Quyển 1 - Chương 15: Cưỡi ngựa

Hai người cứ chơi cờ như thế cả buổi chiều, cho tới khi người hầu đến thông báo bữa tối mới chấm dứt.


Mặc Phi cáo từ rời đi, mà Vu Việt thì vẫn ngồi ở bên bàn cờ, yên lặng nhìn ván cờ thắng một mục rưỡi, trong lòng như vẫn còn có chút chưa thỏa mãn. Hắn mà lại hưởng thụ cảm giác chơi cờ như thế, cho nên ngay cả vấn đề muốn hỏi đã chuẩn bị sẵn cũng chưa mở miệng nói ra?


Hôm qua Phù Đồ đến Kỳ Tú lâu gặp bằng hữu, mà Đại vương tử Lệ Thần cũng xuất hiện ở nơi đó, hắn vốn muốn mượn lần này để thử “Hắn” một chút, ai ngờ…


Cũng được! Vu Việt đặt quân cờ đang vuốt nhẹ trong tay xuống, đứng lên rời khỏi thư phòng. Giờ đây những điều này đã không còn quan trọng, Phù Đồ sẽ không có cơ hội rời khỏi hắn lần nữa, trừ khi hắn ch.ết!


Thời điểm chơi cờ ngày hôm qua không nghĩ tới, sau khi rời đi, Mặc Phi mới bắt đầu nghi hoặc, chẳng lẽ Vu Việt tìm nàng, thực sự chỉ đơn thuần là chơi cờ?


Nàng vừa nhìn mã phu* lắp đặt yên ngựa vừa tiếp tục nghĩ đến chuyện ngày hôm qua. Nàng đoán Vu Việt tìm nàng đơn giản có hai việc, một là yên ngựa, một là kết giao. Lúc trước thì nói hay lắm, mà lúc sau, bằng hữu nàng gặp giờ đây lại là khách khanh của phủ Đại vương tử, thân phận như vậy, phỏng chừng cũng đủ để đưa tới sự chú ý của Vu Việt. Thế nhưng kỳ quái là cái người nam nhân kia lại không hề hỏi một câu nào. Chẳng lẽ muốn dùng cách này để thử nàng một chút sao?


available on google playdownload on app store


* Mã phu: người trông ngựa.
Ừm, có phần không đúng…
“Đại nhân, đã lắp xong yên ngựa rồi, ngài thử xem thế nào?” Tiếng nói của mã phu cắt ngang phán đoán của Mặc Phi.


Nàng bình tĩnh lại, tạm thời vứt chuyện không nghĩ được ra sau đầu, bắt đầu đánh giá tọa kỵ* mà nàng chọn. Đây là một con tuấn mã màu xám tro nhạt, thân hình to lớn, ánh mắt có thần, chỉ là dưới mắt trái của nó có một đốm màu đen, giống như một tỳ vết nhỏ trên mỹ ngọc.


* Tọa kỵ: con vật để cưỡi.
Nàng vươn tay sờ sờ lông nó, hỏi: “Con ngựa này có tên không?”
“Không có.” Mã phu trả lời, “Ngựa trong phủ, ngoại trừ tọa kỵ Sất Nhận của chủ tử ra, những con khác đều không có tên.”
“Ta có thể đặt tên cho nó không?”


“Tất nhiên có thể, con ngựa này về sau sẽ là của đại nhân rồi.”
Ha ha, bây giờ nàng cũng tọa kỵ rồi! Nên lấy tên là gì nhỉ?
Tầm mắt lại chú ý tới cái đốm đen dưới mắt trái con ngựa, ánh mắt Mặc Phi sáng lên: “Được, từ nay về sau ngươi sẽ tên là ‘Hà Ngọc*’.”


* Hà Ngọc: ngọc có tì vết.
Dắt ngựa đến khoảng đất trống, Mặc Phi cưỡi thử một chút, cảm giác coi như ổn định. Hiển nhiên Hà Ngọc là một con ngựa ngoan ngoãn, khống chế rất dễ dàng.
Mặc Phi hỏi: “Gần đây có nơi nào có thể cưỡi ngựa không?”


Mã phu trả lời: “Gần phủ đệ đều là những nhà quyền quý, muốn cưỡi ngựa thì tốt nhất nên đi ra ngoài thành.”
Mặc Phi lập tức nhảy xuống, nói với Mộc Hề: “Mộc Hề, ngươi dẫn đường cho ta đi.”


