Chương 49: Hồng hạnh xuất tường (trung thượng)
Thiên Hương cực kì ảo não, nắm chặt lỗ tai An Minh Hiên dùng sức nhéo:
”Tiểu tử thối! Ngươi thực sự là đoạn tụ?! Ngươi như vậy làm sao xứng với dưỡng dục chi ân của ta?”
An Minh Hiên hét lên:
”Sư phụ! Mau buông tay! Ngươi sao cũng học theo sư mẫu thế? Không được véo tai ta!”
“Hắc hắc, thật tốt ngoạn!”
Quốc Sắc vẫn trầm mặc, đột nhiên nhéo một bên tai khác của An Minh Hiên.
Thiên Hương nói:
”Phu nhân, buông tay!”
Quốc Sắc không để ý đến Thiên Hương, Thiên Hương bất đắc dĩ, đành xuất thủ điểm vào huyệt đạo của Quốc Sắc.
Lỗ tai An Minh Hiên lúc này mới thoát khỏi bị hành hạ.
Thiên Hương nói:
”Sai hạ nhân an trí hảo sư mẫu ngươi, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Kỳ Hạ cùng Mộ Thu mỗi người một bên đỡ Quốc Sắc, An Minh Hiên khoát khoát tay, các thê thiếp khác cũng tản đi.
An Minh Hiên dẫn Thiên Hương vào một tiểu viện, đây là tiểu viện của hắn, rất an tĩnh không ai quấy rối.
An Minh Hiên châm trà mời Thiên Hương, Thiên Hương nhìn đồ đệ của mình, đột nhiên không lên tiếng, hắn thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn An Minh Hiên.
“Sư phụ có cái gì khó nói?”
An Minh Hiên suy nghĩ một chút lại nói:
”Có đúng hay không sư mẫu kết tân hoan khác rồi?”
(thằng này là đệ tử kiểu gì đây hả trời?)
Thiên Hương trừng An Minh Hiên liếc mắt nói:
“Khứ khứ khứ! Chỉ biết nói mò! Sư phụ ta là đang thay tiểu tử nhà ngươi mà lo lắng!”
An Minh Hiên cười một chút, xoạt một tiếng mở chiết phiến ra, nhàn nhã phe phẩy nói:
“Sư phụ, ta chính là long loại a!”
Sắc mặt Thiên Hương không có chút thay đổi, thái độ hắn nghiêm túc khác thường, điều này làm cho An Minh Hiên cũng thu liễm lại, nhìn chằm chằm sư phụ mình, hỏi:
“Sư phụ, thế thì có gì sai?”
Thiên Hương nói:
“Cái kia nam thê của ngươi là ai?”
An Minh Hiên nói:
“Sư phụ lẽ nào không có nghe nói sao, công chúa Bỉ Lô quốc sang đây hoà thân, gả cho Hiên Vương.”
Thiên Hương suy nghĩ một chút nói:
“Là người Bỉ Lô quốc, đồ đệ ngươi chú ý hành tung của hắn một chút, phòng ngừa bất trắc.”
An Minh Hiên cười nói:
“Sư phụ là nghi ngờ cái này a, người nước khác tự nhiên sẽ hơi kỳ quái một chút.”
Thiên Hương lắc đầu nói:
“Dịch Phi Yên cũng là hồng phát hồng nhãn ( ), ngươi có biết là vì sao không?”
An Minh Hiên có chút buồn bã nói:
“Đề cập đến hắn làm chi! Cái tên yêu tinh đó, phỏng chừng là trời sinh đó!”
Thiên Hương nói:
“Đồ đệ ngốc! Đâu có người nào trời sinh hồng phát hồng nhãn? Hắn là luyện ma công! Là “Diệu hoa thập tứ” làm hắn biến thành như vậy! Phàm là chí âm tà công, đều có thể cải biến bề ngoài của một người, có người thì con ngươi chuyển thành màu tím, có người thì con mắt màu hồng, Dịch Phi Yên đã là thiên hạ vô địch, hắn là hồng phát hồng nhãn, chính là minh chứng tốt nhất.”
An Minh Hiên suy nghĩ một chút, chần chừ nói:
”Sư phụ là nói Cảnh Xuân cũng luyện ma công?”
Thiên Hương gật đầu.
“Không có khả năng a! Ta không có cảm giác hắn có chỗ nào không đúng, hắn căn bản là không có nội lực a!”
Thiên Hương tức giận, hung hăng gõ một cái trên đầu An Minh Hiên nói:
”Lúc trước thời gian ngươi cùng Dịch Phi Yên ngủ, ngươi cảm giác được nội lực của hắn sao?! Là ngươi hay ta đang u mê?!”
(Bác này lại động chạm vào nỗi đau của em ý, lúc đang hừng hực lửa tình thì làm sao mà bít được là có nội lưc hay không được?)
An Minh Hiên xoa nhẹ đầu mình nói:
”Sư phụ ngươi là người xuất gia! Làm sao cái gì cũng có thể xuất ngôn như vậy?”
Thiên Hương nói:
”Giới Sắc, ngươi cũng biết vi sư vì sao cho ngươi pháp hiệu Giới Sắc? Không phải sư phụ đùa giỡn ngươi, mà là ngươi nhất định sẽ sa vào trong tình sắc, chỉ có giới sắc, mới có thể cải biến vận mệnh của ngươi!”
Thiên Hương suy nghĩ một chút lại nói:
“Có thể Cảnh Xuân chỉ là tiếp xúc qua tà công, không có tu luyện, ngươi vẫn phải cẩn thận, người này không lưu được. Ta nói đến đây thôi, đi xem sư mẫu ngươi, cũng không biết thê thiếp của ngươi có hay không ngược đãi sư mẫu ngươi! Nữ nhân đố kị là phi thường đáng sợ!”
Quốc Sắc, hai mươi năm là quốc sắc thiên hương, thế nhưng hôm nay, chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ nhân lão châu hoàng ( )
——— —————————
Chú thích
( ) Hồng phát hồng nhãn: tóc đỏ, mắt đỏ
( ) Nhân lão châu hoàng: Người phụ nữ đã già, như viên ngọc không còn đáng giá.