Quyển 2 - Chương 45: Mai phục
Sau khi phòng thủ của thành Thái Duyên phải chịu đủ các loại quấy rầy cực kỳ tàn ác mỗi đêm của Sóc Vưu, rốt cuộc trước khi sụp đổ đã hướng sang Lâm Thành bên cạnh mà cầu viện, vốn dĩ vì chống đỡ đại quân Vu Việt, U Vương đã phái ra rất nhiều binh mã tiến đến trợ giúp, nhưng mà Thái Duyên không phải là yếu địa quân sự, binh mã đóng ở đây chỉ có hai vạn quân, sức chiến đấu này lại không thể so sánh với binh mã của Vu Việt, điều duy nhất có thể dựa vào đó là thành trì.
Nhưng mà thành trì cũng không phải là tường đồng vách sắt, rồi sẽ có một ngày bị phá, trừ khi có thể hoàn toàn giải quyết uy hϊế͙p͙ bên cạnh.
Khác với sự lo lắng sợ hãi của Chử Chí thành Thái Duyên, nơi trận địa của Vu Việt lại ngay ngắn và có thứ tự, lúc trước Ngư gia đã thừa dịp đêm tối, dẫn dắt mấy vạn quân hướng tới phía Tây Bắc, mà đám người Vu Việt thì đang chuẩn bị chiêng trống rùm beng. Minh Hàn tạm thời đóng giữ ở Mễ Quan, chờ đợi đội quân tiếp theo của Chiếu Quốc tiến vào hoàn toàn chiếm giữ mấy thành trấn ở nơi này, đồng thời lấy làm quân tiếp viện. Mà tửu khách Mục Tàng lại không biết rời đi khi nào, hắn không chỉ mang bản đồ đến cho đám người Vu Việt, mà còn mang đến một ít tư liệu cho các tướng thủ thành cùng với mưu sĩ, những vật đó có ý nghĩa rất lớn đối với cuộc chinh phạt này.
Nửa tháng sau, rốt cuộc Vu Việt cũng thu được tin tức viện binh đem tới. Hắn lại cùng Minh Hàn cân nhắc chi tiết tác chiến mấy lần, sau khi xác nhận không có sai lầm thì mang Mặc Phi cùng với năm vạn binh mã, đạp bóng đêm lặng yên rời đi, mà Mễ Quan thì vẫn bày ra tư thái đại quân đóng giữ như cũ, tướng thủ thành Thái Duyên đã sớm biến thành chim sợ cành cong, căn bản không phát hiện chủ lực của Chiếu Quốc đã không còn ở đó nữa.
Lần đầu tiên Mặc Phi tham dự hành quân tác chiến như vậy, bóng đêm nặng nề, đội ngũ không hề rối loạn, năm vạn người, thế mà không phát ra một tiếng ồn, tạp âm dư thừa nào, chỉ có tiếng bước chân lưu loát và tiếng lá cây sàn sạt, mà tất cả chân của chiến mã đều đã được buộc vải, tiếng vang đi lại cũng vô cùng nhỏ.
Đoạn đường này Vu Việt đã sớm cho người do thám vài lần, cho nên tốc độ hành quân không có chút đình trệ. Đến khi trời tảng sáng, đội ngũ đã cách Thái Duyên vài dặm, tìm được một chỗ ẩn nấp, Vu Việt lệnh cho mọi người nghỉ ngơi hồi phục nửa canh giờ.
Mặc Phi tìm một hòn đá lớn bằng phẳng mà ngồi, cũng bỏ gói đồ trên người xuống, gói đồ này là Mặc Phi căn cứ vào hình thức ba lô của nàng, dùng da có thuộc tính bền dai để may, nhìn có vẻ đơn giản nhưng mang đồ vật rất thuận tiện, lại không bị nổi bật như cái ba lô hiện đại kia, nàng còn mang theo tất cả dược thủy, băng vải cùng với bật lửa, đồ vật linh tinh còn lại, biết đâu sẽ có lúc dùng đến.
“Phù Đồ, cầm lấy.” Cô Hạc đi tới, đưa một ổ bánh cho nàng.
Mặc Phi cầm lấy, nói lời cảm ơn.
Cô Hạc tùy ý ngồi trên chiếu, hỏi: “Ta vẫn không rõ, vì sao Phù Đồ muốn đi theo vào chiến trường?”
