Chương 25: Hắc Thiên
Long Hắc Thiên sờ sờ không gian giới chỉ với vẻ mặt tươi cùng tiếc nuối.
Tươi cười là bởi vì bên trong không gian giới chỉ có rất nhiều bảo vật nghịch thiên.
Đây là bản năng của Long Tộc, bộ tộc này có một cái thói quen là sưu tầm của cải, mỗi lần thấy báu vật thì hai mắt sáng lên.
Điều này khiến hắn nhớ đến những bộ phim anime thường sử dụng loài rồng để canh giữ kho báu.
Nghĩ đến mấy thứ này khiến hắn nỗi lên sự nhớ nhung kiếp trước, trước kia hắn thường xem anime, manga bây giờ thì không được nữa.
Long Hắc Thiên nhìn đồ vật trong không gian giới chỉ mà buồn giầu, trong này có rất nhiều đồ vật nhưng không thể sử dụng.
Hắn cũng vô ý nỗi lên tư tưởng đem những thứ này bán đổi lấy linh thạch rồi mở bảng hệ thống lên rút thưởng.
Nhưng đó chỉ là tư tưởng, hắn cũng vô tình nhiễm căn bệnh sưu tầm báu của Long Tộc rồi, nên hiện tại hắn không nỡ bán chúng.
“Haizzz, có mà không được sử dụng chẳng khác nào ngắm gái mà không hưởng.”
Long Hắc Thiên thở dài một hơi, rút thưởng gì đó thì để sau, hiện giờ công pháp hắn thông qua truyền thừa đạt được không ít.
Nói đúng hơn là hiện tại hắn không thiếu thứ gì, hoặc là nói hiện giờ hắn không thiếu gì.
Long Hắc Thiên bỏ suy nghĩ về vấn đề đầy phức tạp này qua một bên, cái gì khó quá bỏ qua.
Long Hắc Thiên tập trung tinh thần vào tòa cung điện này, có thể nói hiện tại hắn là chúa tể ở nơi này.
Nhưng thực lực hắn quá yếu nên không thể kiểm soát được, điều hắn làm được hiện giờ là quan sát những thứ bên trong tòa cung điện.
Hắn tập trung tinh thần về hướng Tây để kiểm tra, hiện giờ khu vực này chỉ còn lại không bal nhiêu người.
Đa phần là tán tu, bọn hắn quan sát xung quanh xem bản thân mình có đạt được cơ duyên nào không.
Đối với tán tu bọn hắn tu luyện không hề dễ dàng, đa số cường giả tán tu có tu vj cao thường là nhờ vào nghị lực, nhưng cũng cần có cơ duyên, nếu không bọn hắn rất khó mà thành cường giả chân chính.
Nhìn thấy cảnh tượng này thì hắn biết truyền thừa lực lượng đã bị đoạt lấy, hắn không ngờ là kết thúc nhanh như vậy.
Mà nghĩ lại thì cũng đúng thôi, một đám cường giả mỗi người rút một chút lực lượng thì kết thúc nhanh là đúng rồi.
Nếu như không kết thúc nhanh thì hắn có chút hoài nghi bọn họ thật sự là thiên tài hay không.
Long Hắc Thiên không để ý đến nữa, tập trung vào hướng Bắc.
Ở nay này tập trung rất nhiều người, nhưng không đông lắm có lẽ là bọn họ đang tìm hoặc đang khảo hạch các cửa ải cỏn con.
Đối với Long Hắc Thiên thì những cửa ai truyền thừa phụ đó thì không coi trong lắm, nhưng đối với đám người tu sĩ tán tu thì là đại cơ duyên.
Thậm chí các tu sĩ của các tông môn cũng như vậy nói gì đến tán tu, những đệ tử tông môn chỉ có một ít người tông môn chiếu cố mà thôi.
Đại đa số dựa vào chính mình làm nhiệm vụ hay đạt được công lao nào đó mới có tài nguyên để tu luyện.
Vì vậy nếu xem xét lại thì bọn họ cũng không khác tán tu là mấy, chẳng qua có chút uy danh của tông môn mà thôi.
Long Hắc Thiên tập trung vào đám cường giả tập trung một chỗ ở hướng Bắc.
Hắn nhìn thoáng một chút là có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
Nơi này là nơi chứa đựng một thanh kiếm do chính tay Long Hắc Thiên sử dụng «Hắc Diễm» và một loại thiết thần bí để rèn luyện mà ra.
Hắc Diễm có tính chất thôn phệ, nên khi luyện chế ra thì thanh kiếm mang theo đặc tính đặc biệt.
Nếu bị thanh kiếm chém thì sẽ bị cắn nuốt linh lực, tức là chém càng nhiều linh lực đối phương giảm càng nhanh.
Mặc dù một vết kiếm có tác dụng thôn phệ không lớn lắm, nhưng nếu chém càng nhiều vết lên người đối phương thì linh lực tiêu hao càng lớn.
Nếu trong chiến đấu càng kéo dài về sau thì càng có lợi, vì linh lực của đối phương tiêu hao mặc dù không nhiều, nhưng theo thời gian thì chắc chắn đối phương sẽ bại.
Còn loại thiết thần bí mà hắn dùng để luyện thì cho đến nay hắn vẫn không biết đó là thứ gì.
Nhưng nó lại mang theo tác dụng phá không, khiến mỗi nhát chém xuyên qua không gian khiến đối phương trở tay không kịp.
Thanh kiếm này tên nó được đặt theo tên của hắn là Hắc Thiên.
Tuy thanh kiếm chỉ có hai tác dụng nhưng lại khiến cho nhiều cường giả kiên ky, trừ phi có thể giết hắn ngay lập tức, nếu không thì người bại tất nhiên sẽ là đối phương.
Long Hắc Thiên cũng không để ý lắm về thanh kiếm này bị người chiếm, đây là thanh kiếm dùng hắc diễm để luyện, trừ phi đối phương cũng có hắc diễm.
Nếu không thì đừng mơ khiến nó nhận chủ, mà cho dù có sỡ hữu hắc diễm cũng chưa chắc có thể thu phục nó.
Long Hắc Thiên sờ sờ ấn ký trên ngực, ban đầu ấn ký này nằm ở linh hồn, nhưng về sau nó lại xuất hiện trên ngực hắn.
Long Hắc Thiên cảm thấy khá vui mừng, nếu chủ nhân thân thể này không lưu lại ấn ký cho hắn thì hắn cho dù là truyền nhân thì cũng chưa chắc khiến thanh Hắc Thiên này cam tâm tình nguyện theo hắn.
Long Hắc Thiên không lo lắng thanh kiếm này bị cướp nên cũng không để ý lắm tiếp tục quan sát hướng khác.
Hắn chuyển tầm mắt về hướng Nam thì cũng thấy truyền thừa bị lấy đi, thật không ngờ những người này tiếp truyền thừa nhanh thật.
Đúng là sự đáng sợ của công chúng có khác, đông người luôn đáng sợ.
Nhưng hắn cũng đoán ra được bọn hắn chắc chắn nhận được truyền thừa cũng không đầy đủ.
Chắc chắn là bị chia năm sẽ bảy rồi, mỗi người sỡ hữu một tí truyền thừa, cũng may mà hắn cũng nhận được truyền thừa công pháp.
Nếu không thì khi hắn tiếp nhận xong truyền thừa ký ức thì đã bị chiếm hết sạch sành sanh rồi.
Long Hắc Thiên chuyển tầm mắt về một căn phòng thì lập tức sắc mặt có chút biến hóa.
Mang theo một ít âm trầm, một ít phẫn nộ, cùng với dự