Chương 142: Trèo cao ngã đau

Thím Vu chạy qua nhìn vào mắt mèo, vừa thấy người bên ngoài thì khẽ hô lên một tiếng: "Ôi trời ạ, hai người kia sao lại tới đây?"
Thủy An Lạc thấy thím Vu trở lại liền lên tiếng hỏi: "Ai thế ạ?"
"Còn chẳng phải là hai mẹ con xấu xa nhà kia sao." Thím Vu bất bình lên tiếng, cũng không định mở cửa.


An Giai Tuệ và Thủy An Kiều đến đây?
"Hừ, đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ, còn dám vác mặt tới đây cơ đấy?" Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền muốn xông ra đập hai người bên ngoài.


"Lão Phật Gia, mày với đàn anh cứ lên lầu trước đi! Để tao gặp bọn họ, trước khi ngã ch.ết thì phải trèo thật cao, càng leo cao thì ch.ết sẽ càng khó coi hơn có đúng không nào?" Thủy An Lạc nhếch miệng cười, có rất nhiều cách để ch.ết, nhưng đã chọc vào Thủy An Lạc cô rồi thì cô sẽ không để cho bọn họ ch.ết đơn giản vậy đâu.


Kiều Nhã Nguyễn không thể tin nổi nhìn Thủy An Lạc, dáng vẻ này Thủy An Lạc rất giống với... Sở Ninh Dực!
Hay lắm!


Mặc Lộ Túc nhìn Thủy An Lạc, anh không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu sau đó cùng Kiều Nhã Nguyễn đi lên lầu. Thủy An Lạc cũng để Kiều Nhã Nguyễn bế Tiểu Bảo Bối lên cùng, dù sao thì cô cũng không muốn hai con mẹ điên kia quấy rầy con trai cô nghỉ ngơi.


Sắp xếp xong xuôi, không biết Thủy An Lạc móc đâu ra lọ thuốc nhỏ mắt rồi nhỏ mấy giọt vào mắt mình cho nhìn như vừa mới khóc xong, sau đó lại ra sức vỗ vào mặt: "Trông thế nào ạ?"


available on google playdownload on app store


Thím Vu bật ngón cái tách một cái, bộ dạng này đúng chuẩn bộ dạng đau khổ tủi thân âu sầu khóc lóc luôn, quả nhiên Thủy tiểu thư như thế này mới xứng với thiếu gia đầy một bụng xấu xa nhà bà.
"Thiếu phu nhân, vậy lát nữa tôi phải làm gì?" Thím Vu hưng phấn nói.


Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, thím Vu thím hưng phấn như thế để làm gì hả?


Trong mắt Thủy An Lạc thì thím Vu có chút... hâm hâm, chuyện bà thích làm nhất hằng ngày là dùng di động chụp lại cảnh sinh hoạt của cô và Sở Ninh Dực và cũng cực thích hóng hớt. Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một chút rồi cúi đầu nói thầm mấy câu với thím Vu. Bà lập tức cười tít mắt nhìn cô. Kinh nghiệm nhiều năm xem tiểu thuyết cung đấu, trạch đấu của bà cuối cùng cũng đã có chỗ dùng rồi, cái này thì chắc chắn bà sẽ làm được.


Thủy An Lạc dứt lời thì thím Vu lập tức nhập vai, bà đanh mặt đi ra mở cửa, còn cô thì ngồi trên ghế ôm chặt lấy bản thân mình, bộ dạng y như con tép bị người ta dọa sợ.


Cửa vừa mới mở ra, Thủy An Lạc đã lập tức giật mình hét toáng lên: "Đừng mở cửa, đừng mở cửa." Cô vừa nói lại còn vừa khóc nữa.
Thím Vu hừ lạnh một cái đầy khinh thường: "Cô nghĩ đây là nhà cô chắc! Thiếu gia không có nhà thì ở đây tôi là nhất."


Con mắt tinh ranh của An Giai Tuệ hơi trầm xuống. Thủy An Kiều sau khi nghe được lời của thím Vu rồi lại nhìn bộ dáng đáng thương của Thủy An Lạc cô ta lại vui như mở cờ trong bụng. Hiện tại Thủy An Lạc đã sa cơ thành con chuột cống chạy ngang qua đường rồi, để xem cô ta còn phách lối thế nào được nữa?


An Giai Tuệ nhìn bộ dạng run rẩy ngồi co ro trên ghế của Thủy An Lạc, khóe miệng nhếc lên một nụ cười lạnh, Sở Ninh Dực không có đây thì nó cũng hết đường phách lối rồi.


"Thủy tiểu thư à, lần trước là tôi có mắt không thấy Thái Sơn mới đi giúp nó nói cô! Giờ tôi thấy chỉ có cô mới xứng với Thiếu gia nhà chúng tôi nhất thôi." Thím Vu kéo tay Thủy An Kiều nhiệt tình nói.


Thủy An Lạc hơi cúi đầu xuống, trong mắt người ngoài thì có vẻ là đáng thương nhưng sự thực thì cô sợ để hai người kia thấy vẻ mặt mình lúc này, với kỹ năng diễn xuất thế này mà thím Vu không đi làm diễn viên thì đúng là uổng phí cả một nhân tài.


An Giai Tuệ thấy giọng điệu của thím Vu như vậy liền biết, xem chừng Sở gia cũng hoàn toàn mặc kệ Thủy An Lạc rồi, nếu không thì sao một người giúp việc lại có thể đối xử với Thủy An Lạc như vậy, thế nên bà ta càng đắc ý tiến gần lại cô hơn.


"Thủy An Lạc, chỉ cần mày giao cổ phần ra rồi cút khỏi thành phố A này thì tao đảm bảo sẽ không tìm mày phiền toái nữa, thế nào?" An Giai Tuệ cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đang cố rúc vào một chỗ, ngạo mạn nói.






Truyện liên quan