Chương 25

Khi về đến nhà thì trời đã tối rồi, chú chó vàng sủa to một tiếng rồi lao ra từ nhà chính, phe phẩy đuôi nhào tới, doạ Lan Hinh bị giật mình.


“Phúc Tử!” Lan Duệ ở phía sau Lan Hinh lanh lẹ xông tới trước hét lớn một tiếng với con chó kia, sau đó lại mắng: “Không có mắt à? Chị hai đi lâu không về là mày lập tức không nhận ra rồi!”


Con chó vàng cúi đầu rên ư ử hai tiếng, cái đuôi ngoe nguẩy vẫy đi đến trước mặt Lan Hinh, cái đầu to cọ cọ lấy đùi Lan Hinh.
Lan Gia đưa tay vuốt ve đầu con chó: “Em ngốc thật, không phải Phúc Tử không nhận ra chị hai, mà là nhìn thấy chị hai nên vui quá, cho nên muốn tới làm nũng.”


Phúc Tử không sủa thì thôi, nó vừa kêu một cái, tiếng sủa rõ to của nó liền dẫn tới một tràng tiếng chó sủa liên tiếp khắp ngôi làng đã sẩm tối. Nghe tiếng chó sủa, người trong nhà liền biết Lan Hinh đã trở lại, vội vàng đi ra.


“Về rồi à về rồi à, Lan Hinh đã về.” Ba mẹ già đôn hậu còn chưa mở miệng nói, má Vương đã vội vàng: “Nhìn xem ba mẹ con mừng chưa kìa.”


“Ah, về rồi đó à, mau vào đi.” Mẹ đeo tạp dề, trên tay còn cầm quả thông, mái tóc còn chưa đến năm mươi đã hoa râm hơi rối, trên mặt còn dính vài cọng cỏ để nhóm lửa, nhìn thấy Lan Hinh về, khuôn mặt vừa đen vừa tràn đầy nếp nhăn cười như đoá hoa nở rộ.


available on google playdownload on app store


Đợi chào hỏi má Vương và Liêu tam gia rồi, Lan Hinh lại nói với cha mẹ vài câu tình hình lúc đi đường, lúc này tiếng chó sủa mới dần lắng xuống. Trên con đường nhỏ tối mịt ở ngoài lại có người cao giọng hỏi: “Lan lão thái gia, ai về thế, Lan Hinh à?”


Cha Lan Hinh, Lan Quốc Hải là một người kiệm lời, vừa cười đáp vừa ra khỏi nhà đưa cho người mới tới điếu thuốc.


Ồn ào một trận, người một nhà mới ngồi xuống. Ba mẹ mời má Vương và Liêu tam gia ở lại ăn cơm, nhưng hai người đó lại khéo léo từ chối. Liêu tam gia có phần muốn nói lại thôi, khi nói chuyện với Lan Hinh sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên.


“Liêu Phân đã về chưa ạ?” Lan Hinh nói chuyện với Liêu tam gia, vẻ mặt vẫn ôn hoà như cũ.
“Aish, không về. Đi làm công mà, tiền lộ phí cũng quý.” Nét mặt Liêu tam gia nhuốm chút u sầu: “Thế này mà mới học năm thứ nhất đó, trong nhà thật sự không trang trải nổi.”


“Qua mấy năm nữa tốt nghiệp rồi sẽ khá hơn mà.” Lan Hinh an ủi ông: “Em ấy học rất khá.”
Con gái của Liêu tam gia, Liêu Phân là sinh viên thứ tư trong cái thôn nhỏ này. Tuy ba thứ hạng đầu đều bị ba đứa con nhà họ Lan chiếm hết, nhưng đây cũng là chuyện làm rạng rỡ tổ tông.


