Chương 48: Thể Diện Còn Quan Trọng Hơn Mạng Sống
Ăn cơm xong, Lan Hinh cùng Ninh Vũ mở vali, giống mỗi lần trước kia, Lan Hinh mỗi lần về đều sẽ mua vài món đồ cho ba mẹ, bất quá lần này có nhiều thêm một phần, là do Ninh Vũ mua.
Mua quà cho ba mẹ Lan Hinh không phải chuyện dễ dàng gì. Không thể mua những đồ không thực dụng, mà ở vùng quê này những thứ thực dụng trừ miếng ăn cái mặc ra thì chỉ có tiền.
Ninh Vũ đương nhiên không thể trắng trợn đưa tiền được, việc đó thế nào cũng không chấp nhận nổi. Biếu quà cáp cũng không phù hợp. Cuối cùng vẫn bảo thủ chọn mua quần áo. Vì món quà vừa không thể quá quý giá lại vừa không thể quá qua loa hời hợt, Ninh Vũ đã kéo Lan Hinh đi tìm suốt mất ngày. Chẳng qua cũng không phụ lòng người, hai ông bà mặc thử, quần áo rất vừa người.
Hai ông bà nhận được quà của Ninh Vũ, hơn nữa nàng ăn nói hành động cũng rất lễ độ, cho nên đều rất thích nàng, thậm chí còn ngầm cảm thấy Ninh Vũ tốt hơn tiểu Húc, nếu là con dâu nhà họ Lan thì tốt rồi.
Bởi vì biết tiểu Húc sẽ tới, hơn nữa nhà tiểu Húc cũng là nhà nông, có vẻ nhiều cấp bậc lễ nghi, cho nên Lan Hinh cố ý mua một ít quà về cho tiểu Húc, việc này ở quê cũng là một việc cần để ý. Con gái nhà người ta lần đầu tiên tới cửa, nhà trai phải tặng chút gì đó, quy củ trước kia càng phức tạp hơn, hiện tại đỡ hơn một chút, bình thường thì cũng chỉ đưa tiền. Chẳng qua đây là chuyện ba mẹ Lan Hinh nên làm, cô cũng không thể vượt quyền được.
Nghĩ hẳn ở nhà mình có lẽ cũng chẳng lấy được thứ gì ra để tặng tiểu Húc, hơn nữa cho dù muốn mua cũng không tiện, nơi này ở vùng khá hẻo lánh. Cho nên, làm chị lớn trong nhà, cô mua tặng tiểu Húc một hộp trà ngon, lại thêm một chai rượu, để khi tiểu Húc về nhà mang biếu cha mẹ, xem như một chút tâm ý của chị hai nhà họ Lan.
Đợi đến khi quà cáp phân chia hết rồi, trời cũng đã tối.
Đêm trên núi hoàn toàn khác trong thành phố, không có đèn đường, không có đèn neon, dãy núi màu xanh ngọc bích ban ngày đắm chìm trong ánh nắng mặt trời giờ phút này lâm vào yên tĩnh, nhìn xa xa vừa nặng nề lại u ám. Gió đêm lướt qua, tiếng lá cây trong rừng trúc sau dãy núi ma sát vào nhau tạo nên những thanh âm xào xạc rì rào, nhỏ vụn mà lại liên tục, đợi đến khi gió thổi qua rồi, lại an tĩnh lại.
Không khí đêm mùa hạ tựa hồ như bao bọc sức nóng, bên ngoài ngược lại thi thoảng có gió, khiến người ta cảm thấy mát mẻ, Lan Duệ liền đề nghị mọi người ngồi trên bờ đê hóng gió. Vì thế ghế băng bằng gỗ, ghế dựa bằng gỗ cũ kỹ đều được đem ra, tuỳ tiện bày trên bờ đê bằng đất trước cửa nhà, nền đê bằng đất bùn có mấy cái hố không đều, ghế bốn chân để đó luôn bị bấp bênh, ngồi lên cứ lắc lư trước sau, cũng thú vị.
Bà Lan lục tung lên tìm được mấy cái quạt hương bồ, chia ra cho mỗi người một cái, đến lượt Lan Quốc Hải thì không đủ, không biết bà tìm ở đâu ra đưa cho ông miếng bìa các tông để thay cho quạt.