Mộc Hề có phần khó xử: “Công tử thân thể tôn quý, tiểu nô không dám tự mình mang ngài ra ngoài thành, hay là gọi vài thị vệ đi cùng nhé!”


“Như vậy…” Mặc Phi đang định đồng ý, một giọng nói trầm thấp bỗng truyền đến: “Phù Đồ muốn cưỡi ngựa, không bằng để bổn vương tiếp ngươi?”


Nghe tiếng, Mặc Phi xoay người lại, đám người Vu Việt không biết đã xuất hiện ở đây từ khi nào. Nàng chầm chậm hành lễ, mà Mộc Hề và mã phu thì lập tức quỳ rạp xuống đất.
Vu Việt cũng không nhìn bọn hắn, chỉ nói với Mặc Phi: “Thế nào?”


Còn có thể như thế nào? Ngài mặc trang phục như vậy, ngựa cũng đã mang đến đây, nàng còn có thể cự tuyệt được sao? Khóe miệng Mặc Phi giật giật.
“Chủ công rảnh rỗi, Phù Đồ đương nhiên vui lòng.”


Vu Việt nhận lấy ngựa của mình từ tay người hầu, đây là một con tuấn mã cao lớn khỏe mạnh màu ngăm đen, khí thế kiệt ngạo, kết hợp với chủ nhân lại càng tăng thêm sức mạnh.
“Chủ tử không mang theo vài thị vệ sao?” Khi Vu Việt đang chuẩn bị cưỡi ngựa đi, Yên Kiều đứng bên cạnh mở miệng hỏi.


“Nơi này còn có ai dám xung đột với bổn vương?” Vu Việt không quay đầu lại, nói.
Mặc Phi lập tức đuổi kịp, Yên Kiều tiến lên vài bước nói với nàng: “Cẩn thận chiếu cố một chút.”
Hả, nếu như thực sự gặp phải nguy hiểm, người nên được chiếu cố là nàng mới đúng chứ.


Tuy nghĩ như vậy nhưng Mặc vẫn gật đầu.
Chỉ có điều, tuy Vu Việt nói không cần mang thị vệ, nhưng có lẽ Yên Kiều vẫn sẽ bố trí người âm thầm bảo hộ.


Vốn là Vu Việt đang chuẩn bị xem thử hiệu quả của yên ngựa thì vừa vặn gặp được Mặc Phi, vì thế đã gọi tên “Hắn” không chút nghĩ ngợi gì.
Ra khỏi cửa thành, sau khi nói với Mặc Phi một tiếng, hắn đã phóng ngựa chạy băng băng lên phía trước, tốc độ lướt nhanh như gió.


Chân đạp yên cương, điều khiển ngựa quả nhiên vô cùng thoải mái, dùng một tay cũng có thể khống chế tự nhiên, thực sự là vui sướng không nói nên lời.


Chạy nhanh khoảng nửa nén hương, Vu Việt mới dừng ngựa, khó hiểu vì sao phía sau không có tiếng vó ngựa nào, quay đầu nhìn lại, con đường không một bóng người.
Hắn nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi phá lệ chờ tại chỗ.


Phải qua một lúc lâu sau, cái bóng người quen thuộc kia mới khoan thai đi đến, chỉ lững thững chạy chậm, vô cùng nhàn tản thảnh thơi, thảo nào bị hắn bỏ xa như vậy.
Đợi cho một người một ngựa tới gần, Vu Việt không vui nói: “Phù Đồ quả là nhàn nhã thong dong, bắt bổn vương đợi lâu như thế.”


Phù Đồ nói: “Để cho Chủ công đợi lâu quả thực là lỗi của Phù Đồ.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Vu Việt lại không thấy trên mặt “Hắn” biểu lộ ra một chút có “Lỗi” nào.


Chỉ nghe Phù Đồ tiếp tục nói: “Phù Đồ văn nhược*, thuật cưỡi ngựa không giỏi, lần đầu cưỡi con ngựa này, vì vậy cần trao đổi chút cảm tình với nó trước đã.”
* Văn nhược: nho nhã yếu đuối.
“Ồ? Thế đã trao đổi đến đâu rồi?”


“Ừm, đã thành lập bước đầu hữu nghị.”
Nghe nói như thế, Vu Việt vốn còn có chút không vui bỗng nhiên có loại xúc động muốn cười to, nhưng do hình tượng lạnh lùng nhiều năm làm cho hắn cuối cùng chỉ có thể giật giật khóe miệng.


