Chương 7

Lưu phủ.
Giọt nước đọng trên cành cây gió thổi qua liền tan đi, mặt đất có chút lầy lội.


Có gã sai vặt vội vàng gõ cửa báo cáo với Lưu lão gia, gã sai vặt nói các tỳ nữ ở Lý phủ ai cũng kín miệng, không dò hỏi được chuyện gì, Lý phu nhân dẫn Lý cô nương đi đến cửa hàng vải chọn vải vóc, Lý lão gia cũng đã ra cửa làm ăn vui chơi giải trí với người khác.


Lưu lão gia nghe xong gã sai vặt sáng sớm đến Lý phủ dò xét tình hình trở về hài lòng gật đầu, "Làm không tệ, đi xuống dưới lĩnh thưởng đi!"
"Tạ lão gia!" Gã sai vặt rạo rực lâng lâng rời khỏi phòng khách.


Lưu phu nhân không nhịn được nói lần nữa, "Mí mắt phải của thiếp nhảy không ngừng, chỉ mong Lý phủ đừng làm ra chuyện gì!"


"Haiz! Nàng đa tâm rồi, có thời gian thì đi chuẩn bị sính lễ cho tốt, chờ con trai hồi phủ tránh cho nó lo nghĩ theo!" Đều nói người gặp chuyện tốt tinh thần sảng khoái, con trai đã hơn hai mươi rốt cuộc cũng sắp thành thân. Lưu lão gia không nhịn được mà cười ha ha, mặt mày đỏ lên.


Ám vệ Lục ở sát vách bị cấm ăn cấm uống một ngày, lúc này đôi môi hơi khô nứt, thả bồ câu trong tay lặng yên không tiếng động đi theo sau Thư Hoàn.


available on google playdownload on app store


Thư Hoàn trà trộn vào trong phố phường hơn hai năm, từ lâu đã nghe nói đến sòng bạc, nhưng cũng chỉ nghe nói nơi đó tốt xấu lẫn lộn không khí ngột ngạt, cho nên không bao giờ đặt chân vào. Nhưng hôm nay ám vệ Lục làm cho nàng có chút tò mò về sòng bạc, vô cùng không nghĩ ra tại sao ám vệ Lục muốn đi đánh bạc, cho nên sau khi xuống lầu nàng liền hỏi thăm tiểu nhị trong khách điếm sòng bạc gần đây.


Tiểu nhị kinh ngạc đánh giá Thư Hoàn từ trên xuống dưới, tốt bụng nói: "Ta nói cô nương này, chỗ đó không dành cho những người có cuộc sống đứng đắn nghiêm chỉnh như chúng ta, nếu nhàn rỗi nhàm chán thì đi dạo đường phố mua phấn son, đừng đến những nơi không thực tế kia!"


"Đa tạ, nhưng ta vẫn muốn đi!"
Thư Hoàn đưa cho tiểu nhị một thỏi bạc cười cười nói: "Nói cho ta biết nơi đó là được."


Tiểu nhị vẫn có lòng khuyên bảo, nhưng nhìn cô nương này có thể tùy tiện ném ra một thỏi bạc khen thưởng, đủ thấy thế lực trong nhà không nhỏ, tình huống đi sòng bạc cũng được nâng lên dụ dỗ, tiểu nhị cũng không tiếp tục nhiều chuyện, chỉ đường nói: "Ra khỏi cửa chính khách điếm quẹo sang bên trái..."


Thư Hoàn theo lời ra khỏi cửa chính khách điếm quẹo sang bên trái, đi khoảng chừng một nén nhan, quẹo vào một hẻm nhỏ hẻo lánh.


Ám vệ Lục ngầm tức giận tiểu nhị chỉ đường, lại bất lực đuổi theo Thư Hoàn. Ở sòng bạc hạng người nào cũng có, một mình cô nàng ngốc kia đến đó chẳng phải sẽ chịu thiệt sao. Đồng thời ám vệ Lục có chút hối hận tìm cớ gì không tìm, nhất định phải làm bẩn mình đi nói sòng bạc, giờ thì tốt rồi, chọc cho lòng hiếu kỳ của công chúa nổi dậy tìm đến đó, đừng dẫn đến lưu manh côn đồ chặn đường là tốt rồi.


