Quyển 3 - Chương 92: Biến cố mới
“Hãn chủ.” Đại hán râu quai nói quỳ một gối xuống nói, “Lôi Đan bái kiến Hãn chủ.”
Trong lều, một nam nhân khoác áo da chồn khoanh chân ngồi trên nệm lông, vừa lau chùi đại đao trong tay vừa hỏi: “Nghe nói mấy ngày nay đã xảy ra không ít chuyện?”
Đại hán râu quai nón Lôi Đan gật đầu: “Đúng vậy.”
“Đứng lên đi, nói cho bản Hãn một chút coi.”
“Hãn chủ rời khỏi doanh địa không lâu thì có mấy tên tiểu tặc lẻn vào ruộng muối trộm muối…” Lôi Đan chầm chậm kể lần lượt những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, cuối cùng còn nói thêm, “Sau đó thuộc hạ cho bọn chúng hai lựa chọn, hoặc là giao ra mười người tới nhận tội, hoặc là vượt qua con đường lửa.”
“Bọn họ lựa chọn con đường lửa?”
“Đúng vậy, hơn nữa… lại còn thuận lợi vượt qua nữa.”
Hãn chủ có hứng thú nói: “Không ngờ lại có người có thể vượt qua con đường lửa? Người đó là ai?”
“Chính là Hành giả Phật đồ trong lời đồn.”
Hãn chủ lau một nhát đao, nhíu mày: “Hành giả Phật đồ? ‘Hắn’ mà cũng đến nơi này sao?”
Lôi Đan tò mò hỏi: “Hãn chủ biết ‘Hắn’?”
Hãn chủ không trả lời, hỏi ngược lại: “‘Hắn’ có diện mạo như thế nào?”
“Dung mạo thanh tú, tóc ngắn mắt phượng, khí độ không tầm thường.”
“Xem ra không sai.” Hãn chủ đặt đại đao trên bàn, lẩm bẩm nói, “Đúng là ‘Hắn’.”
“‘Hắn’ là ai vậy?”
“Thủ hạ của Vu Việt, một trong sáu thượng khanh, Mặc Quân Phù Đồ.”
Lôi Đan cả kinh nói: “Vu Việt!”
Hãn chủ cười lạnh: “Xem ra việc này khó mà nhân từ được rồi.”
Lúc này trong tộc bộ Uyển Chi, Mặc Phi đang mừng rỡ vì sự xuất hiện của Cô Hạc, vội vàng bảo Cô Hạc kể lại tình hình trong hơn một năm qua.
Lâu như vậy, cuối cùng nàng cũng gặp được bằng hữu thân thiết đầu tiên lúc trước rồi.
Cô Hạc không có sự tiêu sái của trước kia, hắn nhìn hai chân bị bó dày cộp của Mặc Phi, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Phù Đồ chịu khổ rồi.”
Hắn đã sớm nghe nói đến sự việc con đường lửa, rất khó tưởng tượng Phù Đồ gầy yếu cũng dám khiêu chiến với cực hình như thế chỉ vì mấy người gặp gỡ tình cờ không có liên quan.
Mặc Phi nhìn mắt hắn, không để ý nói: “Đã không còn gì đáng ngại nữa, Cô Hạc không cần phải lo lắng.”
“Cái gì mà ‘không đáng ngại’!” Bảo Tôn đúng lúc bưng chén thuốc tới, tức tối nói, “Tiên sinh ngài cũng biết, thương thế nghiêm trọng như vậy rất có thể sẽ để lại thương tật đấy!”
Cô Hạc biến sắc, Mặc Phi vội đáp: “Với y thuật của Bảo Tôn, ta không lo lắng.”
Bảo Tôn nổi trận lôi đình, giao chén thuốc cho Dư Sơ, kìm nén nói: “Y thuật của Bảo Tôn cũng không giỏi như tiên sinh tưởng tượng, cho dù có dùng loại thuốc tốt nhất cũng khó mà đảm bảo sau này tiên sinh có thể đi lại bình thường.”
Trong lòng Mặc Phi cũng hơi lo lắng, có điều vẻ mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một.
Cô Hạc nhìn về phía Bảo Tôn, dò hỏi: “Bảo Tôn đại phu, điều trị vết thương của Phù Đồ còn cần phải chú ý những gì?”
Bảo Tôn thở dài: “Trước mắt mọi người trong bộ tộc đang ở toàn lực gom góp thảo dược, ta sẽ phối chế ra thuốc trị thương tốt nhất, sau đó thì còn phải xem vào sự hồi phục của chính tiên sinh.”
Cô Hạc lại nói với Mặc Phi: “Phù Đồ, không phải ngươi có thuốc trị thương rất hiệu nghiệm sao?”
Mặc Phi nói: “Lúc trước đã không còn nhiều lắm, trên đường đi đã dùng hết rồi.”
