Chương 7: Màn 1: Bị Truy Đuổi
Trên đường lái xe chạy đến dinh thự của Robert, tuy quãng đường không quá xa nhưng chính sự trầm lặng bên trong xe lại khiến người ta có cảm giác mỗi một giây là dài đằng đẳng. Cũng có thể giải thích được hiện tượng này nếu như vị ngồi bên cạnh mình không phải là người mong muốn được tránh xa nhất, ông chủ mới xác nhận – Davis đại nhân. Anna lơ đãng liếc mắt nhìn ra cửa sổ, đúng lúc trên ti vi đang phát lại bảng tin nội dung về trận khủng bố kinh hoàng tại nhà hàng Pháp, có rất nhiều phóng viên đua nhau hiển thị thông báo song song là nhiều hình ảnh, bài báo và video đã quay lại toàn bộ hiện trường sau khi xảy ra.
Lời đưa tin của một phóng viên thu hút được sự chú ý của cô. “Tối ngày 13 tháng 2 là một đêm ác mộng cho toàn người dân ở Paris. Một trận khủng bố đáng tiếc xảy ra dẫn đến hàng chục người bị mất mạng trong đó có rất ít người dân bị thương được lực lượng y tế đưa đi bệnh viện. Nguyên nhân bắt đầu từ nhóm người bịt mặt bí ẩn đeo chằng chịt số thuốc nổ trên người đột ngột xông vào khống chế tất cả mọi người. Hiện trường cũng phát hiện số người khủng bố đó cũng đã tử vong ngay sau khi cho bom phát nổ, mọi thông tin vẫn đang được lực lượng cảnh sát tiếp tục điều tra…”
Màn hình bỗng vụt tắt, trong xe ngoài cô và hắn thì còn ai có thể tắt được, nhưng dù sao cô cũng không có tâm trạng để nghe nên tiếp tục giữ im lặng. Trong suốt chuyến đi cả hai không nói với nhau lời nào, với người ngạo mạn và ít lời như Davis cô cũng không lấy gì làm lạ, sở dĩ cả hai không thân thiết nên sự im lặng suốt dọc đường lại khiến Anna thấy dễ chịu hơn.
Không khí trầm mặc kéo dài cho đến khi một giọng nữ thông báo đã gần tới địa điểm, Davis đánh tay lái cho xe chạy vào cổng và cất tiếng nói: “Kéo cái hộp trước mặt ra đi.”
Anna làm theo và trưng vẻ mặt ngạc nhiên khi thấy một khẩu súng lục nằm bên trong, ngay lúc cô đang định hỏi thì Davis đã nói trước: “Đề phòng nếu Robert có giở quẻ thì sử dụng nó với đám người của lão.” Vì đây là lần đầu tiên Anna được tận mắt thấy súng nên đủ hào hứng khi cầm nó trong tay nhưng lát sau lại chau mày, khẽ nói: “Nhưng, tôi không biết sử dụng...”
Davis không liếc nhìn cô như cứ sợ sẽ phí mất một giây nào đó, và điều cuối cùng cô nghe được là giọng điệu khinh thường của hắn để lại ngay sau khi bước ra ngoài.
“Vậy thì tự chôn mình tại đây đi.”
Đây là lần thứ hai Anna được nhìn thấy Robert bằng xương bằng thịt, không giống với tưởng tượng của cô nghĩ ông sẽ bị nằm trên giường tịnh dưỡng vì thật sự lần đó tình trạng của Robert phải nói là rất nguy kịch. Nhưng ông đã chứng minh suy nghĩ của cô là hoàn toàn sai lầm ngay khi xuất hiện với cơ thể vô cùng linh hoạt. Vẫn với phong thái lịch lãm đường hoàng ngồi trò chuyện, nét mặt ông có chút ngạc nhiên khi thấy cô nên rất tự nhiên hỏi thăm.
