Quyển 1 - Chương 43: Kiếm và lời thề (Hai)
“Chủ công, buông Phù Đồ ra, Phù Đồ sẽ coi như đêm nay chưa xảy ra chuyện gì cả.”
“Như vậy còn có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì ư?” Vu Việt cười nhạo, “Phù Đồ, có đôi khi ngươi thật sự thực sự rất giảo hoạt!”
Từ đâu mà nói như thế! Mặc Phi tuyệt không thừa nhận trách móc này.
Hắn nói: “Chủ công, Phù Đồ nghĩ rằng Chủ công sẽ coi trọng tài hoa của Phù Đồ hơn.”
“Tài hoa của Phù Đồ là độc nhất vô nhị, đượng nhiên bổn vương coi trọng. Nếu không luyến tiếc nhân tài, chỉ sợ Phù Đồ đã sớm trở thành người trên giường của bổn vương rồi.”
“Một khi đã như vậy, vì sao Chủ công không tiếp tục quý trọng tài năng của Phù Đồ?”
“Bổn vương có thể dung túng ngươi bất cứ chuyện gì, chỉ duy nhất không thể chịu được Phù Đồ ái mộ người khác.”
“Ái mộ người khác? Từ đâu mà nói vậy?” Mặc Phi cảm giác bản thân có chút oan ức.
“Tê Túc.” Vu Việt phun ra hai chữ.
Mặc Phi thở dài, nói: “Chủ công, Tê Túc tiên sinh và Phù Đồ chỉ là bằng hữu bình thường, thân là nam tử, sao có thể ái mộ một nam tử khác được?”
“Có gì mà không thể?” Vu Việt dùng ngón cái vuốt ve môi dưới của “Hắn”, nói: “Bổn vương cũng ái mộ Phù Đồ đấy thôi.”
Trong lòng Mặc Phi căng thẳng, không biết phải đáp lại như thế nào. Nói thật, ngoại trừ lúc mới bắt đầu không phản ứng kịp ra thì nàng cũng không bất ngờ với tình huống hôm nay, Vu Việt đối xử với nàng có vài phần đặc biệt, đến người đần độn cũng có thể cảm giác được, chẳng qua Mặc Phi cảm thấy Vu Việt là người có lí trí, hắn sẽ không dễ dàng khuất phục dục vọng trong lòng, nhưng mà… Nguyên nhân gì đã khiến cho hắn thả con dã thú trong lòng ra thế kia. Chỉ bởi vì ghen tị sao?
Vu Việt lại nói: “Bổn vương sắp xuất chinh, không biết ngày về, không coi chừng ngươi, sao có thể khiến cho bổn vương an tâm được?”
Phù Đồ không có cảm giác nào đối với sức hấp dẫn của mình sao? Cho dù là nam hay là nữ, chỉ cần Phù Đồ cố ý, chỉ sợ đều khó mà không bị “Hắn” hấp dẫn.
Đây là chứng bệnh nóng nảy trước trận chiến ư? Mặc Phi lẳng lặng nhìn Vu Việt, bỗng nhiên nói: “Chủ công, ngài cũng biết, sớm muộn gì sẽ có một ngày Phù Đồ phải thành gia lập thất.”
Ánh mắt Vu Việt rét lạnh, lạnh lùng phun ra bốn chữ: “Bổn vương không chuẩn.”
“Chủ công không cảm thấy mệnh lệnh này quá vô lễ sao?”
“Đối với Phù Đồ, bổn vương không nghĩ đến việc phải giữ gìn phong độ vương giả.” Vu Việt trầm giọng nói, “Khi nhìn thấy ngươi ngất xỉu trong Bình Nguyên Tử Vong, bổn vương từng nghĩ đã mất đi ngươi rồi, khi đó bổn vương đã vô cùng xác định, cả đời này, Phù Đồ chỉ có thể là người của bổn vương.”
“Chủ công, Phù Đồ sẽ không lấy thân phận nam tử mà phục vụ bên dưới một nam tử khác.”
“Nếu như bổn vương khăng khăng muốn ngươi thì sao?”
“Nếu như vậy, Chủ công sẽ mất đi một vị thượng khanh, Phù Đồ sẽ không làm một chuyện gì vì Chủ công nữa, từ nay về sau, Phù Đồ hoàn toàn ch.ết đi, đây là điều mà Chủ công hi vọng nhìn thấy sao?”
