Chương 91: Sát khí tận trời

Độc Cô Bại Thiên hướng phía tây điên cuồng bôn tẩu, điến khi hừng đông hắn mới ngừng chân.
Lúc này cao thủ võ lâm đều hướng về trấn nhỏ nới hắn từng ở tụ tập, bất tử chi ma từng hiện thân ở đây, tại trấn nhỏ nhanh chóng trở thành địa điểm diễn ra phong vân tề hội.


Tại hậu viện Nam Cung thế gia, Nam Cung Vô Địch sắc mặt thiết thanh, khi hắn nghe được tin Độc Cô Bại Thiên lại hiện thân trên võ lâm quả thực tức muốn vỡ phổi. Đã thiêu hủy gần nữa trang viện của hắn, còn sỉ mạ hắn tên hổn đản thế nhưng lại không ch.ết khiến hắn tức giận không thôi. Đồng thời hoài nghi công lực của nhính mình, hắn không hiểu nổi một chưởng của hắn ẩn chứa đế cảnh công lực vì sao lại không kết thúc được tính mạng của đối phương.


Nam Cung Tiên Nhi bên cạnh khẻ cười nói: "Gia gia, hãy nguôi ức khí, cẩn thận kẻo tổn hại thân thể. Độc Cô Bại Thiên cái tên cỏn con có gì đặc biệt hơn người, bây giời chúng ta muốn hắn sống thì hắn sống, muốn hắn ch.ết hắn tự không thể tránh khỏi."


"Tiên Nhi, ngươi ngàn vạn lần không nên xem nhẹ tên Độc Cô Bại Thiên này, hắn tiềm lực thực sự vô cùng, lần đầu tiên gặp lại hắn khiến ta khinh hải, lần gặp lần này khiến ta chấn động. Thật sự không hổ là bát tử chi ma a!"


"A a, gia gia quá đề cao hắn, hắn trước đó đã từng xả thân thành ma thì sau này hắn tất sẽ thành bất tử chi ma. Chỉ tiếc hắn công lực còn chưa đại thành, đã bị ta phát giác, hắn đích thị là bi ai, hắn vị tất đạt tới bất tử chi cảnh thì đã lọt vào vòng vây truy sát của cao thủ khắp thiên hạ. Hắn dựa vào cái gì để sống sót, hừ!"


Nam Cung Tiên Nhi ngữ khí càng ngày càng băng lãnh: "Hắn dám mạ ta, hừ! hắn không phải từng truy giết qua ta, đây là ta trả thù đối với hắn, ta sẽ khiến hắn ném mùi vị bị người trong khắp thiên hạ truy sát, để hắn giãy dụa trong sanh tử, để hắn cảm ném giác tử thần luôn chờ chựt ngoài cửa, để hắn mỗi ngày đều trong tràn ngập tử vong sợ hải mà vượt qua, cuối cùng để cho hắn tinh thần suy sụp mà ch.ết."


available on google playdownload on app store


"Ngươi vận dụng lực lượng bí mật của gia tộc." Nam Cung Vô Địch hỏi.


"Không có, trong khi mọi người truy sát hắn tùy lúc ta chỉ là bảo họ cung cấp cho chánh đạo cao thủ ít tin tức, tin rằng bọn họ lúc này đã tìm được cái tên đại tứ đản. Tên đại tứ đản như thế nào lại hỏa thiêu của ta mấy trang viện, hừ! Bây giờ hành tung bại lộ hắn chỉ có nước ch.ết"


"Tiên Nhi, ngươi sai rồi, tiểu tử này rất giảo hoạt, hắn hỏa thiêu trang viện chúng ta mặc dù rất nguy hiểm, nhưng như thế lại tạo rất nhiều oanh động a! Ta rất rõ mục đích của hắn, hắn là đối với chánh đạo võ lâm tiến hành một lần uy hϊế͙p͙, để cho mọi người đều cảm thấy khủng hoảng, như vậy sẽ tạo thành võ lâm hổn loạn. Nếu ta đoán không sai là hắn muốn kéo ma giáo xuống nước, tiểu tử này hoàn toàn không phải là một thứ đơn giản, hừ!" Nam Cung Vô Địch nghĩ tới tình cảnh cả nữa ngày bị Độc Cô Bại Thiên sỉ mạ "lão tiểu tử", "Lão hổn đản" trong lòng lập tức như hỏa diễm nổi lên, hận hắn không chịu nổi, điều làm cho hắn không chịu được đó là chính tên tiểu tử bị hắn đánh cho một chưởng tưởng rằng hắn đã ch.ết, ai ngờ không đến một ngày hắn lại xuất hiện một cách bình thường. Nam Cung Vô Địch trong lòng buồn bực vô cùng.