Lần này khác với lần gặp đầu tiên là Anna được cố định chỗ ngồi ngay bên cạnh Davis mặc dù người cần cô phiên dịch là Robert, nhưng có vẻ như ông ta cũng không phản đối. Như vậy vai trò của cô bây giờ cũng không cần thiết nữa, Anna đoán chắc Davis cũng đang nghĩ như cô. Những tưởng hắn sẽ bảo cô ra ngoài nhưng hắn không làm vậy, trực tiếp nói thẳng vào nội dung bằng tiếng Pháp lưu loát.
“Tôi rất tiếc về sự việc ngày hôm đó, Robert. Nhưng dù vậy hi vọng ông cũng không quên những gì chúng ta đã bàn bạc.”
Cô có chút ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng nghĩ thời điểm này không thích hợp để hỏi nên thôi. Bên này Robert cũng gật đầu đáp, chắc chắn diễn biến của đêm đó đảm bảo ông sẽ không bao giờ quên. Mấy ngày nay thông tin truyền thông cập nhật liên tục trên báo mạng và truyền hình khiến ông dù có muốn quên cũng không được.
“Chắc chắn rồi, Davis.” – Robert liếc mắt ra hiệu với người của mình, sau đó có một người cầm theo một vali đẩy về phía Davis – “Người của anh ra tay rất nhanh gọn, mới sáng nay người của tôi đã báo tin lô hàng đã bình an vô sự rồi. Bên trong vali là tất cả giấy phép, hồ sơ về khu vực khai thác mỏ kim cương ở Châu Phi, bây giờ nó chính thức thuộc về anh.”
Tên mặc áo vest lập tức mở hai chốt vali ra, quả nhiên đúng như lời Robert nói, ông ấy là người rất giữ lời. Davis liếc qua rồi đơn giản nở một nụ cười hài lòng sau đó phất tay nhẹ cho người kia đóng nắp vali lại và giao nó cho Anna. Cô bình tĩnh đặt nó kế bên cạnh, dù sao cái cô đang giữ lại đang chứa đựng cả châu lục vô cùng quý giá, nên cứ hai giây là Anna liếc nhìn vali một lần.
“Còn việc tôi nói với ông thì sao Robert, ông đã đưa ra quyết định chưa?”
Sắc mặt Robert hơi cứng lại, cô có thể nhìn thấy vẻ ngập ngừng trong sóng mắt ông. “Anh đã cứu tôi và tôi rất quý trọng về điều này. Nếu có thể đền đáp được tôi nhất định sẽ trả ơn, còn về vấn đề anh muốn tôi tìm người thì tôi không từ chối nhưng đối tượng mà anh cần tìm cũng là người mà tổ chức Synmona đang ra sức truy lùng. Tổ chức Synmona rất hùng mạnh, tôi không thể công khai tìm người đó được.”
“Khoan đã.” - Davis cắt ngang, đôi môi mỏng nhếch lên vẽ một đường cong u ám, cặp mắt nheo lại lộ vẻ hung ác – “Tôi không cần ông tìm người, điều tôi muốn là ông nếu phát hiện người đó còn sống thì giết ch.ết cho tôi thôi!"
Robert lập tức đen mặt, đây rõ ràng là một vụ làm ăn mà lợi thì ông không có nhưng hại thì rất nhiều. “Davis, yêu cầu này đi quá xa rồi. Đối tượng mà anh săn đuổi là một bóng ma, huống chi Synmona đã theo dõi người này suốt mấy năm trời mà còn không có kết quả.”
"Stephan Robert, quý ông thao túng thị trường ma túy đây sao, ông đang lo sợ điều gì, Synmona?” Davis đột ngột bật người đứng dậy làm cô cũng vội xách lấy vali, hắn lạnh lùng nói: “Hành động của ông sẽ phải khiến tôi suy nghĩ lại về nghĩa của từ ‘trả ơn’ là gì, tạm biệt ông.”