“Chủ công yên tâm, kế tiếp Phù Đồ có thể cưỡi ngựa băng băng rồi. Hà Ngọc vừa ngoan ngoãn lại thông minh, rất hợp với ý ta.”
“Hà Ngọc?”
“Là tên mà Phù Đồ đặt cho con ngựa này.”
“Vì sao gọi nó là ‘Hà Ngọc’?” Vu Việt hứng thú hỏi.


Mặc Phi trả lời: “Chủ công nhìn cái đốm của nó đi, chẳng phải giống như tì vết trên mỹ ngọc sao? Thà rằng có vết mà là ngọc, còn hơn tựa ngọc mà là đá. Phù Đồ thấy tên này và nó thực sự là tuyệt phối.”


“‘Thà rằng có vết mà là ngọc, còn hơn tựa ngọc mà là đá’. Hà Ngọc, quả nhiên là tuyệt phối.” Vu Việt nhìn tọa kỵ của Mặc Phi một chút rồi nhìn về phía Mặc Phi, thầm nghĩ, nếu như con ngựa này là ngọc có khiếm khuyết, vậy thì “Hắn” sẽ là mỹ ngọc vô khuyết.


Mặc Phi lại nói: “Con ngựa của Chủ công gọi là ‘Sất Nhận’ có ý nghĩa gì hay không?”
“Phù Đồ cho rằng thế nào?” Vu Việt nói, “Lấy tên này cũng chỉ do hứng khởi nhất thời, chẳng hay Phù Đồ có thể nghĩ ra cho nó một tầng ý nghĩa sâu xa hơn không.”


Mặc Phi suy nghĩ, nói: “Chủ công có thân phận tôn quý, trời sinh đứng trên vạn người, bách chiến bất đề nhận, song nhãn miệt quần dung*, nhất định bễ nghễ thiên hạ.”


* Bách chiến bất đề nhận, song nhãn miệt quần dung: trăm trận không cần dùng đao, hai mắt miệt thị quần hùng. Khí khái vượt lên trên quần hùng (không cần phải chiến đấu cũng có thể khuất phục quần hùng).


“Ha ha ha.” Rốt cuộc Vu Việt vẫn phải cười ra tiếng, “Hay cho một câu ‘Bách chiến bất đề nhận, song nhãn miệt quần dung’. Được, theo bổn vương cưỡi ngựa lên đỉnh núi, lần này thì đừng bị bỏ xa đấy.”
Dứt lời, hắn dẫn đầu cưỡi ngựa chạy đi.


Mặc Phi lập tức đuổi theo, miễn cưỡng chỉ bị bỏ lại phía sau một chút, nguyên nhân đại khái vẫn là do Vu Việt đã kìm lại tốc độ của mình rồi.
Một đường chạy như bay đến đỉnh núi.


Mặc Phi giữ chặt dây cương, ánh mắt nhìn về phía nam nhân đang cưỡi ngựa đứng trên đỉnh núi, tóc dài tung bay, tay áo đón gió, dưới ánh chiều tà, nhìn giống như một vị thần.
Nàng điều khiển ngựa tới gần, theo ánh mắt hắn nhìn về phương xa, toàn bộ Tiệm Hề đều ở dưới chân hắn, hùng vĩ, bao la.


Nhìn thấy cảnh này, Mặc Phi không cần hỏi cũng biết hiện giờ Vu Việt đang suy nghĩ cái gì.
Thiên hạ anh hùng xuất ngã bối, vương đồ phách nghiệp đàm tiếu trung*. Nam nhi thời loạn thế, ai không muốn làm người đứng đầu?


* Thiên hạ anh hùng xuất ngã bối, vương đồ phách nghiệp đàm tiếu trung: anh hùng trong thiên hạ để lại sau lưng ta, vương đồ bá nghiệp như chuyện phiếm.
Thời đại này nam nhân là vương giả, liệu nàng có thể vì mình mà xông pha một mảnh trời hay không?
“Phù Đồ, ngươi cho rằng bổn vương…”


Vấn đề này nói được nửa câu thì đã lướt qua, Mặc Phi có thể đoán ra nửa câu sau của hắn, nhưng lại không đáp lời.
Hai người cứ yên lặng nhìn phía xa rất lâu.
Cho đến khi Vu Việt nói “Phi ngựa trở về đi thôi.” Hai người bèn thúc ngựa chạy nhanh xuống núi.


