Chương 22: Vượt ải, buồn nôn
Tadashi Ringo
“ Keng, Phát hiện không gian gấp khúc có muốn tiến vào không?.”
Long Sát lập tức vui mừng lên, không chút do dự đồng ý.
“ Keng, Bắt đầu tiến vào không gian truyền thừa.”
Khi âm thanh hệ thống vang lên kết thúc thì đầu của Long Sát quặn quẹo khiến hắn lên cơn chóng mặt lâm vào bất tỉnh.
Một lúc sau, Long Sát tỉnh dậy và phát hiện bản thân ở một nơi hoàn toàn khác.
“ Có lẽ đây là nơi khảo nghiệm truyền thừa.”
Long Sát âm thầm suy đoán, hắn đứng dậy, phủi bụi trên quần áo rồi quan sát xung quanh nơi này.
Đây là nơi bất đồng với khu vực mà Long Sát khi đi lạc bên trong động phủ, ở thời điểm hắn đi lạc, hắn chỉ thấy một nơi hoang mạc cùng cỏ khô mà thôi.
Còn khung cảnh hắn đang đứng thì hoàn toàn ngược lại nơi này chứa đầy sinh cơ, có hồ ao, có cỏ xanh chẳng qua không có động vật mà thôi.
Long Sát đi được một đoạn thì phát hiện một tòa tháp có ba tầng, hắn sờ sờ cằm của mình.
Long Sát âm thầm suy đoán có lẽ đây là khảo hạch mà Tử Vong Ma Vương nhắc đến.
Long Sát không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bước vào bên trong bí cảnh, khi hắn bước vào thì mắt của hắn muốn lồi ra.
Nơi này nhìn như địa ngục, xung quanh không có gì khác mà toàn dung nham, nhìn thôi mà thấy lạnh cả sống lưng trong khi nơi này nóng hổi.
Long Sát nhìn xung quanh thì không thấy thứ gì ngoài dung nham, hắn không biết cửa ải này khảo hạch cái gì, hắn đang định xoay người lại quay về hỏi tên Tử Vong Ma Vương đó nơi này khảo hạch như thế nào?
Thì bổng dưng lòng đất rung động, từ bên dưới dung nham nổi lên những viên đá dần dần hình thành một con đường.
Rõ ràng cánh cửa nằm bên kia, chỉ cần đi thẳng về phía trước là được rồi, nhưng con đường nó lại ngoằn ngèo khiến hắn cảm giác được tên Hắc Diễm Kiếm Đế khá là rảnh rỗi.
Long Sát thở dài một hơi, đi về phía trước theo con đường, trong lòng hắn đang âm thầm cầu nguyện là truyền thừa tên này không lẳng lơ như tính cách của hắn.
Đi được một đoạn dài thì hắn mới phát hiện được càng đi về phía trước nhiệt độ càng tăng lên.
Mỗi đường rẽ của con đường khi hắn bước qua thì như trong lực mất đi khiến hắn mất thăng bằng làm hắn mém tý nữa là rớt xuống ao nhung nham.
Long Sát âm thầm rùng mình, giờ thì hắn mới biết được cái khảo hạch này phải dùng tính mạng để vượt qua.
Dù hắn có thể dựa vào Bất Tử Chi Thân giúp bản thân mình bất tử không ch.ết nhưng lý trí của hắn là một con người nên khiến hắn sinh ra cảm giác sợ hãi.
Trên đường đi nhiệt độ cứ như vậy tăng lên nhưng không ảnh hưởng đến hắn vì hắn sở hữu Bất Tử Chi Thân giúp bản thân không bị đau đớn,...
Nhưng thứ khiến hắn khó chịu là cái trọng lực bất ổn khi đi qua ngõ cua khiến hắn vô cùng khó chịu.
Ban đầu thì có cảm giác như chơi nhà hơi khi còn nhỏ hắn thường chơi ở kiếp trước nhưng càng đi thì càng khiến hắn chóng mặt.
Long Sát đi lạng quạng trên đường cùng vài lần khiến hắn gần như muốn lọt vào hồ dung nham.
Nếu bây giờ có người nhìn thấy hắn như vậy thì chắc chắn sẽ cười ch.ết hắn luôn.
Vì trông hắn hiện tại giống như là một đứa điên lạng choạng trên đường.
Long Sát cảm nhận được trong lòng ngực của mình khó chịu muốn nôn ra thứ gì đó, hắn trong lòng bất đắc dĩ cửa ải gì đâu mà kỳ cục.
Khi đi tới cuối con đường hắn đứng bên cánh cửa ngồi xuống nhìn xuống hồ dung nham ọe vài phát.
Long Sát thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực thì thầm trong lòng.
“ Trời ạ, cuối cùng cũng vượt qua.”