Một tay Vu Việt giữ chặt bả vai Mặc Phi, giống như đang đè nén cái gì, cả người tản mát ra sát khí khiến người ta rung động.
“Chủ công,” Giọng nói của Mặc Phi bỗng nhiên hòa hoãn, nói: “Còn nhớ đến ba lễ vật Phù Đồ dâng lên không?”
“Đương nhiên nhớ rõ, đó chính là những vật Phù Đồ sáng chế vì bổn vương, khiến cho hôm nay bắt đầu phát triển.”
“Trong đó còn có một lễ vật vẫn chưa mở ra, Chủ công muốn biết đó là vật gì không?”
“Phù Đồ từng nói vật kia cần phải có thời cơ thích hợp mới có thể mở ra, nay thời cơ đã đến rồi ư?”
Mặc Phi gật đầu, nói: “Xin cho Phù Đồ đứng dậy trước đã.”
Vu Việt ôm “Hắn” một lúc lâu, rốt cục cũng buông lỏng, một tay đỡ “Hắn” đứng dậy.
Mặc Phi âm thầm thở dài một hơi, cửa thứ nhất — đã qua.
Nàng đi vào phòng trong, lấy từ hộp gấm ra một cái chìa khóa, sau đó trở lại nói: “Xin Chủ công mang Phù Đồ đến chỗ đặt vật ấy.”
Trong lòng Vu Việt tràn đầy tò mò, yên lặng đi ra ngoài cửa, Mặc Phi lập tức đuổi kịp. Đám người Tích Chi vẫn còn đang giữ bên ngoài đột nhiên nhìn thấy người ở bên trong đi ra, đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, một bên quỳ xuống, một bên thầm nghĩ: chủ tử cứ đi ra như vậy sao?
Vu Việt đặt vật này trong phòng ngủ của chính mình, đây cũng là lần đầu tiên Mặc Phi tiến vào phòng ngủ của Vu Việt, toàn bộ phòng lấy màu vàng nhạt làm chủ, trang trí đơn giản mạnh mẽ, kết hợp với tính cách của chủ nhân lại càng tăng thêm sức mạnh.
Người hầu đem hộp gỗ dài cẩn thận đặt trên bàn rồi lui ra ngoài.
Vu Việt và Mặc Phi lần lượt ngồi ở hai bên hộp.
Mặc Phi khẽ vuốt mặt ngoài hộp gỗ, thản nhiên nói: “Chủ công, Phù Đồ mở nó ra đây.”
Vu Việt gật đầu.
Mặc Phi cắm chìa vào ổ khóa, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, nàng chậm rãi mở nắp hộp ra.
Nhìn thấy thứ bên trong, Vu Việt ngây ngẩn cả người: “Mộc kiếm*?”
* Mộc kiếm: Kiếm gỗ.
“Đây không phải là mộc kiếm bình thường.” Mặc Phi nói, “Kiếm này dùng tinh hoa của loại gỗ cứng rắn nhất thiên hạ mà làm thành, là vương giả chi kiếm*.”
* Vương giả chi kiếm: Kiếm của vương giả.
“Vương giả chi kiếm?” Vu Việt nhìn chuôi mộc kiếm bên trong hộp, toàn thân tối đen, không có trang trí gì, chỉ có bốn chữ mạnh mẽ hữu lực trên thân kiếm — vương giả chi kiếm.
Vu Việt khó hiểu: “Mộc kiếm mà cứng rắn, lại không có lực sát thương như đao thương, bổn vương phải dùng kiếm này giết địch như thế nào đây?”
“Vương giả chi kiếm, không phải dùng để giết địch.”
“Giải thích thế nào?”
“Dùng binh lính cường đại, trí tuệ và nhân nghĩa làm mũi kiếm, dùng giang sơn xã tắc làm chuôi kiếm, dùng dân tâm và tài lực quốc gia làm vỏ kiếm. Kiếm này dựa trời mà đứng, không có sức mạnh nào địch nổi, trên có thể chém mây bay, dưới có thể đoạn sông lớn; kiếm này, một khi bắt đầu dùng, có thể bình định chư quốc, nhất thống thiên hạ. Đó chính là —— ‘Vương giả chi kiếm ‘.”
Vu Việt nghe thấy, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ dị, hắn lại nhìn về phía chuôi Mộc kiếm tối đen trong hộp.