“Chú vẫn nói cho dù có phải nát cái bộ xương già này thì cũng vẫn muốn để con bé đi học. Người khác nói nhà chú không có con trai, nhưng con thấy đó, con gái nhà chú còn mạnh mẽ hơn con trai nhà người ta.” Liêu tam gia châm điếu thuốc, vẻ mất tự nhiên vừa rồi bị sự kích động lúc này lấn át: “Chú muốn học theo ba con. Con xem không phải mấy năm trước dù ba con phải đi bán máu cũng muốn lo cho mấy đứa ăn học sao. Giờ thì tốt rồi, con tốt nghiệp hơn một năm, đến tất niên cũng có thể mổ heo ăn mừng. Những người nói đi học chỉ vô ích là những kẻ không có văn hoá, không nhìn được xa, nên cho một cái tát! Chúng ta không có văn hoá, nên không tránh khỏi phải lo lắng về tiền bạc, vất vả cũng không quan trọng, con gái chú được ăn học, chờ tốt nghiệp rồi sẽ kiếm được thật nhiều tiền, mua cho vợ chồng chú căn nhà tốt hơn bọn họ.”


Lan Hinh nghe được hai chữ “bán máu”, lòng trùng xuống, trước mặt người ngoài cũng không tiện hỏi, chỉ là trái tim nhói lên đau đớn. Lan Gia và Lan Duệ đứng cạnh nhìn nhau, mặt mày trắng bệch.


“Chuyện đó nhất định, nhất định rồi……Con bé Liêu Phân đó rất có tiền đồ.” Lan Quốc Hải mới từ bên ngoài vào nhà liền vội vàng lên tiếng trả lời. Lan Duệ thấy ba vào cửa liền há mồm định hỏi, Lan Hinh đưa tay vỗ vỗ đùi thằng bé, nó liền ráng nuốt lời định nói lại.


“Hai ngày trước, chú tới tìm La tam nhi vay tiền, aish…..” Thanh âm của Liêu tam gia thấp xuống, thở dài một tiếng, lắc đầu.


“Bốn đứa con trai của La tam nhi đi làm công ở công trường ở thành phố khác, tuy làm lao động tay chân, nhưng nghe nói kiếm được không ít. Mấy năm trước họ mới mua căn nhà, con nghĩ mà xem, nhà lầu đó, một tầng một gác, tường gạch mái ngói, hẳn tốn kém không ít tiền. La tam nhi còn nói nếu không phải đường xá không tốt thì hắn đã mua xe máy rồi. Hắn còn huyênh hoang nói, tuy trước kia nghèo, nhưng giờ mua xe xịn cũng mua được, xe bốn bánh đó.” Má Vương ở bên cạnh bồi thêm một câu, miệng chậc chậc cảm thán.


“Kiếm được thì sao? Đó cũng là tiền của người ta.” Liêu tam gia rít một hơi thuốc, đôi con ngươi đục ngầu ánh lên phẫn nộ: “Chú ăn nói khép nép vào cửa, ghế cũng không cho chú ngồi, giọng điệu con dâu của La tam nhi nói chuyện con chưa nghe qua đâu, chua ngoa lắm điều, nói chú không nên để Liêu Phân đi học, nói con gái là để nhà người khác nuôi, đi học làm gì? Chỉ cần có thể nấu cơm, có thể sinh con thì đã là một người phụ nữ tốt rồi. Chú bảo chuyện không thể nói vậy được, con cái có thể học thì phải tìm cách cho nó học. Nhìn xem anh Lan giờ không phải cũng hết khổ rồi sao?”


“Đó là do anh Lan có phúc.” Má Vương nói có phần hâm mộ.


“Kết quả là con dâu của La tam nhi đuổi chú ra khỏi cửa……Nói con gái của Lan Quốc Hải rất có tiền đồ, làm rạng rỡ tổ tông, cho nên con đường Liêu tam gia chú đây đi khác với nhà họ, cho nên không cần đến viếng cửa nhà họ La. Con nghe xem nó nói vậy là có ý gì chứ?” Đôi mắt đục ngầu của La tam gia hơi ươn ướt: “Chú còn chưa kịp nói lời nào vay tiền mà……Cái thằng La tam nhi đó tính bối phận ra chỉ đáng thuộc hàng con cháu của chú thôi chứ!”


“Thời nay, lao động tay chân cũng có thể kiếm được tiền, nhà bọn họ đông con trai, nhiều sức, hiện tại thành cái nhà lớn nhất làng rồi. Tôi thấy con bé đó hẳn biết anh không có tiền, tới cửa là để vay tiền nên mới làm vậy.” Má Vương gật gật đầu, thổn thức một phen.


“Còn thiếu bao nhiêu?” Lan Quốc Hải ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh cửa, hỏi Liêu tam gia.