Phải nói ám vệ Lục đúng là miệng quạ đen, không phải Thư Hoàn đã gặp được lưu manh ở ngay cửa lớn sòng bạc đã ở đây đánh bài cả ngày rồi sao? Nhưng có người gặp sớm hơn cả nàng chính là một thai phụ đến sòng bạc tìm trượng phu đánh bài nhiều ngày chưa trở về.


"Sòng bạc Đại Xoa Xoa" gần đây nổi tiếng ở thị trấn Trương gia, ngay cả hộ gia đình ở thành trấn lân cận cũng biết vũng nước bẩn này, bên trong tụ tập rất nhiều người không làm việc đàng hoàng chơi bời lêu lổng, bọn chúng phá sản thành tính, đánh bài đến mức nhà mình chỉ có bốn bức tường không nói, bên ngoài còn nợ nần chồng chất, nhất là có vài người hành động tác phong thật sự khiến người ta khinh thường, bọn họ trộm cắp cũng không ít!


Kiều San gả cho Thụ Thôn cũng đã một năm rồi, sau khi thành thân không đến hai tháng nam nhân này nhiễm phải thói xấu đánh bạc của đám bạn xấu sát vách, suốt ngày ở trong sòng bạc quyến luyến không về nhà.


Hôm nay Kiều San thân đang mang thai, mắt thấy trong nhà thật sự không còn gì để ăn, nhà mẹ đẻ nàng lại không có ai có thể dựa vào, đành phải ôm bụng đói đi đến sòng bạc Thụ Thôn thường hay chơi. Nhưng sòng bạc dòng người hỗn tạp làm sao có thể tùy tiện để cho một nữ nhân mang thai đi vào? Kiều San vẫn chưa nhìn thấy trượng phu ở đâu đã bị hai nam nhân tai to mặt lớn cản lại.


Hai người này mặt mày dữ tợn, nụ cười vô cùng hèn mọn bỉ ổi, "Đi đi đi, thai phụ xê qua một bên đi! Đừng té ngã mang vận xui đến cho sòng bạc chúng tôi!"
Kiều San bị đẩy suýt chút nữa ngã xuống đất, cũng may Thư Hoàn kịp thời đuổi tới đỡ nàng ta một phen.


Còn Thư Hoàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra chỉ thấy Kiều San bị bắt nạt, nàng thuận tay ném cho hai gã mập kia một thỏi bạc, lạnh lùng nói: "Dẫn đường lên trước, đưa vị phu nhân này đến nơi nàng muốn đến."


Đại hán nhận bạc nịnh nọt nói: "Được được, vị phu nhân này muốn đến chỗ nào của sòng bạc chúng tôi?"


Có thể là do nam nhân vừa rồi còn mới hung thần ác sát xoay mặt một cái liền mặt mày hớn hở, Kiều San có chút không thích ứng, vô thức nói cảm ơn Thư Hoàn, sau đó trên mặt lộ vẻ ưu sầu, "Đa tạ cô nương trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, nhưng bạc này tiểu phụ thật sự không có cách nào trả lại..."


"Không sao!"


Thư Hoàn lắc đầu, đỡ thân thể không tiện đi lại của phụ nhân đi theo gã mập vào cửa chính sòng bạc, phía trên có treo rèm vải bông, vén rèm lên chỉ cảm thấy hơi nóng đập vào mặt, cũng có mùi mồ hôi, mùi hôi chân trộn lẫn vào nhau, Thư Hoàn hơi cau mày có chút muốn ói. Kiều San có thai càng không chịu nổi mùi hôi này, trực tiếp che miệng chạy ra ngoài.


Kiều San chống lên vách tường không ngừng nôn mửa, sắc mặt trắng bệch.
Thư Hoàn chạy theo ra khỏi sòng bạc thấy nàng ta khó chịu bèn khuyên giải: "Bằng không cô về nhà trước đi, tình hình này của cô không thể nào tìm người được đâu!"


