Chương 65: Yêu sao?
Sở Ninh Dực nhướng mày, tất nhiên là vướng chân rồi nhưng mà cũng chính nhờ cái hành động bại não này của Thủy An Kiều mà kế hoạch của họ lại được tiến triển thuận lợi hơn rất nhiều. Thang máy lên tới nơi, Sở Ninh Dực liền được Thủy An Lạc đẩy ra ngoài.
***
Ngụy Thí vốn là bên cung cấp phần cứng cho Viễn Tường, nhưng lần này đột nhiên lại đưa ra yêu cầu muốn hủy hợp đồng. An Giai Tuệ - thân là trưởng phòng phòng nhập hàng, sau khi biết tin này độ kinh ngạc của bà ta không khác gì lúc biết tin Thủy An Lạc sắp trở lại. Lý do là vì bà ta đã ăn được rất nhiều tiền hoa hồng ở đây. Mấy loại chuyện bòn rút công quỹ như này tất nhiên phải tìm người quen của mình rồi. Hơn nữa bà ta và Ngụy Trung Thành hợp tác bao nhiêu năm như thế, bây giờ bên đó muốn rút lui thì sao mà được cơ chứ?
***
Trong lúc Thủy An Lạc đang chơi với con trai, Sở Ninh Dực ở trong phòng làm việc nhận được một cuộc điện thoại, báo là An Giai Tuệ đã đi gặp Ngụy Trung Thành, bây giờ vẫn còn đang ở khách sạn.
"Ghi âm lại, sau này còn cần dùng đến." Sở Ninh Dực nói rồi đưa tay ra mở trang chủ của công ty Viễn Tường ra. Trên đó còn có ảnh của Thủy Mặc Vân, chỉ tiếc là ông ta chưa già mà đã lẩm cẩm rồi.
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đứng trước cửa, thấy người bên trong đang đeo tai nghe nói chuyện thì hơi bĩu môi nói: "Daddy con đang bận, chơi với mami đi."
"A ~ A ~" Cánh tay của Tiểu Bảo Bối vẫn cứ với với về phía ba mình, bảo bảo muốn chơi với Daddy cơ.
"Vào đi." Sở Ninh Dực nhìn hai mẹ con đang đứng ngấp nghé trước cửa liền nói.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn ông tướng trong lòng mình, người người ta muốn gặp là con trai anh ta chứ có phải là cô đâu.
Sau khi Thủy An Lạc tiến vào, Sở Ninh Dự liền đưa tay đón lấy Tiểu Bảo Bối. Trên màn hình máy tính cũng xuất hiện hình ảnh trong khách sạn và người xuất hiện trên màn hình vừa hay lại là người mà Thủy An Lạc biết.
"Đây là?" Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi.
Đối với Sở Ninh Dực mà nói nếu như Thủy An Lạc đã biết kế hoạch của anh rồi thì anh cũng chẳng cần thiết phải tiếp tục giấu cô nữa, vậy nên anh cứ để cô xem thoải mái thôi.
"Tám phần là An Giai Tuệ bị đứa con gái não tàn của mình làm tức ch.ết rồi nên mới quên mất việc nơi bà ta tới chính là khách sạn của Sở thị." Sở Ninh Dực nói rồi nâng Tiểu Bảo Bối đang hưng phấn nhảy nhót trên đùi anh lên.
"Bà ta đến đó làm gì?"
Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc như muốn hỏi cô có cần phải hỏi một câu ngớ ngẩn đến thế không?
Nhưng anh không ngờ được rằng Thủy An Lạc thật sự không biết bà ta đến đó làm gì thật? Dù sao điều mà cô không nghĩ tới được là, An Giai Tuệ không đơn giản chỉ là muốn chiếm lấy vị trí Thủy phu nhân mà còn muốn cả Viễn Tường nữa.
Sở Ninh Dực nhìn chằm chằm cô một hồi, xác định Thủy An Lạc không biết gì thật mới giơ tay lên gập laptop lại: "Không có gì, dù sao cũng là con gái bà ta đã lợi dụng người khác."
Thủy An Lạc chớp mắt nghĩ, hóa ra là như thế, sau đó cô cũng không nghĩ lung tung gì khác nữa.
"Lúc trên xe cô nói gì với Phong Phong thế?" Không nói đến chuyện này nữa, Sở Ninh Dực liền đổi chủ đề.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn trần nhà, quả nhiên là anh ta vẫn nghe thấy câu nói đó.
"Tôi có nói gì đâu." Thủy An Lạc nói rồi liền chạy trối ch.ết. "Chồng trước cũng là chồng" - câu này nói cho người khác nghe còn được, nói cho anh ta nghe thì có khác là gì đang tỏ tình không cơ chứ?
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc chạy trối ch.ết ra ngoài xong liền cúi xuống nhìn con trai đang ngồi trong lòng mình. Sớm muộn gì anh cũng sẽ khiến Thủy An Lạc tự tay hủy cái thỏa thuận đó đi, sau đó trở về bên anh một lần nữa. Chỉ là giờ vẫn chưa phải lúc, cần phải từ từ hành động, ít nhất cũng phải lấy được Viễn Tường về trong tay trước đã. Nhưng đối với Thủy An Lạc, đó có phải là yêu không? Anh cũng không thể nói rõ được, hình như là vì con cho nên anh mới phải làm vậy chứ chẳng còn nguyên nhân nào khác nữa.
A
Cho nên tất cả những cảnh này đều đã lọt hết vào mắt Sở Ninh Dực. Trong trí nhớ của anh dáng người của Thủy An Lạc vốn rất mơ hồ. Dù sao khi đó của cô ấy cũng chỉ như một hạt đậu nhỏ, vậy mà bầu ngực đang nửa hiện ra trước mắt anh lúc này không ngờ lại...