Nhìn sắc mặt không thay đổi của hai người Bảo Tôn và Cô Hạc, Mặc Phi lại nói: “Không nói đến chuyện này nữa, ta uống thuốc đã, Cô Hạc, nói cho ta một số chuyện xảy ra gần đây đi. Sao ngươi lại tìm được ta? Tình thế của Chiếu Quốc hiện nay như thế nào? Chủ công có khỏe không?”
Ánh mắt Cô Hạc u ám, tùy ý ngồi ở trên cỏ, chầm chậm kể lại những chuyện mình đã trải qua khi truy tìm Phù Đồ.
Hắn từ Trung Đô đến biên thành Chiếu Quốc, rồi chuyển đến Bân Châu, sau đó lại đuổi tới Khánh Quốc, nhiều lần bỏ lỡ cơ hội, cho đến tận khi nghe tin Phù Đồ rơi xuống vách núi… Cô Hạc lao lực quá độ gần như đã tuyệt vọng, thế nhưng vẫn không ngừng nghỉ mà bắt đầu tìm kiếm ven theo đường sông.
Cũng may công sức không phụ lòng người, cái tên Phù Đồ dần dần được truyền bá trong nhóm thương nhân, có lẽ bọn họ không biết hành giả trong miệng bọn họ chính là thượng khanh của Chiếu Quốc, nhưng người có ý vừa nghe là đã quả quyết xác nhận.
Vì thế Cô Hạc căn cứ vào tin tức mà nhóm thương nhân cung cấp, ra roi thúc ngựa đi tới nơi này, quả nhiên đã gặp lại Phù Đồ ở thảo nguyên nơi đây, bởi vì bản thân hắn tìm kiến trên chính lộ trình này, thế cho nên tới sớm hơn một bước so với mọi người.
Nhưng mà khi đi tới, hắn nghe được những lời ngợi khen sùng kính của mọi người, thế nhưng cũng nhìn thấy thương thế vô cùng nghiêm trọng của “Hắn”.
Thân là người bảo vệ, hắn thật quá thất trách.
Cô Hạc đau lòng tự trách, Mặc Phi thì lại vô cùng cảm động, nàng không thể ngờ rằng có người vì tìm kiếm nàng mà đã vượt qua muôn trùng núi non không hề quản ngại.
Nàng thực sự may mắn có thể có được một người bạn như vậy, mặc dù có lẽ Cô Hạc cũng không chỉ coi nàng là bằng hữu…
“Phù Đồ, từ nay về sau Cô Hạc sẽ theo sát bên cạnh ngươi, một tấc cũng không rời.”
“Cô Hạc, cám ơn ngươi, ta…” Thực sự không đáng để ngươi trả giá như thế, bởi vì nàng không thể báo đáp lại điều gì.
“Phù Đồ không cần phải cảm thấy áy náy, đây là lựa chọn của Cô Hạc, không oán không hối.”
Mặc Phi thở dài.
Sau đó nàng lại biết được tình hình gần đây của Vu Việt theo lời kể của Cô Hạc. Không ngờ tốc độ xuất binh tới Cảnh Quốc, thôn tính thổ địa của Cảnh Quốc cùng Khánh Quốc của hắn lại nhanh như vậy. Có lẽ Cảnh Quốc không phải là đối thủ, thế nhưng đến một ngày hai nước Chiếu, Khánh đối đầu, mưu kế của Tê Túc lại thâm sâu khó lường như thế. Có điều Vu Việt có đông đảo hiền sĩ, hẳn là không cần phải lo lắng quá.
Nhìn Cô Hạc, Mặc Phi có dự cảm, có lẽ Vu Việt sắp tới rồi…
Đêm đó tộc Uyển Chi tổ chức tiệc lửa trại cho mấy người Mặc Phi, còn có một số người của bộ tộc khác tham dự.
Gột tẩy đi bụi bẩn, Cô Hạc khôi phục lại phong thái thường ngày, sang sảng thoải mái, khiến cho không ít nữ tử trong bộ tộc rạo rực xuân tình.
Dư Sơ nhỏ giọng nói: “Thì ra Cô Hạc đại nhân quả là một người tiêu sái như thế?” Ban ngày khi nhìn thấy còn tưởng rằng đó là một võ sĩ lưu lạc chán chường cơ.
“Đúng vậy. Nếu mà bị hắn nhìn trúng thì hắn biểu lộ ra sự nhiệt tình cuồng nhiệt, nữ tử trong bộ tộc rất khó mà thoát khỏi lòng bàn tay của hắn được.”
Mặc Phi cười thầm trong lòng.
Ánh mắt Dư Sơ sáng ngời nhìn Mặc Phi nói: “Tiên sinh, vì sao Dư Sơ cảm thấy Cô Hạc đại nhân đối xử với ngài là nhiệt tình nhất?”