Sao sáng trải đầy trên trời, vô vàn điểm sáng li ti như bảo thạch tô điểm cho bầu trời đêm. Đêm trên núi phá lệ thâm thuý mà xinh đẹp.
Ve cùng ếch thi nhau kêu vang, màn đêm yên tĩnh bị chúng nó phá hỏng, ngọn núi vắng lặng như có thêm một phần sức sống. Phúc Tử ăn cơm no xong liền đi vài vòng trên bờ đê, cuối cùng dĩ nhiên lại chạy đến bên chân Ninh Vũ im lặng ngồi xổm xuống. Lan Hinh ở bên cạnh liền đưa tay gãi gãi lưng cho nó, nó thoải mái liền cọ cọ vào tay Lan Hinh. Ninh Vũ cảm thấy đáng yêu, cũng đưa tay gãi nó, Phúc Tử quay đầu ɭϊếʍƈ tay nàng, doạ nàng giật mình nhảy dựng.
Lan Duệ cùng tiểu Húc cúi đầu thì thầm gì đó, rồi cười khúc khích. Lan Quốc Hải rút điếu thuốc, mùi khói thuốc nồng đậm chậm rãi tản ra, Lan Hinh ho hai tiếng: “Ba à ba hút thuốc ít thôi.”
Lan Quốc Hải “ừ” một tiếng, lại tiếp tục hút. Về chuyện nói gì với Lan Hinh, việc tìm đối tượng thì cứ để mẹ con bé nói đi, nhưng chuyện công việc thì Lan Quốc Hải đã suy nghĩ suốt mấy tháng rồi.
“Tiệm cơm làm ăn buôn bán thế nào hả con?” Lan Quốc Hải dụi tắt điếu thuốc, hỏi Lan Hinh.
“Dạ cũng không tệ lắm, nhìn chung so với mấy tiệm cơm quanh trường thì vẫn có vẻ bảo đảm.” Lan Hinh cầm quạt thi thoảng phe phẩy một chút, trên núi nhiều muỗi, đêm đến vo ve tới lui, cứ tìm người để chích.
“Một tháng để dành được bao nhiêu?” Buôn bán được không đối với Lan Quốc Hải mà nói thì phải dùng tiền để xem xét.
“Cũng không tệ lắm. Hẳn tầm một vạn.” Lan Hinh nhẩm tính một phen, từ sau khi cửa tiệm được mở rộng, lợi nhuận tính đến nay khẳng định con số này là có. Bất quá vì không mời kế toán chuyên nghiệp cho nên cũng không rõ chính xác với số tài sản cố định cũng như đầu tư gì đó, lợi nhuận cũng chỉ có thể đưa ra một số xấp xỉ ước chừng.
“Vậy thì trừ tiền lương của đầu bếp, rồi cả tiền thuê nhà thì cũng chẳng còn lại bao nhiêu phải không?” Thanh âm của Lan Quốc Hải có phần trầm thấp: “Theo ba thấy còn không bằng con bán tiệm cơm, tìm một công việc chuyên môn mà làm đi, không thì con học đại học không phải vô ích sao?”
“Tiệm cơm cũng có thể kiếm được tiền mà, tìm một công việc chuyên môn cũng chưa chắc có thể kiếm được bao nhiêu, hiện tại trong thành phố sinh viên nhiều lắm, người không tìm được việc cũng nhiều. Không thể nói là sinh viên đều có thể kiếm được rất nhiều tiền.” Lan Hinh cười cười, thản nhiên trả lời. Về phần vấn đề lãi hay lỗ Lan Hinh cũng không định giải thích với Lan Quốc Hải. Cũng chẳng phải muốn giấu diếm ba mình cái gì, mà những người ở quê, gần như tất cả mọi người đều coi thể diện lớn hơn trời, cho nên một khi trong nhà có gì tốt đẹp thì thích đem khoe từ đầu thôn đến cuối ngõ.
Về điểm ấy, từ mấy năm trước Lan Hinh đã được trải nghiệm rồi.