Mặc Phi lại lấy Mộc kiếm trong hộp ra, hai tay để trước mắt Vu Việt, thận trọng nói: “Chủ công, người đạt được kiếm này, có thể có được thiên hạ.”
Vu Việt chậm rãi cầm lấy Mộc kiếm, vào tay khá nặng, rõ ràng được làm bằng gỗ, lòng bàn tay lại cảm thấy từng trận khí lạnh thấu xương.
“Vương giả chi kiếm…” Vu Việt vuốt ve thân kiếm, ánh sáng trong mắt lưu chuyển không ngừng. Từ nhỏ hắn đã dùng vô số thanh kiếm, chỉ biết kiếm là vật giết chóc, có thể giết địch chém đầu, công thành đoạt đất, lại không biết trên đời còn có kiếm này. Tinh binh, nhân nghĩa, trí tuệ làm mũi, quốc thổ giang sơn làm chuôi, dân tâm, tài lực làm vỏ, quả nhiên là vương giả chi kiếm, độc nhất vô nhị!
“Chủ công, xin hãy ghi nhớ thanh kiếm này trong lòng, cho dù con đường phía trước có chướng ngại gì, Chủ công đều sẽ vượt qua mọi chông gai, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.”
“Lời của Phù Đồ, bổn vương ghi nhớ.” Vẻ mặt Vu Việt thận trọng, lại không phục xao động vừa rồi.
Mặc Phi chắp tay, thi lễ với Vu Việt.
Không đợi nàng buông tay, Vu Việt đã nhẹ nhàng cầm cổ tay nàng.
Hắn nói: “Phù Đồ, bổn vương…”
“Chủ công muốn nói cái gì?”
“Bổn vương sẽ không buông ngươi ra.” Vu Việt bình tĩnh nói, “Bổn vương cần ngươi.”
“Phù Đồ vẫn sẽ phụ tá Chủ công, chứng kiến thành tựu một thế hệ bá nghiệp của Chủ công, trên danh nghĩa ‘Thượng khanh’.”
Trên danh nghĩa “Thượng khanh”…Trong lòng Vu Việt nổi lên khổ sở, hắn nói: “Phù Đồ, ngươi nên biết, nếu bản vương cố ý muốn ngươi, ngươi chống cự cũng không thoát được.”
“Chủ công muốn là vương giả khai sáng thịnh thế, tất nhiên sẽ không bởi vì nhỏ mà mất lớn.”
“Thực không thể có cả hai sao? Phù Đồ thực không thể tiếp nhận sự thân cận của bổn vương?”
Mặc Phi rũ mắt xuống, giấu đi bất đắc dĩ để lộ trong mắt. Nếu như ở hiện đại có một người nam nhân như vậy theo đuổi, tất nhiên nàng sẽ động tâm. Nhưng bây giờ đang ở loạn thế, nàng không có bằng chứng để dựa vào, thân là nữ tử, kết quả cuối cùng chính là trở thành đồ chơi của nam nhân. Đặc biệt giống như Vu Việt vậy, là một nam nhân đứng trên vạn người, có lẽ hiện tại đối đãi với ngươi vô cùng sủng nịch*, nhưng một khi bị thất sủng, kết cục tương lai sẽ rất thê lương. Nàng không muốn làm người luôn coi nam nhân giống như trời, là nữ tử yếu đuối sống như lục bình**, nàng phải tìm cho chính mình một con đường khác như vậy.
* Sủng nịch: Say mê, cưng chiều (sủng ái).
** Lục bình: Bèo. Ý ở đây là cuộc sống trôi nổi như hoa lục bình.
“Chủ công, Phù Đồ có một chuyện muốn nhờ.”
“Ngươi nói đi.”
“Tương lai dù cho Chủ công ở triều đình, hay là chinh chiến thiên hạ, Phù Đồ đều muốn bầu bạn bên cạnh ngài, nhưng cầu Chủ công, hãy lấy lễ của hiền sĩ mà đối đãi.” Suy nghĩ hồi lâu, vẫn là theo ý của Minh Hàn, tương lai theo Vu Việt ra chiến trường, cái này thật sự là chuyện bất đắc dĩ. Nếu Vu Việt không muốn nàng rời khỏi tầm mắt hắn, thế thì nàng sẽ như hắn mong muốn, một tấc cũng không rời. Như vậy tốt hơn là lúc nào cũng bị hắn ghen tị, sau đó sẽ bổ nhào như lang sói vồ mồi, nàng sẽ trốn được mấy lần đây?