“…”
“Phù Đồ, mọi người đều đang múa hát tưng bừng, một mình ngươi ở trong này không cô đơn sao?” Cô Hạc hăng hái ngẩng cao đi tới nói, “Có muốn ta mang ngươi ra tham gia hoạt động không?”
Mặc Phi vội xua tay nói: “Không cần, không cần.”
“Ngươi thật là, lúc nào cũng tự trói buộc bản thân, hoàn toàn không biết hưởng lạc như thế nào.”
Cô Hạc nói xong, không đợi Mặc Phi phản ứng đã ôm ngang lấy “Hắn” rồi nhảy vào đám người, tạo ra một trận tung hô ầm ĩ.
“Ha ha, ta cũng đi.” Bảo Tôn kêu lên rồi đi theo.
Dư Sơ hé miệng cười cười, lẳng lặng nhìn mọi người mặc sức vui vẻ.
Mặc Phi ở trong lòng Cô Hạc, nhận được đủ loại hoa tươi và trang sức mọi người tung tới, nghe thấy từng đợt tiếng cười, trong lòng vốn còn có chút khẩn trương cũng đã bình tĩnh trở lại.
Đây là điều mà nàng chưa bao giờ trải qua, cứ theo như quy củ cũ của nàng, nàng chưa bao giờ thất lễ trước không biểu hiện, làm cho con người nàng sinh ra một khoảng cách. Có lẽ mọi người tôn trọng nàng, kính yêu nàng, nhưng lại ít có người gần gũi với nàng.
“Hà hà.” Cô Hạc nhỏ giọng nói, “Phù Đồ, ngươi nói chúng ta có giống một cặp phu thê mới tân hôn, đang nhận lời chúc phúc của mọi người hay không?”
Mặc Phi sửng sốt, nhìn mọi người không ngừng tung hoa về phía bọn họ, múa hát xung quanh bọn họ, còn mình thì bị Cô Hạc ôm trong ngực, vòng quanh đống lửa, nhận lấy sự cười đùa của mọi người…
Cái này… Mặc Phi khó xử không biết làm sao.
Cô Hạc cười to, lồng ngực rung rung.
Đêm khuya, tiệc tối chấm dứt, mọi người vẫn còn chưa thỏa mãn mà lần lượt rời đi.
Cô Hạc ôm Mặc Phi mệt mỏi trở lại lều, cẩn thận đặt nàng trên nệm, nhìn lông mi đang run nhè nhẹ của nàng, không nhịn được rung động trong lòng, cúi đầu khẽ hôn một cái.
Lúc này ngoài cửa lều truyền tới tiếng động rất nhỏ, Cô Hạc nhìn lại, rõ ràng là Dư Sơ đang có phần bất an mất tự nhiên.
Hắn đứng lên nói: “Mấy ngày nay đều do ngươi chăm sóc Phù Đồ hả?”
Dư Sơ gật đầu.
“Đa tạ ngươi.”
“Không cần phải cảm tạ, tiên sinh là ân nhân cứu mạng của Dư Sơ.”
Cô Hạc tiến vài bước tới cạnh nàng, cúi đầu nói ở bên tai nàng: “Có thể yêu ‘Hắn’, nhưng đừng mơ tưởng có được ‘Hắn’.”
Dư Sơ cứng đờ ngẩng đầu nhìn về phía Cô Hạc, nhẹ giọng nói: “Đại nhân đang nhắc nhở Dư Sơ, hay là đang nhắc nhở chính bản thân mình?”
“Ha ha.” Cô Hạc cười to vài tiếng cất bước rời đi, thân hình ẩn dần vào bên trong bóng đêm.
Mặc sức vui vẻ cả một đêm, ngày hôm sau tinh thần ai ai cũng sảng khoái, quẳng đi vẻ u ám mấy ngày, bọn họ khôi phục lại vui vẻ thường lệ.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, người của tộc Liệt Ưng lại đi tới bộ tộc, lần tới này có năm mươi kỵ binh, cước bộ ngay ngắn, kinh động toàn bộ tộc.
Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.
Khảm Lạc trưởng lão tiến lên nói: “Không biết hôm nay đại nhân đến đây có việc quan trọng gì?”
“Yên tâm, lần này không phải tới hỏi tội.” Đại hán Lôi Đan nói, “Mời Phù Đồ tiên sinh ra đây một chút, Hãn chủ của bộ tộc muốn triệu kiến.”
Khảm Lạc trưởng lão sửng sốt, chần chờ hỏi: “Không biết Hãn chủ triệu kiến Hành giả đại nhân là vì chuyện gì?”
“Vì chuyện gì cũng cần phải bẩm báo cho ngươi sao?” Lôi Đan lạnh lùng nói, “Mau đi thông báo cho Phù Đồ.”