Anna thoáng lạnh sống lưng, hàm ý của hắn hết sức rõ ràng, nghĩa khí chứng tỏ đang chê cười Robert. Vì cách ông làm không khác gì một kẻ vong ơn với người đã từng cứu mạng ông thoát ch.ết. Đúng là lời lẽ hiểm độc mà chỉ có Davis mới nói được.
Robert không phải là người si ngốc nên rất nhanh đã nhận ra, nhưng đối với người sĩ diện như ông chắc chắn ông không sẽ ngăn Davis lại. Quả nhiên giây lát sau Robert đã đứng phắt dậy đề nghị. “Tôi sẽ sắp xếp khu vực phía tây ở Trung Đông cho anh buôn bán vũ khí nhưng đổi lại tôi chỉ tìm người cho anh thôi. Thỏa thuận chứ?"
Đôi mắt hắn lóe lên tia sáng đắc ý, chỉ bằng với nụ cười tiếp theo đủ khiến Davis trông tỏa sáng hơn hẳn. “Hợp tác vui vẻ, Stephan Robert...”
***
Anna chạy theo Davis, sau khi lên xe cô mới không nhịn được liền hỏi: "Có phải mục đích của anh là muốn ông ta mở rộng địa bàn phải không? Chuyện anh làm khó ông ta chính là muốn ông ta buộc phải ra điều kiện trao đổi, đúng chứ?"
"Tôi muốn ông ta tự nguyện, còn tôi thì đón nhận một cách chân chính." – Davis gác cánh tay ở cửa kính, ngón tay đặt lên cánh môi khiến hắn càng thêm cuốn hút – “Ừ, cô nói đúng rồi.”
Quả nhiên cô không hề đánh giá sai, người đàn ông này không những nham hiểm còn rất biết cách dùng thủ đoạn. Khi Davis đã bắt đầu điều khiển xe chạy được một mét lúc này cô mới sực nhớ và hỏi: “Nếu như lần đầu tiên Robert không biết anh sẽ biết nói tiếng Pháp nên mới thuê tôi vậy sao lần này anh còn dẫn tôi theo làm gì?”
“Tôi ở đâu thì cô ở đó, bổn phận của cô vốn là vậy tuyệt đối đừng thắc mắc những câu hỏi vô nghĩa đó với tôi.” Một câu của hắn đủ khiến cô im bặt và đủ quyền lực để chấm dứt cuộc trò chuyện.
Trên đường lúc băng qua cây cầu bất ngờ có tiếng súng nổ ra và vô số đạn bắn vào vỏ xe liên tục. May mắn lớp vỏ xe là loại đặc biệt chống đạn cho dù tốc độ viên đạn va chạm cực kì mạnh nhưng vẫn không hề hấn gì đối với xe. Tuy nhiên điều đó chỉ được áp dụng với loại đạn bình thường, còn vũ khí bọn người đang nỗ lực tấn công kia lại là đạn mạnh hơn. Nhìn ra tấm kính đằng sau đã bắt đầu xuất hiện những vết sướt dần dần bị vỡ ra.
Đối mặt với nguy hiểm trong khi Davis bình tĩnh bao nhiêu thì cô ngược lại hoảng loạn vô cùng, cảm giác vừa hồi hộp lại vừa có chút hưng phấn xen lẫn. Anna nhìn qua kính chiếu hậu liền thấy được bốn người đang cưỡi mô tô truy đuổi phía sau. “Có bốn người ở đang rượt theo.” Cô vội thông báo cho Davis nhưng gương mặt hắn không có vẻ biểu hiện ngạc nhiên dường như đã nắm rõ tình hình từ lâu.
