Đi vào, ngươi đi vào nhanh lên một chút, a………….
An Minh Hiên thoáng nở nụ cười, khẽ động thân một cái thỏa mãn dục vọng của hắn.
– Tiểu Hồng Hạnh, ngươi càng ngày càng ɖâʍ đãng rồi!


Hắn sửng sốt một chút, tiểu Hồng Hạnh? Y rốt cuộc là đem bản thân mình thành ai? Y lại một vòng nữa tuôn trào ra, đuổi đi toàn bộ tư tưởng của hắn, khiến hắn chìm đắm bên trong hoan du, cùng đọa lạc (trụy lạc, sa đọa), biết rõ là vực thẳm, là chiểu trạch (đầm lầy), nhưng bọn họ vẫn cứ cùng nhau hãm sâu vào bên trong.


An Minh Hiên không biết bản thân bị làm sao nữa, chẳng qua là chỉ muốn hành hạ giày vò hắn, cùng với hắn liên tục dây dưa, từ đêm cho đến khi mặt trời đã lên cao ba sào. Từ trên giường đến mặt đất cho đên trên bàn. Y chính là muốn hắn không đủ, hết lần này đến lần khác vuốt ve, hôn lên mái tóc hồng sắc của hắn. Chính thứ hồng sắc này khiến cho y điên rồi.


Thân thể trắng nõn của hắn bị lấp đầy bởi những vết tích tử sắc, hắn cuộn mình trong lòng An Minh Hiên, cau mày, nặng nề thiếp đi.


Ban đêm, An Minh Hiên tỉnh lại, chân của hắn không biết từ lúc nào đã quấn quanh lấy lưng của An Minh Hiên, cả người phủ lên trên thân mình y. An Minh Hiên giật mình, người trong lồng ngực khẽ lầm bầm một tiếng.
An Minh Hiên nhìn hắn, phát ra tiếng cười trầm thấp.


Người đang nằm trong ngực kia tựa hồ là nghe được cái gì đó, bỗng nhiên bất thình lình mở mắt ra, hoảng hốt lo sợ nhìn An Minh Hiên, lại gặp phải tư thế mập mờ của bọn họ, khuôn mặt của hắn nhanh chóng đỏ bừng giống như là sắp bị luộc chín.
An Minh Hiên trêu tức nói:


– Còn không đứng dậy? Hay lại muốn thêm một lần nữa?
Người trong ngực trừng mắt nhìn An Minh Hiên, trừng đông trừng tây sau cùng dĩ nhiên lại khóc lên, nức nở nói:
– Ngươi khi dễ người!
An Minh Hiên trong lòng buồn cười, lại ôm hắn hôn một cái.


Nước mắt của hắn càng thêm sung túc dồi dào, rơi xuống không ngớt.
An Minh Hiên trông thấy cục diện như vậy, có chút luống cuống, vội vã dỗ dành:


– Được rồi, được rồi, khóc cái gì, sau này không khi dễ ngươi là được. Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, ngươi đã là nương tử của ta rồi, ta là tướng công của ngươi.
Hắn không chút nào đếm xỉa tới giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng của An Minh Hiên, mà khóc càng ngày càng hung mãnh hơn.


An Minh Hiên nhíu nhíu mày nói:
– Còn khóc nữa bản vương sẽ cáo tố với hoàng thượng, ngươi nam phẫn nữ trang, đây chính là tội khi quân! Phụ hoàng ta chắc chắn sẽ xuất binh chinh phạt Bỉ Lô quốc của các ngươi!


Mỹ thiếu niên nghe thấy vậy liền ngay lập tức ngừng tiếng khóc, ủy khuất nhìn An Minh Hiên, ôm chăn che lấy thân thể lõa lồ của mình, nhỏ giọng nức nở.






Truyện liên quan