Chương 1-1: Mở đầu

Bất kì ai cũng có riêng một ký ức nào đó, ngay từ khi sinh ra cho đến lúc lần đầu mở mắt được nhìn thấy thế giới, trong não chúng ta đã có khả năng ghi nhớ hình ảnh, kí ức và cho dù nó... rất mơ hồ. Nhưng tôi thì khác, kí ức về tuổi thơ hay khi trưởng thành ra sao tôi cũng chẳng hề biết. Dĩ nhiên, việc tôi nói chắc chắn sẽ chẳng ai tin nhưng tôi cũng không mong họ hiểu, bởi vì ngay cả tôi cũng cảm thấy bản thân thật khó tin.


Màu trắng.
Đó là màu sắc mà não cho tôi nhìn thấy mỗi khi tôi cố gắng nhớ lại kí ức.
Nhạt và vô vị.
Đó là cảm nhận của tôi sau những lần thất vọng.


Cứ như vậy, tôi cũng không tha thiết để ép mình nhớ lại làm gì. Ngay cả Cha cũng khuyên tôi: "Những kí ức mất đi không hẳn là vĩnh viễn không thể nhớ lại, mà kí ức sẽ trở về ngay lúc con không ngờ tới."


Năm đó có một trận mưa lớn nhất trong tháng, ầm ĩ và kéo dài. Trời tối, đúng lúc Cha ra ngoài đóng cổng thì hốt hoảng thấy tôi nằm bất tĩnh bên kia đường...


Nhớ lúc khi tôi dần lấy lại ý thức bắt đầu tỉnh dậy thì xung quanh có rất nhiều người bu vây. Có rất nhiều nữ tu sĩ và vài trẻ em ở đây. Họ thì thầm và nói gì đó mà lúc này đại não của tôi đã kiệt sức, vậy là kí ức đầu tiên của tôi ngất đi chính là vẻ mặt sửng sốt của mọi người, còn có người cầu nguyện vì tôi...


Khoảng thời gian sau đó khi được Cha kể lại toàn bộ sự việc, nghe xong tôi mới trầm ngâm hỏi Cha:
"Lúc đó, thật sự... Cha không nhìn thấy ai nữa sao?"
Tôi đoán Cha ngạc nhiên vì thái độ bình tĩnh của mình, ông không trả lại ngay mà nói: "Con không nhớ gì xảy ra trước đó sao?"


available on google playdownload on app store


Tôi chậm rãi lắc đầu. Tôi được tìm thấy và được cứu sống, được tái sinh với một quá khứ trống rỗng.


"Vì hôm đó trời mưa rất lớn nên không ai ra khỏi nhà cả, đường đi lại rất vắng con ạ." Cha thở dài nhìn tôi rồi nói tiếp: "Con cứ nghỉ ở đây đi, một thời gian khoẻ lại hãy tính tiếp. Hãy nghỉ ngơi thật tốt đi con."


Nói rồi Cha bỏ đi, tôi cũng đi về phòng mình, khi đứng trước gương tôi nhìn thấy bản thân thật gầy ốm. Tôi đảo mắt nhìn kỹ mặt mình trong đó, có vẻ tôi được ông trời ưu ái nên gương mặt có thể cho là dễ nhìn. Lúc này tôi khựng người trong chốc lát khi bắt gặp màu mắt lạ lẫm đang nhìn mình. Tôi cố kề sát mặt nhìn kỹ vào gương.


Không phải chứ, tôi có cặp mắt nhưng một bên màu nâu vàng một bên thì màu xanh đậm. Sự khác biệt rõ rệt này tuy không kỳ qoặc, ngược lại càng nhìn càng thấy bị cuốn hút, hấp dẫn bởi nét đặc biệt hiếm thấy trong màu mắt.
"Thật kì quái." Tôi lập tức đánh giá.


Vậy mà so với các nữ tu sĩ lại khác, họ rất thích khi nhìn màu mắt tôi, nhất là lúc kề sát mặt họ chạm vào trán tôi rồi cười tươi nói: "Wow, chị thấy mình trong mắt em nè."
Tôi cười: "Không kì lạ đâu chị." khi chị cứ dí sát vào mắt em như vậy.


"Mắt em đẹp thật nha, màu sắc tuy lạ nhưng nhìn lại thu hút quá chừng." Nói rồi cô ấy tiếp tục nhìn vào mắt tôi.
"Đúng đó, nhìn em xinh đẹp thế mà mấy chị đây ganh tị ghê." Chị nói câu này là Minh Châu. Chị ấy rất vui tính và thân thiện, rất hay chọc ghẹo tôi giống như lúc này vậy.


Mọi người kể rằng lúc tìm thấy tôi thì trên người không hề có giấy tùy thân, lúc đó ai cũng hoài nghi thân phận bí ẩn của tôi. Nhưng lúc tôi tỉnh lại vì cứ ngờ ngợ chẳng nhớ gì, lại thấy thương cảm cho nên tôi mới được sống ở đây.


Một ngày khác Cha gọi tôi đến và cho tôi một thân phận khác. Câu nói mà cả đời còn lại tôi ép mình không thể được quên.


"Nhờ Chúa, Cha tìm thấy con và đem về viện này. Thật bất hạnh khi con không nhớ rõ mình là ai hay từ đâu đến, mong Chúa hãy che chở cho con khỏi quá khứ đau buồn mà tiếp tục sống. Từ nay trở đi, con sẽ sống với một thân phận khác..."
Tôi nín thở chờ đợi.
"Tên của con sẽ là... Hoàng Bảo An."


Dưới tia sáng của nắng soi rọi qua tấm kính của Chúa trời, bên tai nghe tiếng chuông nhà thờ vọng lại, ánh sáng ban ngày chưa bao giờ tôi thấy hôm nay lại sáng rực đến thế, ấm áp vô cùng.
Sở dĩ...
Nét đẹp của cô mang nét hoàng tộc, thoát tục. Nên chữ đầu là Hoàng.


Hi vọng cô có một cuộc sống an nhiên, được người trân quý như hai từ Bảo bối.
Vì đau lòng thấy cô bị bất tỉnh giữa trời mưa tầm tã, Cha hiểu rõ đó không phải là sự ngẫu nhiên. E rằng quá khứ kia hẳn rất tồi tệ nên Cha chỉ mong cô có cuộc sống bình an. Chữ An cuối cùng.






Truyện liên quan