Qua cái nhếch miệng đắc ý đó Anna đoán chắc hắn đã vô số lần trải qua cảnh bị truy bắn như thế này cho nên nét mặt hắn mới tự tin như vậy. Davis vẫn chăm chú nhìn đường lái xe sau đó rút trong bên trong áo ra một khẩu súng, đúng lúc có một tên đang tăng tốc lực vượt lên chạy song song, hắn đột nhiên đảo tay lái bẻ xe né sang một bên như thể tạo cơ hội cho kẻ phía sau tiến lên, Anna nghĩ Davis chắc điên rồi mới hành động như thế, không ngờ ngay thời điểm gã kia chạy tới đang giơ tay ngắm bắn Davis thì hắn nhanh như chớp đảo lại xe khiến gã kia hoảng sợ lệch tay lái chạy sát với lan can tạo ra tiếng ken két chói tai.
Davis hạ kính xe và chuẩn xác bắn một phát đạn xuyên qua đầu gã và lập tức té nhào xuống biển. Ba kẻ còn lại thấy vậy càng điên cuồng nổ súng, gương chiếu hậu vô tội cũng bị bắn bể nát. Anna giật mình tâm trí bắt đầu căng thẳng cực điểm, hành động của bọn họ không chỉ nhắm vào Davis mà cô cũng thế. Cô sợ nếu lần này không thoát được chúng e rằng cô chắc chắn sẽ ch.ết dưới mũi súng là một trăm phần trăm.
“Bám chắt vào!” Davis nhấn ga tăng tốc lực lao xe chạy vụt về phía trước, nhưng đường chạy bắt đầu xuất hiện những cua quẹo tử thần bắt buộc người điều khiển phải hết sức tập trung và khéo léo bằng không bánh lái sẽ trượt và ngay tức khắc xe mất trớn mà tông thẳng xuống biển. Anna nhắm mắt cầu nguyện trong lòng, bọn người phía sau không hề có ý định buông tha, mỗi giây trôi qua là khoảng cách cuộc rượt đuổi đang dần kéo ngắn lại từng chút một.
Cô vẫn không thể tin được mình đang trực tiếp tham gia vào cuộc đua xe gây cấn hệt như một bộ phim bom tấn. Trước đây tầm nhìn cô hạn hẹp cho rằng chuyện xe rượt nhau bắn chí choé chỉ có thể xảy ra trong phim nhưng đến bây giờ thì cô có thể khẳng định trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra được, chưa thấy không có nghĩa là không có!
Davis đẩy số tăng lên hơn hai mươi cây số trong vòng năm phút, con xe như một tàu lửa bất chấp chạy đường dài trên phố. Chợt Anna tá hoả khi thấy có một đoạn cua quẹo đang rất gần ở phía trước. Điều đáng sợ là Davis dường như không hề có ý định sẽ phanh lại.
"Cẩn thận cua quẹo, anh mau giảm tốc độ lại đi, Davis!"
Hắn liếc nhìn qua gương chiếu hậu rồi âm thầm cong miệng cười thách thức. Anna không đoán được ý đồ của hắn và cô chỉ biết mình sắp tiêu đời rồi! Ngay lúc chiếc xe chỉ còn vài bước nữa thôi là sắp đâm vào đường chắn lao thẳng xuống biển thì Davis đã tính toán dùng phanh gấp điều khiển bánh lái xoay chuyển một cách điêu luyện. Lốp xe ma sát mặt đường tạo thành một tiếng kít dài chói tai. Vì hai tên đuổi theo gần nhất không kịp cảnh giác do mãi bám theo đuôi xe không đề phòng xe quẹo hướng khác, cả hai lập tức mất tay lái đâm một cái chí mạng vào rào sắt kết quả bay thẳng xuống biển.
Loại thêm được hai tên nữa lúc này Anna mới không giấu diếm mà thở phào một cách nhẹ nhỏm. Pha hành động vừa rồi quả thật cô rất tán thưởng kỹ thuật lái xe của hắn tuy rất ngầu và điêu luyện nhưng cô cam kết sẽ không bao giờ muốn trải nghiệm lại một lần nào nữa.