Mặc Phi gian nan nuốt xuống miếng bánh, thản nhiên nói: “Nếu đã đến đây rồi, nguyên nhân đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là sống sót, hơn nữa đạt được thắng lợi.”
Cô Hạc lẳng lặng nhìn hắn, sau đó nhún nhún vai, không hỏi nhiều nữa, chỉ có điều sau đó nằm ngửa ra, nhìn lên trời không nói gì.
Sau một lúc lâu, hắn mới nói: “Bất kể như thế nào, ta đều sẽ bảo vệ ngươi.”
“Cảm ơn ngươi, Cô Hạc.”Mặc Phi thận trọng nói, “Ngươi thật sự đã làm cho ta rất nhiều.”
Cô Hạc tiêu sái cười, “Thực ra là ta luôn chờ đợi đại nhân coi trọng tiểu nhân ta mà thôi!”
Mặc Phi quay đầu đi tiếp tục ăn, cho rằng chưa từng nghe thấy những lời này.
Cô Hạc cũng không thèm để ý, khóe mắt ngắm nhìn Vu Việt ở cách đó không xa, thấy tầm mắt của hắn thường thường rơi xuống bên này, trong lòng Cô Hạc cười thầm, cho dù địa vị cao tới đâu, chỉ sợ cũng khó có thể đạt được trái tim của khỏa trân châu này rồi!
“Báo!” Lúc này, thám báo trở về bẩm báo, “Mười lăm dặm phía trước phát hiện đội quân U Quốc, có khoảng ba vạn người.”
“Ba vạn?” Vu Việt thâm thúy mà dừng lại, hỏi: “Tới từ hướng nào?”
“Tới từ hướng Tây, có lẽ là quân viện trợ từ Lạc Châu xuất phát đến Thái Duyên.”
Vu Việt trầm ngâm, mục tiêu lần này của bọn họ là Nguyên Châu, Lạc Châu cũng là nơi phải đi qua khi tiến đến công chiếm Trung Đô, nay bọn họ xuất động ba vạn binh mã, hiển nhiên không phải chỉ đơn giản là thủ thành như vậy, hiện giờ Mễ Quan cùng lắm cũng chỉ có ba vạn binh lực, hơn nữa hai vạn là đến từ Nghi Thành, binh lực của Thái Duyên có thể nói là hùng hậu.
Hiện tại hắn có hai lựa chọn, thứ nhất, dựa theo kế hoạch, không kinh động đoàn quân địch này, để cho bọn họ tiến đến Thái Duyên, còn hắn thì lại thừa dịp binh lực trống rỗng, mau chóng công chiếm Nguyên Châu và Lạc Châu. Nhưng mà nếu như vậy, ba vạn binh lực xuất hiện ngoài ý liệu này có khả năng sẽ tạo thành uy hϊế͙p͙ lớn với Mễ Quan, đây là tình huống mà hắn không thể không bận tâm.
Mà một lựa chọn còn lại, là nghĩ biện pháp tiêu diệt ba vạn binh mã ở trong này, hơn nữa còn không được lưu lại một người sống sót, nếu không tin tức bị lộ, sẽ tạo thành chướng ngại rất lớn đối với việc hắn công chiếm Nguyên Châu.
Vu Việt triệu tập vài tên mưu sĩ lại, thương lượng đối sách, lần này hắn dẫn theo Mặc Phi bao gồm trong bốn gã văn sĩ, mặc dù mưu lược không bằng Minh Hàn, nhưng cũng là hạng người đa trí.
Trong đó có hai người đều đồng ý không nên kinh động quân địch, dựa theo kế hoạch mà tiến hành. Tên còn lại thì nói: “Quân địch vẫn còn không biết quân ta đã vòng qua Thái Duyên, trực tiếp công kích Nguyên Châu, như thế chắc chắn không bố trí phòng vệ, vì mau chóng tìm đến Thái Duyên, bọn họ ắt phải hành quân cấp tốc, binh lính mỏi mệt, sao chúng ta không chiếm cứ địa hình có lợi, dĩ dật đãi lao*, tập kích bất ngờ?”
* Dĩ dật đãi lao: đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công (trong chiến đấu dùng thế thủ bồi dưỡng lực lượng chờ quân địch mệt mỏi, mới tiến đánh).