Nam Cung Tiên Nhi dung nhan như hoa nổi lên nhàn nhạt tiếu ý: "A a, ta hiểu được rồi, tiểu tử này rất có hứng thú. Trước đó luôn tìm cách giết hắn, cho nên lần này vừa nghe hắn gặp xui xẻo ta trong lòng liền cao hứng vô cùng, a, thật là để cho thắng lợi làm mờ ý nghĩ. Nếu chúng ta biết được mục đích của hắn, chúng ta có phải là …..." Nam Cung Tiên Nhi lọ ra nụ cười sáng lạng.


"Ngươi đủ sức làm việc này sao." Nam Cung Vô Địch nói.


"A a, Đối phó với tên tiểu tử này như thế nào đây? n, tính ra hắn làm như vậy bất quá là huy vọng sỉ mạ chúng ta, cứ để mặc cho hắn huyên náo thật tối đi. Khi hắn huyên náo đủ rồi cũng là lúc chúng ta thu thập hắn. Đến lúc đó …." Nam Cung Tiên Nhi dung nhan vô song phát ra tràng lãnh tiếu cực không hòa hợp.


Độc Cô Bại Thiên hướng phía tây đi thẳng một đường, nôi tâm hắn đang tự hỏi tại sao ma giáo còn chưa hành động, hắn lại nghĩ tới Nam Cung thế gia. Thanh Phong võ lâm đệ nhất gia này dã tâm không nhỏ, nhất tâm vọng tưởng thiên hạ đại loạn, rồi sau đó nhất thống đại lục. Hắn ẩn ẩn hiểu được gia tộc này đang âm thầm che giấu một cổ lực lượng ngấm ngầm. hơn nữa cổ lực lượng này nhất định vô cùng cường đại, bằng không Nam Cung Tiên Nhi cũng không dám trước mặt mình biểu thị nàng muốn làm nữ hoàng của vòm trời đại lục.


Độc Cô Bại Thiên đi vào một phiến hoang nguyên, nơi đây không một người ở, nơi nơi toàn là cỏ dại, một phiến thê lương. Bổng nhiên hắn cẩm thấy sát khí làm cho người ta từ đáy lòng nổi lên một cổ thê lương.
"Ra đi, không cần phải giả thần giả quỷ ẩn tàng."


Ba Hắc y nhân đi ra, ba người mặt cùng che một tấm lụa xanh mỏng. Từ thân hình ba người có thể thấy được đây là hai nam một nữ, hai nam tử thân tài khôi vi trên người tỏa ra sát ý lẫm liệt. Nữ tử thân hình thập phần lã lướt, đường cong hoàn mỹ nhưng trên người cũng đồng một dạng tỏa ra sát ý nồng đậm.


Độc Cô Bại Thiên chấn động, sát ý trên người ba người quá nặng, ẩn ẩn tỏa ra khí tức tử vong. "Ba người các ngươi là ai?"
"Đến lấy mạng của ngươi." Nữ tử ở giữa lạnh lùng nói, thanh âm mặc dù thanh thúy nhưng khiến người nghe trong long không khỏi mọc lên một cổ hàn khí.


"Thiên hạ muốn giết ta khả dĩ, các ngươi ba người được gì?"


Nam tử đứng bên trái quát: "Ngươi muốn ch.ết." Dứt lời trường kiếm trong tay phát ra quang mang yêu diễm rất nhanh hướng về phía Độc Cô Bại Thiên. Mặt khác lúc đó hai người kia cũng động tiến lên, nam tử bên phải cũng nã kiếm hướng hắn bổ tới, còn lại nữ tử lập tức như một làng khói nhẹ bay nhanh vòng ra sau lưng hắn, giơ kiếm đâm vào hậu tâm hắn. Ba đạo quang mang sáng ngọc như tử thần liêm đao đồng loạt hướng về phía hắn, tỏa ra tử khí trầm trọng.


Độc Cô Bại Thiên cả kinh, hắn nghĩ cả ba người đều đạt thứ vương cấp cảnh giới, điều đáng sợ hơn chính là cả ba người đều tỏa ra sát khí lẫm liệt, ba người này rõ ràng là người chuyên môn giết người, rất nhanh trong đầu hắn hiện lên hai chử sát thủ. Trước mắt không có thời gian cho hắn suy nghĩ, chân bước thần hư bộ, để lại chổ đó một tàn ảnh chân thân hiểm nhiên đã thoát ra khỏi vòng vây.


Đạo tàng ảnh lập tức bị tiên thiên kiếm khí của ban người kích nát, ba đạo tiên thiên kiếm khí tung hoàng vô đối, tại không trung hoa xuất ba đạo quang mang sáng ngọc.


Độc Cô Bại Thiên quang sát trên trán đổi mồ hôi lạnh: "Hãy khoan động thủ, các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao trên người sát khí trầm trọng như vậy?"
"Đã sớm nói ngươi rồi, chúng ta tới giết đich nhân." Vẫn là nữ tử nói chuyện.
"Hừ! các ngươi là sát thủ?"


