Chương 10: Lạc đường

Sau một lúc, các tông môn khác cũng đi vào.
Bên trong động phủ là một vùng không gian to lớn.
Xung quanh là một hoang mạc, có lẽ mỗi người bị truyền tống ở một nơi khác nhau.
Long Sát nhìn xung quanh hoang mạc, không nên biết đi bên nào, hắn ngại nhất là bị lạc đường rồi vĩnh viễn ở trong đây.


“ Đi bên này vậy.” Long Sát chọn một hướng ngẫu nhiên rồi đi.
2 tiếng sau.
“ Má nó, đây rốt cuộc là đâu? Sao không thấy cái gì? Một cọng cỏ cũng không có.” Long Sát bắt đầu buồn bực, hắn thật không biết đây là đâu?.


“ Quên đi, ngồi nghỉ ngơi ở đây một lát rồi tính tiếp.” Long Sát ngồi xuống tại chỗ, không cần tìm chỗ đặt chân, xung quanh đâu đâu cũng giống nhau y hêt.
“ Tăng cường thần lực cho Long Nhất vậy, như vậy tỉ lệ đoạt xá sẽ cao hơn.”


Long Sát gọi Long Nhất ra và bắt đầu thôn phệ thần lực để tăng tiến.
Mười giây sau.
“ Chỉ mới Trúc Cơ Trung Kỳ, không được yếu quá, tên kia có thể là Trúc Cơ Đại Viên Mãn, phải tăng lên ít nhất là Hậu Kỳ Mới Được.” Long Sát trong đầu suy nghĩ.
————————————


Ở một phương hướng khác, có một toàn tháp, xung quanh tòa tháp là một bờ hồ rộng mênh mông.
Xung quanh mọi người tập trung đông đủ, tuy nhiên lại ít hơn lúc ban đầu, có lẽ bọn họ tranh đoạt bảo vật dẫn đến tử vong.


Mà điều này Long Sát không hề biết, người khác trên đường có bảo vật để tranh đoạt, còn hắn thì ở nơi không một cọng cỏ.
Hiện tại mọi người đang ở xung quanh bờ hồ chờ đợi thêm người để cùng nhau vượt qua bờ hồ.


available on google playdownload on app store


Lúc trước cũng có vài người tham lam bay qua muốn giành được bảo vật nhưng đi được nữa đoạn thì bị yêu thú tấn công dẫn đến tử vong.
Đối với bên dưới bờ hồ mọi người hoàn toàn không biết, không ai dám lấy tính mạng ra đùa giỡn, bọn họ cần xem xét kỹ càng tình huống.


Ở một góc có một đám thanh niên áo đỏ nhạt, dẫn đầu đám người thường xuyên dòm ngó xung quanh.
Đó là Long Vân, hắn ta đang tìm đệ đệ của mình.
“ Nếu hắn xảy ra chuyện gì thì khó mà bàn giao với phụ thân, mong là hắn không sao.” Long Vân trong lòng thầm lo lắng.


Long Vân quay lại phía sau gọi một nữ nhân, nàng ta tên là Tử Điệp, hắn khẽ nói “ Ngươi đi tìm Long Sát giúp ta, ch.ết phải thấy người, sống phải thấy xác.”
Tử Điệp phi thường buồn bực, mọi người đi đoạt bảo, tại sao nàng ta lại phải đi tìm tên tiểu tử phế vậy đó?


Nhưng buồn bực thì nàng chỉ có thể để ở trong lòng, nàng không thể không nghe theo hắn, ai biểu địa vị người ta cao hơn, còn thực lực cũng siêu việt nàng.


Nàng ta gật đầu rồi bay về một phía, mà phương hướng nàng ta đi lại đúng là vị trí của hắn, điều này được người đời gọi là giác quan của phụ nữ.
Còn Long Sát thì không hề biết chuyện gì, chỉ lặng lẽ ngồi cho Long Nhất thôn phệ thần lực để thăng cấp.


“ Hahaha, thôn phệ cả ngày cuối cùng cũng đạt đến Trúc Cơ Hậu Kỳ.” Long Sát trong lòng vui sướng, hiện tại hắn chỉ có Luyện Khí Sĩ Cửu Trọng nên tăng nên thần lực cho Long Nhất phi thường lâu.


Long Sát trong lòng thầm nghĩ, nếu sau này hắn đạt đến Kim Đan hoặc Nguyên Anh rồi để cho Long Nhất thôn phệ thì sẽ như thế nào, càng nghĩ càng thấy thống khoái.
Hắn đang ngồi thì cảm giác được xung quanh gió từ từ lớn hơn mình thường, hắn mới nhận ra điều không ổn.


Hắn gọi Long Nhất tiếp tục ở trong thức hải, hắn đi ngược lại với cơn gió, hắn muốn biết chuyện gì xảy ra.
Hắn đã ngồi ở đây gần 2 ngày rồi, trong lòng phi thường buồn chán, nhưng không thể làm gì khác được ngoài việc để Long Nhất thôn phệ thần thức.


Bây giờ đột nhiên xuất hiện dị tượng, khiến trong lòng hắn xuất hiện một tia hy vọng.
Đi được một lát, Long Sát cảm thấy gió càng ngày càng lớn, nhưng điều khiến hắn bực bội là ban đầu khó cản hắn tiến lên.


Mỗi bức chân đều rất khó khăn, nhưng một lúc sau thì hút hắn về phía trước, làm hắn tò mò không biết chuyện gì ở phía trước.
Đột nhiên dưới chân hắn, đất đá rung chuyển, như chuẩn bị xuất hiện tai nạn thiên nhiên vậy.


Điều này làm hắn hoảng hốt, tuy biết bản thân mình có Bất Tử Chi Thân, nhưng hắn vẫn là con người đương nhiên phải biết sợ.
Nhưng hắn vẫn đi về phía trước, ngoài việc tiến lên, hắn cũng không còn cách nào khác.
Đi được một lúc đập thẳng trước mặt hắn là một thứ vô cùng đáng sợ.


“ Đây….đây là thú triều.” Long Sát sợ hãi nói lắp bắp.
“ Khoan, có gì đó không đúng.” Hắn cũng nhận ra điều không đúng, nhìn bọn yêu thú như chạy khỏi thứ gì đó.
Long Sát cố gắng tập trung về phía xa xa, nhìn xong hắn cũng chạy ngược lại phía sau.


“ Má ơi, Lốc xoáy….” Hắn vừa chạy vừa hét phi thường hoảng sợ.
-------------------------------------------------------------
Mọi người ủng hộ mình nha, mình mới bắt đầu viết truyện nên chưa hay cho lắm.






Truyện liên quan