Năm ấy tốt nghiệp trung học vào tháng bảy, thời tiết phá lệ nóng cực kỳ. Bên kia núi có người tới nhắn, nói tới tiếp điện thoại, là do giáo viên trong trường gọi tới. Là tin báo mình và em gái trúng tuyển đại học. Hai chị em để lại lời nhắn cho người nhà, liền một đường chạy lên thị trấn đáp xe vào thành phố. Lấy được giấy báo trúng tuyển hồng hồng, mình cùng em gái ôm đầu thống khổ, cái đầu bị nghèo đói áp bức không ngẩng lên nổi suốt bao nhiêu năm tháng nay tựa hồ mới thực sự dành được sự giải thoát. Những người từng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, trong khoảnh khắc ấy để lộ ra sự kinh ngạc vô cùng.
Đây là bóng dáng cuối cùng mà sự chăm chỉ cùng tự lực cánh sinh của những năm tháng trung học để lại.
Lan Hinh nhớ rất rõ ngày đó trời nóng lắm, mình và Lan Gia mồ hôi ướt đẫm vừa về đến cửa nhà thì dây pháo sớm được ba treo trên cây du ngoài cửa đã được đốt lên.
Nhất thời trong khe núi vang lên tiếng pháo đinh tai nhức óc.
Hai dải pháo được đốt, bởi vì hai đứa con cùng nhận được giấy báo trúng tuyển.
Chỉ trong nửa giờ, cả ngọn núi liền sôi trào lên. Lan Quốc Hải mặt mũi đỏ bừng, đứng trên bờ đê, chưa bao giờ hãnh diện đến thế. Bà Lan không ngừng nói chuyện với hàng xóm láng giềng đến thăm.
Không khác gì ngoài mấy câu: “Thi đỗ, đúng, nhận được giấy báo trúng tuyển. Không cùng một trường, nhưng đều là trường đại học trọng điểm, đều là trường tốt.”
Tiền hai dây pháo ấy khi đó đối với nhà vẫn là một số tiền lớn. Lan Quốc Hải bỏ ra lại không chút đau lòng. Ông đốt điếu thuốc đứng trên bờ đê, cao giọng nói chuyện. Khi đó là lần đầu tiên cô nghe thấy người cha trung thực của mình ở trong thôn lại ưỡn ngực ngẩng đầu lớn tiếng nói chuyện như thế.
Ông nói, hai đứa con gái nhà tôi đều có tiền đồ, đều đỗ đại học. Nếu ở cổ đại thì thế nào cũng coi như đại học sĩ của viện Hàn Lâm, là một đại nhân vật.
Lan Hinh cùng Lan Gia có chút dở khóc dở cười, nhưng thật sự rất vui mừng, cả nhà ai cũng vui, cho nên mặc kệ Lan Quốc Hải có khoe khoang khoác lác gì cũng không có vấn đề, hơn nữa đối với mình cùng Lan Gia, hai người kỳ thật hoàn toàn không biết gì về đại học mà nói, cũng còn vô số khao khát với nơi ấy.
Vào trong nhà, những gì trải qua suốt mấy năm qua đều hiện lên trong đầu, bị kỳ thị, bị bắt nạt, bản thân mình từng nhát gan, từng nao núng, từng sợ hãi, cùng với sự kiên cường và độc lập mà ngày sau chậm rãi bồi dưỡng nên…..Một đường đi tới, đầy gian nan.
Cánh mũi cay cay, áp lực nhẹ bớt, cầm bút lên, muốn viết một câu chuyện về việc vượt nghèo khó. Viết về bản thân mình, viết về những năm tháng ở ngọn núi này, viết về một đứa trẻ giãy dụa đi ra từ trong đói nghèo. Bản thân mình đã nghĩ nhiều lắm.
Lan Quốc Hải vào phòng hỏi mình đang làm gì.
Mình nói, đang viết tiểu thuyết.
Chỉ nói rất vu vơ vô ý, nhưng thật ra cấu tứ cũng đều đã có.
Nhưng chỉ chưa đến ba phút, ba cũng đã ở ngoài cửa lớn nói với làng xóm: “Lan Hinh nhà tôi đang bắt đầu viết tiểu huyết. Sau này chắc chắn sẽ thành tác giả nổi tiếng, lúc con bé học trung học viết văn cũng tốt lắm…”
Câu nói kế tiếp Lan Hinh đã không nghe vào tai nữa, cô đem mấy tờ giấy đã viết xong xé nát, đột nhiên muốn khóc.