Nghe lời ấy, Vu Việt trầm mặc.
Mặc Phi lại nói: “Chủ công, nặng nhẹ của bá nghiệp thiên hạ và Phù Đồ, ngài hẳn phải vô cùng rõ ràng. Vương giả, không nên quá thiên về dục vọng cá nhân, mà phải dõi mắt khắp thiên hạ.”
Vu Việt nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, đến khi mở ra, trong mắt đã khôi phục trấn tĩnh.
Hắn nói: “Được, bổn vương đồng ý với ngươi, từ nay về sau, chỉ lấy ‘Lễ của hiền sĩ’ mà đối đãi, sẽ không khinh bạc ngươi nữa.”
Trong lòng Mặc Phi thả lỏng, hành lễ nói: “Đa tạ Chủ công.”
“Đừng vội tạ ơn trước.” Vu Việt nhìn hắn thật kĩ một cái, tiếp tục nói, “Lời hứa này còn có một cái điều kiện tiên quyết.”
“Điều kiện tiên quyết?” Mặc Phi sửng sốt.
“Phù Đồ cả đời, không được thành gia lập thất, càng không được ái mộ người khác, Phù Đồ chỉ có thể là cận thần của một mình bổn vương mà thôi.” Giọng điệu bá đạo, không thể nghi ngờ.
Mặc Phi bình tĩnh nhìn thẳng hắn một lúc lâu, bỗng nhiên vươn một tay nói: “Quân vương không nói chơi, chúng ta vỗ tay tuyên thệ.”
Ánh mắt Vu Việt thâm thúy, giống như muốn nhìn vào sâu trong đáy lòng “Hắn”, sau một lát trầm mặc cũng giơ tay, nặng nề mà chụp vào lòng bàn tay “Hắn”.
Rốt cuộc cũng đợi được người nam nhân này hứa hẹn, tạm thời, cho dù có tác dụng được bao lâu, nhưng trong vài năm tới cũng không phải lo lắng nữa. Lấy hiểu biết của nàng về Vu Việt, hắn coi như là một người biết giữ lời.
Mặc Phi vừa mới chuẩn bị rút bàn tay, lại không nghĩ bị Vu Việt cầm chặt, sau đó mạnh mẽ đưa nàng ngồi vào trong lòng hắn, nâng gáy lên mà hung hăng hôn môi.
Hôn như lửa cháy, dường như muốn thiêu đốt, hòa tan cả người. Sức lực trên tay hắn rất lớn, làm Mặc Phi cảm thấy đau.
Cả người Mặc Phi cứng đờ, đồng thời trong lòng nàng kinh hãi: hắn không giữ lời như vậy sao!
Giống như đã trôi qua cả một thế kỷ, Vu Việt mới lưu luyến buông môi Mặc Phi, hắn khàn khàn giọng nói: “Phù Đồ, nhớ kỹ lựa chọn hôm nay của ngươi.”
Mặc Phi vừa thở dốc vừa sững sờ nhìn hắn, nhất thời không nói nên lời.
“Nếu như bổn vương phát hiện ngươi có người khác, cho dù là nam hay nữ, bổn vương sẽ không nhẹ tay với ngươi!” Vu Việt vuốt ve khuôn mặt của Mặc Phi, để sát vào bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Mà ngươi, cũng hãy hoàn toàn trở thành người của bổn vương đi, đây là một lời thề phải trả giá đắt đấy.”
Đột nhiên trong lòng Mặc Phi phát lạnh, nam nhân trước mắt này, quả thật không phải người dễ đối phó, chỉ hơi có vô ý, có khả năng chính mình sẽ thật sự vạn kiếp bất phục.
Cứ tưởng rằng mình có thể xử lý tốt việc này, lại xem nhẹ đến cường thế của người đứng bên trên, Vu Việt xem như cũng đủ ẩn nhẫn với nàng rồi.
Sau này, tất cả đều phải cẩn thận. Vì tôn nghiêm và tự do, nàng đã đem cả đời ra đánh đổi, không có đường lui, việc duy nhất nàng phải làm, đó là dũng cảm và dứt khoát tiến tới.