“Nhưng mà phải tiêu diệt hết, độ khó vô cùng lớn.”
“Không nhân cơ hội tiêu diệt đoàn binh lực này, Mễ Quan sẽ còn có nguy hiểm, nơi đó là yếu địa quân lược trong thời chiến của quân ta, không thể để mất đi được.”
“Mễ Quan dễ thủ khó công, lấy chiến lực của quân ta, thủ vững một, hai tháng cũng không có vấn đề gì.”
“Nhưng mà…”
Mấy người tranh luận không kết thúc.
Vu Việt đột nhiên hỏi Mặc Phi: “Phù Đồ thấy thế nào?”
Mặc Phi vốn đang chuyên chú xem xét bản đồ, nghe Vu Việt mở miệng hỏi, “Hắn” mới ngẩng đầu nói: “Cứ dựa theo kế hoạch hành sự mà nói, quả thật tương đối an toàn.”
Không đợi người còn lại gật đầu, Mặc Phi lại nói: “Chỉ có điều, Phù Đồ phát hiện một địa phương đặc biệt khác trên bản đồ.”
“Ồ?” Đám người Vu Việt tiến đến nhìn.
“Nơi này.” Mặc Phi chỉ vào một chỗ nói, “Sơn cốc này là nơi tất phải đi qua khi muốn tiến đến Thái Duyên từ Nguyên Châu và Lạc Châu, tuy rằng Phù Đồ không nhìn thấy tận mắt, nhưng mặt trên có dấu hiệu đặc biệt của Mục Tàng tiên sinh, hiển nhiên nơi này có huyền cơ* khác.”
* Huyền cơ: huyền bí, sâu xa, đạo lý huyền diệu (của đạo gia).
Vu Việt lập tức gọi thám báo đến, hỏi tình thế sơn cốc trên bản đồ.
Thám báo nói: “Nơi này đường hẹp dài, vách núi cao ngất, cây rừng tươi tốt, dễ vào mà khó ra.”
Đây chẳng phải là nơi tập kích bất ngờ của thiên nhiên sao?
Vu Việt không nói nhiều nữa, lập tức chỉnh quân xuất phát, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi tới sơn cốc kia. Quả nhiên giống như lời thám báo, nơi này quả thật là địa điểm bố trí mai phục rất tốt.
Mấy người vốn còn phản đối cũng trầm mặc, nếu có thể lợi dụng thích đáng, lấy sức chiến đấu của binh mã Vu Việt, tiêu diệt toàn bộ địch nhân cũng không phải là không có khả năng.
Vu Việt làm việc quyết đoán, đã có quyết nghị thì ngay lập tức ra lệnh cho binh lính tìm địa phương thích hợp để mai phục, năm ngàn kỵ binh còn lại thì được Vu Việt sắp xếp vây ở rừng rậm bên ngoài sơn cốc, để chặt đứt đường lui của quân địch.
Mặc Phi lẳng lặng núp trong một nơi bí mật gần đó, trái tim nảy lên không theo quy luật, vô cùng khẩn trương đối với cuộc chiến sắp xảy ra.
Không bao lâu, cách đó không xa có mấy thám báo tiến đến dò đường, khó tránh bị phát hiện, ngay từ đầu Vu Việt đã cho binh lính ẩn núp rất kín đáo, cách khá xa đoạn sơn cốc hẹp dài, thám báo thường sẽ rất khó phát hiện.
Mặc Phi nhìn thám báo xa xa vội vàng rời đi, sau đó lại nhìn Vu Việt điều khiển binh lính bắt đầu khuân vác đá tảng, chuẩn bị thật tốt.
Chỉ khoảng một canh giờ, quân địch mà mọi người chờ đợi rốt cuộc cũng xuất hiện ở trong tầm mắt, bọn họ hành quân với tốc độ rất nhanh, dưới ánh mặt trời chói chang, thoạt nhìn đặc biệt mỏi mệt. Nếu là dưới tình huống này, người thống lĩnh đội quân hẳn phải phái người vào núi cốc xem xét lại một lần nữa, đồng thời phân nhóm đi qua, thế nhưng lần này lại thẳng tắp mà xông vào sơn cốc.
Ánh mắt Vu Việt nghiêm túc, ra hiệu cho tướng lĩnh bên cạnh phát ra ám hiệu tiến công.
