Chương 122: Đồ Hồ Ly tinh lăng loàn

"Lạc Lạc, sao con có thể nói như vậy được, cho dù ba con có làm gì thì ông ấy cũng là người đã nuôi con khôn lớn." An Giai Tuệ đau lòng mở miệng nói, "Cho dù mẹ con..."
"An Giai Tuệ, bà đừng có nhắc đến mẹ tôi." Thủy An Lạc đột nhiên lớn tiếng quát lên.


Sở Ninh Dực đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thủy An Lạc, trấn an cơn giận dữ vô hình do An Giai Tuệ cố tình khơi gợi lên.
Hơi ấm từ bàn tay Sở Ninh Dực chậm rãi truyền đến cơ thể Thủy An Lạc, ngăn cản lại tốc độ đóng băng của nội tâm cô lúc này.


Thủy An Lạc cúi đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Sở Ninh Dực.
[Thủy An Lạc em có Sở Ninh Dực tôi đây làm chỗ dựa.]


Đây là lời mà lúc chiều anh đã nói với cô, từng câu từng chữ cô đều nhớ rõ, cho nên khi ngẩng đầu lên cô đã rũ bỏ được cơn phẫn nộ đến mức run rẩy của mình và khoác lên vẻ lạnh lùng bình thản mà nhìn thẳng vào An Giai Tuệ đang làm bộ làm tịch ra điều tức giận.


"Lạc Lạc, dì chỉ..."
"Tôi nhổ vào..." Thủy An Lạc ngắt lời bà ta, "Trên đời này tôi có nhiều dì lắm, không cần cái đến loại hồ ly tinh lăng loàn như bà."
Sở Ninh Dực nói cô là con nhím thì cô chính là một con nhím, bất kể kẻ nào gây tổn hại đến cô, cô cũng sẽ đâm kẻ đó cho đến ch.ết.


"Cô..." An Giai Tuệ đưa tay ôm lấy lồng ngực mình, như thể đang bị chọc tức đến mức không thể chịu nổi.
"Thủy An Lạc, ai cho mày dám nói mẹ tao như thế hả?" Thủy An Kiều cũng chẳng màng đến sĩ diện nữa, cứ thế quát ầm lên.


available on google playdownload on app store


"Nói gì?" Thủy An Lạc lại càng bình tĩnh hơn, "Nói bà ta là hồ ly lăng loàn á? Chẳng lẽ không đúng à?" Thủy An Lạc cười ha hả chế giễu, "Là ai làm bộ đáng thương, xuất hiện trước mặt mẹ tôi, tìm cách lợi dụng sự thương hại của bà ấy chỉ để bước vào cái nhà này hả?" Thủy An Lạc từ phía sau xe lăn của Sở Ninh Dức bước từng bước một về phía bọn họ, "Mẹ tôi tốt bụng chứa chấp các người, kết quả thì sao? An Giai Tuệ, bà và Thủy Mặc Vân dan díu với nhau thì thôi đi, còn muốn hại mẹ tôi thân bại danh liệt. Bà không phải thứ hồ ly lăng loàn thì là cái gì?"


Từng câu từng chữ của cô đều rõ ràng đủ để mỗi người ở đây đều có thể nghe thấy.
"Hại mẹ cô? Tôi chưa từng hại mẹ cô bao giờ, là mẹ cô..."
"Chát!!!" Không đợi An Giai Tuệ nói hết, Thủy An Lạc đã tát cho bà ta một cái.


"Tôi nói rồi, đừng để tôi nghe thấy bà nhắc đến mẹ tôi từ cái miệng của bà, bởi vì bà không xứng!" Thủy An Lạc lạnh lùng nói, hai tròng mắt cũng chứa đầy hận ý.


"An Giai Tuệ, mẹ từng nói với tôi, dù là bất cứ ai... một khi đã gây ra nghiệp chướng thì đều sẽ phải trả giá hết." Thủy An Lạc chậm rãi ghé vào tai bà ta nói, có điều những lời này lại chẳng hề giống lời của một cô gái chưa đầy hai hai tuổi có thể nói ra được.
"ầm ĩ cái gì thế?"


Thủy An Lạc vừa dứt lời, giọng nói của Thủy Mặc Vân đột nhiên truyền tới, mang theo sự uy nghiêm của riêng mình ông ta.
Cả người Thủy An Lạc lại một lần nữa trở nên cứng đờ, nửa ngày cũng không ngẩng đầu lên được.


Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng chửi một tiếng, cô cũng chẳng có chút hảo cảm nào với Thủy Mặc Vân cả.


Sở Ninh Dực lăn xe lăn đến bên cạnh Thủy An Lạc, đưa tay nắm lấy tay cô. Thân thể căng cứng của Thủy An Lạc dần dần bình ổn lại. Cô nhìn Sở Ninh Dực, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy khổ sở. Trước đây, người luôn bảo vệ cô là ba cô, vậy mà hiện giờ, người làm việc ấy lại là ba của con trai cô... một người không có bất cứ quan hệ gì với cô cả.


Thủy An Lạc đang chìm trong suy nghĩ của chính mình thì bả vai lại được ai đó vỗ nhẹ. Cô ngoảnh lại nhìn, đó là gương mặt với nụ cười dịu dàng của đàn anh.


Thủy An Lạc siết chặt hai tay ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang từ từ đi xuống. cô sẽ không quên mục đích cô đến đây ngày hôm nay. Thủy Mặc Vân, ông tới đúng lúc lắm.






Truyện liên quan