Lần đầu tiên Mặc Phi cưỡi ngựa phóng túng như thế, học cưỡi ngựa ở trường đua lúc trước sao có thể vui sướng được như hôm nay, bốn bề núi non, thảm cỏ xanh biếc, không khí tươi mát còn mang theo mùi hương hoa. Tiếng gió đùa bên tai, thổi qua mái tóc ngắn của nàng, có cảm giác như đang bay bổng.


Lúc này, nàng thực sự muốn cất tiếng cười to, nhưng mà nàng không làm được, mặt than trời sinh khiến cho cảm xúc của nàng khó có thể lộ ra ngoài, nhiều nhất chỉ có thể cười nhẹ.


Không biết cưỡi bao lâu, rốt cuộc Mặc Phi đã thỏa thuê, đồng thời thể lực cũng có phần không chống đỡ nổi, leo xuống ngựa, hai chân nàng đều hơi bủn rủn.


Vu Việt yên lặng nhìn khuôn mặt vì vận động nhiều mà phiếm hồng kia, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Dù cho có là văn nhân, thể lực của ngươi cũng quá yếu, về sau có cơ hội thì luyện tập nhiều vào.”
“Vâng.” Ai da, đây là sự thực.


Thời điểm trở về, Vu Việt lại phá lệ xuống ngựa đi thong thả cùng với Mặc Phi.
Mặc Phi thực sự vừa mừng vừa sợ, nàng còn tưởng nam nhân này sẽ cưỡi ngựa trở về trước mình ấy chứ!


Dù rằng nghi hoặc, tự nhiên Mặc Phi sẽ thức thời mà không đi dò hỏi, có người chậm rãi tản bộ cùng mình cũng không tệ, lúc này không còn điạ vị chủ tớ nữa, chỉ có hai vị khách đang hứng thú dạo chơi mà thôi.


Khi Mặc Phi đang hưởng thụ sự nhàn tản hiếm có, cổ của nàng bỗng bị vật gì đó quẹt qua, đưa tay ra sờ một cái, chạm phải một bông hoa tươi đang hé nở. Quay đầu nhìn lại, bất ngờ nhìn thấy một nhóm thiếu nữ bên dòng suối đang cười đùa, xô đẩy nhau hướng sang phía bên này.


Hiển nhiên hoa kia là do các nàng ném. Lần đầu tiên Mặc Phi nhìn thấy thiếu nữ của thời đại này, lúc trước trên đường, rất hiếm có nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp xuất hiện. Mặc dù mấy thiếu nữ trước mắt này không xinh xắn lắm, nhưng tuổi trẻ, tinh thần phấn chấn, khi cười hai mắt rủ xuống sinh động, hết sức đáng yêu.


Đang lúc nàng mê mẩn, bỗng nhiên cảm thấy hoa tươi trong tay bị một bàn tay rút ra, ném xuống đất, mấy thiếu nữ cách đó không xa lập tức phát ra những tiếng hô thất vọng.
“Loại nữ nhân tư sắc thế này cũng có thể lọt vào mắt ngươi à?” Giọng nói lạnh lùng của Vu Việt truyền tới.


Mặc Phi liếc nhìn hắn một cái, trả lời: “Các nàng rất đáng yêu.”
Vu Việt mím môi, ánh mắt nhìn về phía trước, cười lạnh: “Nếu ngươi thích, bổn vương đưa ngươi vài người.”
Cái này… “Không, không cần, Phù Đồ tạm thời không cần cái này…”


“Hừ!” Vu Việt bỗng xoay người lên ngựa, “Bổn vương về phủ trước, ngươi tự đuổi cho kịp.” Nói xong, hắn cứ như vậy mà rời đi.
Mặc Phi có phần không hiểu nhìn theo bóng dáng đang đi xa, trong lòng nghi hoặc, tâm tình của người này sao lại thay đổi thất thường giống như thời tiết vậy?


Lắc lắc đầu, Mặc Phi cũng leo lên lưng ngựa, lững thững chạy về.
Lúc này Mặc Phi còn không biết, vị trí của nàng trong lòng Vu Việt đã dần dần có sự khác biệt, không phải chỉ là tài sĩ, cũng không phải chỉ là thuộc hạ…


Không lâu sau, Vu Việt thực sự tặng cho Mặc Phi vài mỹ nữ, gần gũi các nàng thì không được, chỉ là những mỹ nữ này ở lại không được bao lâu đã chẳng hiểu sao mà biến mất. Đương nhiên, điều này để sau nãy nói.






Truyện liên quan