“Cũng không nhiều lắm, học kỳ sau không cần nộp học phí. Chỉ là phí sinh hoạt, Phân nhi nhà tôi cũng là đứa tiết kiệm, nhưng con bé sống ở ngoài cũng cần phải ăn cơm. Một tháng tôi gửi cho nó một trăm đồng, muốn nhiều hơn nữa cũng không được.”


“Vậy anh xem năm trăm đồng đủ không? Lan Quốc Hải có chút lo lắng hỏi. Dù sao nhà họ Lan hiện tại cũng khó khăn, tuy Lan Hinh có thể kiếm tiền, nhưng dù sao cũng chỉ mới tốt nghiệp hơn một năm, vừa phải trả nợ, vừa phải đóng tiền học phí cho Lan Gia và Lan Duệ. Năm nay giết heo cũng vì muốn tranh chút thể diện, để cho những người luôn ở sau lưng nói học hành là việc vô ích, những người luôn chê cười nhà họ Lan nhìn xem, nhìn xem nhà mình hiện tại ngày một khá hơn. Về mặt khác, Lan Hinh đã gánh việc nuôi hai đứa em, áp lực trong nhà cũng nhỏ, Lan Quốc Hải cũng định tự cắt mấy khối thịt để cảm ơn người hàng xóm trước kia thường xuyên cho mình vay tiền.


“Đủ đủ đủ……Anh Lan, tôi nhớ đõ phần nhân tình này của anh. Anh xem, lúc Phân nhi nhà tôi mới vào đại học đã tới mượn anh ba ngàn đồng……Tôi cũng không phải không biết xấu hổ, Lan Gia và Lan Duệ hai đứa nhỏ đều đang đi học, nếu không phải thật sự không có cách nào thì lời này tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ra vay anh……Vốn sáu tháng cuối năm có nuôi một con heo, để dành làm phí sinh hoạt cho học kỳ sau…..Ai ngờ đâu……Ai ngờ đâu vận khí không tốt, đều bệnh cả!” Liêu tam gia dụi dụi mắt, vài giọt nước mắt lăn trên bàn tay gầy gò đen đúa của ông.


Lan Hinh vội vàng lấy ví tiền rút năm trăm đồng ra đưa cho Liêu tam gia: “Sau này sẽ khá hơn mà. Chỉ chịu khổ mấy năm thôi.”
“Sẽ tốt hơn, khẳng định sẽ khá hơn. Chú nhìn ba con hiện tại là lại nghĩ về chú sau này. Chú nhất định sẽ kêu Phân nhi nhà chú nhớ rõ nhân tình của Lan gia!”


Liêu tam gia ngàn ân vạn tạ rời đi. Lan Hinh nhìn Liêu tam gia mới bốn mươi tuổi mà lưng đã hơi còng, nhìn vẻ lo lắng sợ hãi của ông khi vay tiền lại không khỏi nghĩ đến khi mình còn đi học, ba mẹ cũng đi từ đầu thôn tới cuối thôn để vay tiền, cũng không dám mở miệng mượn nhiều quá, mượn ba mươi mười lăm đồng, đâu có bao giờ nói rõ được lúc nào sẽ trả. Đôi khi không mượn được, lúc về nhà vẻ mặt thất vọng, nhìn ba đứa con mà nước mắt lăn dài.


Trong phòng nhất thời có chút an tĩnh, má Vương cười nói: “Vẫn là Lan Hinh tốt, người đẹp mà lòng cũng tốt, lại có văn hoá, có khả năng kiếm tiền! Nếu ai cưới được Lan Hinh nhà chúng ta thì thật sự là đời trước tích đức mà.”
Lan Quốc Hải cười ngây ngốc.


Má Vương lại nói: “Lan Hinh cũng đã hai mươi lăm rồi nhỉ, nên lo nghĩ đến chuyện chung thân đại sự rồi đó. Con gái lớn tuổi không dễ gả, nên lấy chồng sớm thì hơn.”


Lan Hinh mỉm cười: “Chuyện thế này không thể vội, huống chi ba mẹ con gia giáo nghiêm khắc, thế nào cũng phải cân nhắc kỹ càng mới có thể dẫn về nhà ra mắt được.”
Má Vương sửng sốt: “Vậy là nói Lan Hinh có bạn trai rồi?”