"Đa tạ cô nương có lòng tốt, nhưng ta phải tìm cho được Thụ Thôn về nhà để sống những ngày kế tiếp." Kiều San cười gượng, tay vuốt vuốt bụng nói: "Cô nương không cần đi theo ta, bên trong không sạch sẽ."


Thư Hoàn phát hiện khi Kiều San vuốt bụng trên mặt có chút vui mừng, trong lòng nàng khẽ động hỏi, "Cô định dùng đứa bé để kêu hắn về nhà sao?"


"Đúng vậy!" Kiều San bất ngờ nhìn Thư Hoàn một cái, có lẽ là đang kỳ lạ vì sao cô nương này nhanh chóng đoán được tâm tư của mình, nhưng Kiều San như trước giải thích nói, "Hổ dữ không ăn thịt con, Thụ Thôn biết tình hình trong nhà không còn gì để ăn sẽ suy nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng ta, chàng nhất định sẽ ít đánh bài lại, cầm tiền về nhà mua cơm!"


Thư Hoàn há to miệng, định nói tính chó khó đổi không nên trông cậy quá nhiều, nhưng lại không đành lòng phá vỡ một tia hi vọng cuối cùng của một nữ nhân đang mang thai bị phu quân ruồng bỏ, cuối cùng nói khéo, "Hắn ta không phải là người đáng để phó thác chung thân, cô cần phải tìm một người tốt hơn!"


Kiều San ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy bất mãn, kiên định lắc đầu, "Cô nương đừng khuyên nữa, cho dù phu quân có như thế nào thì chàng cũng là phu quân của ta, ta sẽ không làm ra chuyện trơ trẽn hồng hạnh xuất tường này, xin cô nương hãy thu hồi tâm tư này lại."


Có lòng tốt nhưng lại bị coi là lòng lang dạ thú!
Ý nghĩa bị vặn vẹo, Thư Hoàn có loại ảo giác nuốt không trôi, rất nghẹn.


Kiều San không nhìn vào sắc mặt đổi tới đổi lui của Thư Hoàn nữa, trực tiếp đi qua rèm vải bông của sòng bạc, lần này Kiều San đi vào sớm đã lấy khăn che miệng che mũi, cũng chặn mùi thối lại.


Trong sòng bạc ồn ào, nhiều người chen chúc, bụng Kiều San đã nhô ra cho nên không dám chen chúc với người khác, gần như không tìm được chỗ đặt chân chứ đừng nói chi là tìm người.
Còn trong gian phòng thượng hạng của khách điếm đối diện cửa hàng vải.
Một nam một nữ bên cạnh bàn vẻ mặt ưu sầu.


Lý Nhược Mai không thể nhịn được mà khóc nức nở, "Cậu và mợ cũng ép biểu ca thành thân sao?"


"Ừ!" Tiếu Cảnh Thăng giả vờ phiền não thở dài, tay nắm thành quyền nện vào bàn, "Lệnh của cha mẹ lời của mối mai, biểu muội biết xưa nay huynh nặng hiếu, nhưng không thể nào bỏ được muội, hôm nay quả thật khó cả đôi đường!"


"Muội, biểu ca đừng nóng vội, sẽ có biện pháp vẹn cả đôi đường." Lý Nhược Mai nghe vậy thì tinh thần chán nản, lại giữ vững tinh thần an ủi ngược lại, "Việc cấp bách, biểu ca phải mau chóng nói cho cậu và mợ chuyện của chúng ta, tin rằng cậu mợ sẽ không làm khó biểu ca."


Tiếu Cảnh Thăng thầm nghĩ đương nhiên bọn họ sẽ không làm khó ta, hơn nữa vui còn không kịp, nhưng ta không tìm được tình yêu chân thành thì làm sao? Vì sao biểu muội cứ đau khổ dây dưa không chịu buông tay như vậy chứ?






Truyện liên quan