Nữ tử che mặt cười lạnh nói: "Hắc hắc, ngươi sắp ch.ết, đó là cái chắc, như thể ngươi có thể xưng hô bọn ta là, ta là sát nhân nhât, đây là sát nhân nhị, còn đây sát nhân tam." Vừa nói vừa chỉ hai nam tử.


Nam tử cao lớn có cái tên là sát nhân nhị nói: "Can gì cùng hắn trước sau cũng thế, đối với người ch.ết có gì tốt mà đàm luận. sát"


Ba bóng người lại vây Độc Cô Bại Thiên vào giữa, ba đạo tiên thiên kiếm khí cung lúc quyện lại tiến tới, nhiệt độ chung quanh lập tức giảm xuống. Độc Cô Bại Thiên biết đây là do sát khí của đối phương vô tình hình thành, không gian chung quanh tản ra tử vong khí tức. Hắn trong tay cầm khấp huyết thần kiếm phát ra tiếng kêu "Ô ô", hắn biết thanh kiếm này là tuyệt thế hung khí, bây giờ cảm thấy được tử vong khí tức rõ ràng là rất cao hứng. Hắn tay cầm khấp huyết thần kiếm bay lên trời, tránh thoát hợp kích của ba người, sau đó từ cao trên không trung đầu hạ cước thượng đáp xuống, trong tay khấp huyết thần kiếm không ngừng huy động, một đạo lại lột đạo tiên thiên kiếm khí nhanh như tia chớp hướng xuống ba người dưới mặt đất bổ tới, nhất thời tử điện loạn vũ.


Xa xa nhìn lại, một phiến tử sắc quang mang từ không trung rơi thẳng xuống như một quang mạc rói chặc ba người trên mặt đất vào bên trong.


Ba sát thủ trong quang mạc mắt thường khó có thể thấy được tốc độ tụ lại rồi nhất khởi, ba người vai kề vai, ba kiếm tề huy, ba sắc kiếm khí hóa thành một phiến thải mang hướng lên không trung đâm thẳng vào tử điện ngăn cản bên ngoài.
Trong phút chốc "Oanh long long" âm thanh vang vọng không ngừng bên tai.


Trên vùng nguyên dã bốn sắc kiếm khí tại không trung giao tranh vũ lộng, tung hoành tiên thiên kiếm khí tản ra chung quanh, cỏ dại, cự thạch, thạch giảo phiến phiến phân toái, hóa thành cát bụi.


Độc Cô Bại Thiên tại không trung đột nhiên chuyên chiết phi xuất, lướt ngang mấy thước khoảng cách, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt đất.
Nữ sát thủ sát nhân liết mắt sáng ngời âm thanh lạnh lùng nói: "Đây là kinh công gì?"


Độc Cô Bại Thiên khóe miệng nổi lên một tia đùa cợt cười lạnh: "Hắc hắc, ta không đúng lâu la tử nhân."
"Muốn ch.ết." sát nhân nhị cả giận nói.
Nữ sát thủ sát nhân nhất nói: "trước hết hãy bắt hắn, chỉ chừa lại chút khẩu khí, lúc đó xem hắn có nói ra hay không."


Nói xong những lời này ba sát thủ tái không thuyết thoại, bảo kiếm nhị lập. một cổ sát khí từ nơi ba người đứng tán phát ra làm cho người ta có cảm giác áp lực, sợ hải, suy sụp. Độc Cô Bại Thiên biết ba người này bình thường sát nhân vô số, bằng không trên người không có khả năng có được tử vong khí tức nùng nặc như vậy, trong tay ba sát thủ này khẳng định không ai thoát khỏi.


Đột nhiên lúc này trên mặt đất bùn đất rung động, chuôi ra vô số lão thử(chuột), những lão thử này vừa mới lên mặt đất chạy chưa xa thì lỗ tai xuất huyết mà ch.ết.


Độc Cô Bại Thiên nheo mắt, ba người này quả thật đáng sợ, vừa rồi cảnh lão thử ch.ết đi cho thấy bọn họ có thể giết người một một cách vô hình, đây là cảnh giới sát thủ tuyệt đỉnh.
"Thê phong kiếm"
Huyết lệ kiếm"
Diệt hồn kiếm"
Ba sát thủ đồng thời quát to.


Tại trường lập tức nổi lên hàn ý phá cốt, giữa sâm sâm sát khí nổi lên ba đạo quang mang yêu diễm phóng thẳng lên cao, ba đạo kiếm khí hợp thành một, hình thành một bả kiếm quang vô cùng cự đại, chung quanh kiếm quang tử khí hắc sắc không ngừng dũng hiện, tử vong khí tức lập tức tràng ngập cả trường địa.






Truyện liên quan