Lời này vừa nói ra, Lan Gia Lan Duệ Lan Quốc Hải, ba đôi mắt đều rơi trên người Lan Hinh, ngay cả mẹ cô đang bận rộn trong bếp cũng ba bước hai bước chạy ra.
Lan Hinh chỉ cười không nói.


Má Vương hiểu ra cười ha hả: “Con xem xem, con xem xem, con gái hai mươi lăm lớn thế rồi, còn thẹn thùng cái gì, có bạn trai thì mau dẫn về nhà cho ba mẹ con nhìn đi chứ! Cô còn cứ nghĩ đứa cháu con nhà chú cô có thể được hưởng phúc này chứ, thằng bé kia cũng là một nhân tài, người cao to một mét tám, tốt nghiệp quân đội, là một sĩ quan. Mặc quân phục vào đẹp trai khỏi phải bàn. Nó không thèm để mắt mấy đứa con gái bình thường, cô thấy nó và con cũng xứng, không ngờ giờ lại muộn một bước……”


Lan Hinh nhớ tới Ninh Vũ, trong lòng ngọt ngào, lại chua xót. Má Vương nói mấy lời sau đó chào ba mẹ Lan Hinh rồi đi.
Lực chú ý của cả nhà lúc này lại toàn bộ tập trung lên Lan Hinh. Trong tay mẹ cô còn cầm cây gắp than, cười trách: “Sao không dẫn về để mẹ và ba con nhìn xem!”


“Con mang về mấy thứ cho ba mẹ, mà bận rộn nãy giờ cũng chưa kịp lấy ra nữa!” Lan Hinh vội vàng chuyển đề tài, sau đó mở túi hành lý, lấy từng món ra: “Đây là của ba, đây là của mẹ. Mùa đông lạnh, phải mặc nhiều hơn một chút, nếu không bệnh phong thấp sẽ càng nặng thêm.”


Lan Hinh cầm hai bộ quần áo giữ nhiệt thật dày, lại cầm hai chiếc áo khoác ra: “Đừng tiếc không dám mặc, đợi đến lúc nó hỏng rồi còn chưa mặc được vài lần sẽ phí lắm.”


“Con xem ba mẹ ngày ngày làm lụng, mấy thứ quần áo đó mặc vào sợ sẽ hỏng mất.” Lực chú ý tạm thời bị rời đi, ba mẹ cười ha ha ngắm nhìn quần áo.


Lan Hinh lại lôi ra mấy hộp thuốc: “Đây là thuốc dạ dày, đây là thuốc trị phong thấp, nơi này cách xa bệnh viện, hơn nữa con biết ba mẹ tiếc tiền đi bệnh viện, có điều nếu thân thể không thoải mái thì cũng cần phải tới bệnh viện kiểm tr.a một chút mới được.”


Lan Hinh nói đâu đâu một hồi, sau đó giải thích cho cha mẹ công dụng của mấy lọ thuốc. Lan Gia cầm hai tờ giấy ra, đề số thật to trên đó, sau đó dán trên chai thuốc, để biết thuốc này một lần uống mấy viên. Cha mẹ không đi học, không biết chữ, cũng chỉ biết mấy con số.


“Lan Gia và Lan Duệ không có quà, thiếu gì thì nói với chị, chờ đến lúc khai giảng hai đứa vào thành phố, muốn mua gì cũng tiện hơn.” Lan Hinh lấy hết đồ biếu cha mẹ ra, trong túi hành lý cũng chỉ còn lại hai bộ quần áo sạch để mặc sau khi tắm rửa.


Ngắm nhìn quần áo mới, người một nhà vui vẻ ăn cơm tối, đề tài không thiếu được chuyện sẽ xoay quanh vấn đề cá nhân của Lan Hinh, nhưng Lan Hinh vừa không khẳng định cũng không phủ nhận. Đợi đến khi kết thúc bữa cơm, trong lòng mọi người đều cảm thấy Lan Hinh nhất định đã có bạn trai, nhưng lại cũng không xác định được.


Cơm nước xong xuôi, Lan Gia và Lan Duệ giúp mẹ dọn dẹp bát đũa, Lan Hinh gọi ba mình: “Ba, ba con mình tâm sự đi.”






Truyện liên quan