Chỉ nghe “Bịch, bịch, ầm” Tiếng tảng đá rơi vang lên, tinh thần binh lính hai bên sơn cốc chấn động, giết chóc nổi lên bốn phía, sau đó là tiếng rầm rầm của đá lăn, giống như mưa tên trút xuống.
Binh mã U Quốc nhất thời hỗn loạn một trận, sợ hãi kêu, đau đớn kêu, rống giận hỗn hợp, càng nhiều người hốt hoảng hướng ra phía ngoài sơn cốc mà chạy, ngay cả thống lĩnh đội quân thét lên ra lệnh cũng không nghe. Chỉ có điều, so với binh lính trong cốc, những người ở ngoài sơn cốc lại càng thêm thê thảm, hắc thiết kỵ của Vu Việt không phải chỉ là hư danh, năm ngàn binh mã như kiếm nhọn, đan xen vào quân địch, đao đao sắc bén, bộ binh không hề có lực chống cự, hoàn toàn là nghiêng về một bên.
Trong nháy mắt, quân địch mất đi chiến ý, giống như sơn dương đợi bị làm thịt, giãy dụa chờ ch.ết.
Vu Việt dẫn dắt binh lính, dồn toàn bộ địch binh còn lại, vây ch.ết trong sơn cốc, trận tập kích này chỉ giằng co nửa canh giờ, kết thúc trong đại thắng của Vu Việt.
Ba vạn địch binh, bị diệt toàn bộ.
Mùi máu tươi nồng nặc làm cho Mặc Phi cảm thấy hết sức khó chịu, nàng nhịn xuống xúc động bịt mũi, lẳng lặng nhìn binh lính rửa sạch chiến trường. Đây mới chỉ là một chiến dịch loại nhỏ, Mặc Phi ở ngoài sơn cốc, thậm chí không nhìn thấy tràng cảnh giết chóc, huyết nhục bay tứ tung như thế nào, nhưng nghe thấy từng trận tiếng chém giết cùng âm thanh hoảng sợ đã đủ để làm người ta kinh hồn táng đảm rồi.
Mặc Phi không ngừng nhắc nhở chính mình, đây là loạn thế, bản thân phải thích ứng với giết chóc, thích ứng với huyết tinh, thích ứng thời đại cường giả vi tôn* này.
* Cường giả vi tôn: người mạnh làm vua.
Nhìn những người xung quanh, cho dù là tiểu binh lính chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi cũng đã tập mãi thành thói quen.
“A.” Cô Hạc cười nói, “Quả nhiên binh lính của Nhung Trăn Vương lợi hại, cho dù không tập kích bất ngờ, có lẽ cũng có thể tiêu diệt đoàn quân địch này nhanh chóng.”
Sắc mặt Mặc Phi không chút thay đổi, không nói lời nào.
Suy nghĩ bên trong nội tâm của nàng hoàn toàn không biểu hiện ở trên mặt, đương nhiên Cô Hạc cũng không theo đó mà biết được, khi hắn và những người xung quanh nhìn vào, vẻ mặt như vậy ngược lại là bình thường.
Xử lý xong mọi việc đã là lúc hoàng hôn. Vu Việt dẫn dắt binh lính tiến vào trong rừng, tìm được địa phương thích hợp xây dựng trại đóng quân tạm thời, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai sẽ gia tốc hành quân.
Mặc Phi ngồi một mình ở bên trong lều trại, vuốt Ngọc Phù, đọc Tâm Kinh bảy lần, đợi sau khi nội tâm đã bình tĩnh trở lại, nàng đi ra ngoài lều trại.
Bên ngoài, binh lính đang đốt lửa trại, nấu nướng đồ ăn, bọn họ kể chuyện cười về cười chiến tích hôm nay, trên mặt mang theo một loại kiêu ngạo.
“Phù Đồ, lại đây.” Giọng nói của Vu Việt ở cách đó không xa vang lên.
Mặc Phi xoay người nhìn hắn, sau đó chậm rãi bước qua.
Giết chóc lần này chỉ mới là bắt đầu thôi. Thế thì để nàng nhìn xem thật kĩ chiến tranh ở thời đại này vậy! Sinh mệnh như cỏ rác, thứ duy nhất nàng có thể nắm chắc là tâm của chính mình!
Sống có thể huy hoàng, ch.ết cũng không hối tiếc.