Tuy nhiên màn rượt đuổi vẫn chưa đến hồi kết, vẫn còn một tên cuối cùng bám sát, gã như đang rất điên tiết vì chứng kiến cảnh đồng đội bị hạ gục, nắm bắt được thời cơ gã khéo léo cho mô tô lách qua xe thể thao rồi dẫn đầu phía trước. Đột ngột gã dừng lại, xoay xe, khiến Davis cũng hãm phanh lại, cả hai trực tiếp đối đầu với nhau.
Gã vứt khẩu súng hết đạn xuống đất, tay cầm lấy súng bắn tỉa động tác nhanh đến mức Anna không kịp phản ứng đã liên tục nghe thấy tiếng súng nổ ra như pháo lửa bắn liên hoàn vào kính xe. Davis lập tức nhấn đầu cô nằm xuống kế đó nhấn nút thả ghế mình ngả ra phía sau, hắn bình thản kiểm tr.a đạn trong súng, thấy Anna đang bịt kín tai nhắm tịt mắt, hắn mới nói mà chắc chắn một điều cô thể nào nghe thấy giữa tiếng súng đạn đang nổ rầm rang.
“Sợ hãi không được ích gì.”
Bắn liên tục khiến gã cũng dần mệt, liếc mắt không thấy cả hai nghĩ chắc đã cúm rúm sợ hãi liền thả lỏng tinh thần từng bước đi cảnh giác lại gần chiếc xe. Anna nhìn qua hắn và chỉ cảm nhận được sự điềm tĩnh đáng nể phục từ hắn, tại sao cả cô và hắn đều bị nhưng chỉ có hắn là không có một chút kích động nào còn cô thì rối bời vô cùng.
Davis như cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn nhoẻn miệng nói: “Kết thúc ở đây thôi…” Dường như đã xác định được vị trí của gã trong tầm bắn, Davis dùng chân nhấn vào còi xe, bất ngờ bị giật mình bởi âm thanh lớn như đúng với tính toán của mình, Davis nhanh như báo lập tức đạp cửa xe tung một cú đá trời giáng vào xương cổ, hông eo khiến gã loạng choạng ngã xuống đất. Hắn chĩa ống súng dính sát vào giữa trán tên đó, sắc mặt đáng sợ giống như thần ch.ết đòi mạng, đã vậy giọng nói của hắn càng có uy lực công kích.
“Ai ra lệnh cho mày!”
Gã bị dọa liền tái xanh mặt mũi, trên người không còn vũ khí nào tấn công khiến gã không khác gì một con cừu trong mắt sói. “Đại nhân, xin hãy tha mạng…”
Anna thấy tình hình đã được đảo ngược, cô không nén được cảm xúc khi thấy gã ta liên tục dập đầu dưới chân Davis. Cô đi lại chỗ hắn và hơi ngạc nhiên nói: “Là tiếng Quảng Đông? Hắn là người Hồng Kông sao?”
“Cô nghe được?” - Hắn thấy cô gật đầu liền nói tiếp - “Tốt, dịch đi.”
“Đại nhân, đừng giết tôi, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của đại ca ý muốn cảnh cáo thôi.” Anna nghe vậy liền trừng mắt nhìn gã, mẹ kiếp, bốn thằng đuổi bắn giết người mà chỉ gọi là đòn cảnh cáo thôi sao.
“Nói mau, kẻ ra lệnh là ai hả?” Cô bực nói.
“Là… là…”
“Là ai!”
“Chính là Kao Hung (Cao Hùng) đã ra lệnh cho tôi.” – Gã quay sang cầu xin Davis – “Tôi đã khai rồi, làm ơn đừng giết tôi.”
Davis liếc hắn, cặp mắt sắc lạnh nheo lại lộ vẻ hung ác. “Chưa ai nằm dưới mũi súng của tao mà sống cả.”