Khảm Lạc trưởng lão bất đắc dĩ, đành phải sai người đi mời Mặc Phi.
Mặc Phi nghe thấy thì liếc mắt nhìn Cô Hạc.
“Đi xem đi.” Mặc Phi nhíu mày, “Không biết nhóm người kia lại muốn chơi trò gì.”
Cô Hạc gật đầu, ôm nàng ra khỏi lều, phía sau còn có Bảo Tôn và Dư Sơ đi theo.
Lôi Đan thấy Phù Đồ đi ra, cất cao giọng nói: “Phù Đồ tiên sinh, nhiều ngày không gặp, thương thế đã tốt hơn chưa?”
“Nhọc lòng đại nhân quan tâm, mọi thứ đều tốt cả.” Mặc Phi nói, “Đại nhân tìm Phù Đồ là có việc gì?”
“Hãn chủ tộc ta nghe tên của Phù Đồ thì vô cùng bội phục, cho nên phái kẻ hèn tới đây mời Phù Đồ tiên sinh qua đó gặp mặt.”
Thái độ mời người là như vậy sao? Ngay cả ngựa cũng không xuống, vẻ mặt lại còn kiêu căng như vậy.
Mặc Phi thản nhiên nói: “Thương thế của tại hạ chưa lành, có phần bất tiện, chỉ sợ không thể đi tới nơi hẹn.”
Lôi Đan cười nói: “Tiên sinh đừng chối từ, tộc Liệt Ưng ta cất giữ rất nhiều thảo dược, nếu như tiên sinh muốn mau chóng khỏi hẳn thì sao không tới tộc ta mà tĩnh dưỡng?”
“Đa tạ ý tốt của đại nhân, mọi người trong bộ tộc đều chăm sóc chu toàn cho tại hạ, không cần phải phiền đến quý tộc.”
Trong mắt Lôi Đan hiện lên một tia tàn khốc, cười lạnh: “Hôm nay tộc ta nhất định phải mời được tiên sinh, tiên sinh có chắc là muốn cự tuyệt không?”
Mặc Phi thầm than, xem ra không thể tránh được, rốt cuộc tộc Liệt Ưng này đang làm trò quỷ gì? Làm như vậy thì có lợi gì với bọn họ?
Lúc này khảm Lạc trưởng lão tiến lên nói: “Đại nhân, có thể đợi thương thế của tiên sinh tốt hơn chút nữa rồi mới đi bái kiến Hãn chủ không?”
Lôi Đan không thèm để ý đến hắn, vung tay một cái, sai người mang tới một con ngựa nói: “Mời.”
Cô Hạc nhìn bọn họ, nói: “Thương thế của Phù Đồ tiên sinh nghiêm trọng, cần hết lòng chăm sóc, ta muốn ở bên cạnh.”
“Ngươi là ai?”
“Một lãng khách mà thôi.”
“Được, ngươi có thể đi cùng.”
“Đợi chút.” Bảo Tôn lên tiếng nói, “Ta là đại phu, thương thế của tiên sinh cần ta chữa trị.”
“Được, ngươi cũng đi theo.”
“Ta…” Dư Sơ cũng đang muốn mở miệng, Mặc Phi đã nói trước: “Dư Sơ, cứ ở lại trong bộ tộc, không sao đâu.”
Dư Sơ do dự một lúc, vẻ mặt buồn rầu trầm mặc.
“Tiên sinh…” Mọi người trong bộ tộc vây quanh, không muốn trơ mắt nhìn “Hắn” bị mang đi.
Có người lại kêu lên: “Hãn chủ triệu kiến Hành giả đại nhân là có việc gì? Không nói rõ ràng, chúng ta sẽ không cho đi.”
“Đúng vậy, nói rõ ràng.”
“Hành giả đại nhân.”
Mọi người bắt đầu trở nên ồn ào.
Lôi Đan rút xoẹt vũ khí ra, tức giận quát: “Các ngươi muốn tạo phản hả? Hãn chủ yếu triệu kiến ai, còn cần trưng cầu sự đồng ý của các ngươi sao?”
Mọi người lùi về sau vài bước, sau đó lập tức đã ưỡn ngực hét to, trong đó mấy thanh niên từng đi trộm muối là kích động nhất. Mặc Phi thấy thế vội mở miệng nói: “Mọi người chớ có lo lắng cho Phù Đồ, nếu Hãn chủ đã ‘mời’, thế thì đương nhiên sẽ không tổn hại đến tính mạng của ta đâu, mọi người yên tâm.”
Lúc này cảm xúc của mọi người mới dịu xuống.
Khảm Lạc trưởng lão hành lễ nói: “Mọi người trong bộ tộc sẽ trông ngóng đại nhân trở về bình an.”
Những người còn lại cũng đều hành lễ, nén giận nhìn theo mấy người Mặc Phi rời đi…