Nếu cuộc sống của mình tuỳ lúc đều phải trở thành thứ để ba mình khoe ra, việc đó kỳ thật đã vượt qua giới hạn của sự ti ti khốn cùng, mà tiến vào tình trạng mắc bệnh khoe khoang cùng sự khoe mẽ mù quáng.
Lan Hinh không thể trách ba mình, mình là niềm kiêu ngạo của ba, là ba liều cả tính mạng mới nuôi mình lớn đến ngần này, nuôi mình ăn học nhiều năm đến vậy. Nhưng Lan Hinh có năng lực trách ai được đây? Cho nên chỉ có thể ăn nói cẩn thật. Như thế kỳ thật có phải đã là một dạng bi ai khác hay không?
Ninh Vũ nhẹ nhàng kéo ống tay áo Lan Hinh: “Nghĩ gì thế?”
Lan Hinh cười khẽ: “Không có gì?”
Lan Quốc Hải đã có chút không hài lòng, ông trầm mặt, suy tư một chút: “Con nhìn em gái mình mà xem, mới đi làm một năm cũng đã kiếm được bảy ngàn. Ba thấy con vẫn cứ nên tìm một công việc đàng hoàng tử tế thì tốt hơn. Mọi người gần xa gặp ba, đều hỏi ba con đang làm gì, ba nói con mở quán cơm, ai nấy đều lắc đầu, nói là lãng phí. Tiệm cơm thì ai mà không mở được? Người không ăn học đều có thể. Con là đứa tốt nghiệp đại học nổi tiếng, nói chung không nên làm nghề đó mới phải.”
Trước kia không cảm thấy sao cả, thấy Lan Hinh tốt nghiệp rồi có thể mở tiệm cơm nuôi em trai em gái ăn học, mặc dù mọi người có nói những lời không hay ho, nhưng dù sao cũng giải quyết được khó khăn trong nhà. Mà hiện tại Lan Gia đã tốt nghiệp, điều kiện trong nhà cũng khá hơn rồi, lại so với Lan Gia một tháng kiếm được hơn bảy ngàn, Lan Quốc Hải cảm thấy Lan Hinh cứ như vậy không được.
Lan Hinh không nói gì, ý tứ những lời này của ba thật ra là đang nói mình khiến ông mất mặt. Cô không khỏi nhớ tới những lời châm học của Hà Mỹ ngày mình về thăm nhà hồi tết âm lịch. Khi nói mình mở tiệm cơm, vẻ mặt của bạn bè chẳng lẽ lại không phải giống nhau, đều không thể tin nổi cùng khinh bỉ sao?
Quán cơm quả thật không phải một ngành chuyên nghiệp gì, nhất là với một người chưa từng ra khỏi núi như ba mình, có lẽ có thể diện nhất, chính là những người ăn mặc sạch sẽ, đứng trong văn phòng cao cấp.
Ninh Vũ còn không hiểu được những người sống ở đây coi mặt mũi còn quan trọng hơn mạng sống, cho nên mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng cũng không mở miệng, chỉ là trong bóng đêm mông lung, Ninh Vũ phát hiện biểu tình của Lan Hinh tuy thản nhiên, nhưng có phần khó coi.
Lan Duệ ngồi đối diện lại bắt đầu mở miệng, thằng bé này tuy rằng nghe lời, nhưng cũng có cỗ tư tưởng phản nghịch trong đầu. Có lẽ vì là con trai, ăn nói hành động cũng không ôn hoà như hai chị mình, hắn nghe Lan Quốc Hải nói xong liền lập tức phản bác: “Ba nói như vậy là không đúng. Lúc trước nếu không phải vì để con và chị ba đi học thì chị hai cũng đã không phải mở quán cơm. Con cảm thấy nếu hiện tại tiệm cơm buôn bán tốt đẹp thì cứ xem ý tứ chị hai, muốn tiếp tục buôn bán thì cứ làm, muốn đổi nghề tìm việc khác thì cứ tìm.”
Lời này của Lan Duệ rất có lý, nhưng Lan Quốc Hải bị phản bác vẫn sinh lòng hờn dỗi. Cái nhà này, Lan Hinh Lan Gia cũng không tranh cãi với ông, dù sao cón gái nói chuyện vẫn rất để ý cảm thụ của cha mẹ, chỉ có đứa con thứ ba này, vừa mở miệng liền đâm trúng chỗ đau, chẳng thèm để ý mặt mũi ba mình chút nào.