Chương 17: Hầu hạ
Ngự thư phòng
Tề Thuỷ Mặc ấn ngọc tỷ xuống văn kiện cuối cùng sau đó đưa cho Nô Mộc cất giữ, hắn ngồi dựa vào ghế, trong đầu bất giác nhớ tới hình bóng của tên tiểu tử nào đó, không kiềm chế được chủ động hỏi:
" Nô Mộc, hắn đã tới Tẩy Cung trì chưa?"
" Bẩm hoàng thượng, thông thường thì thái giám sẽ có khoảng nửa ngày để dọn dẹp đồ đạc, tuy nhiên buổi sáng nay hắn mới nhận được lệnh cho nên hiện tại cũng chưa dọn xong đâu ạ" Nô Mộc cung kính trả lời, lão còn không quên gợi ý cho hắn một tiểu thái giám khác.
" Bẩm hoàng thượng, nếu người muốn tắm rửa, nô tài sẽ kêu Tiểu Kim giúp người."
" Thôi khỏi." Hắn cũng chỉ là tiện miệng hỏi, không cần phải rắc rối đến thế.
*
Bát Nhân viện
Tô Phá Nguyệt vừa dọn dẹp xong đồ đạc của mình, bất giác ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy trời tối sẫm, bên ngoài sương cũng đã xuống, gió lạnh cũng đã thổi lên, nàng lười biếng muốn ngủ lại đây một đêm, sáng mai đến Tẩy Cung trì điểm danh cũng chưa muộn.
Bỗng một hắc y nhân xuất hiện trước cửa phòng, nàng giật mình hoảng sợ, vừa muốn hét lên thì đã thấy tên hắc y nhân này cung kính gập người, cúi đầu làm lễ với nàng xong hắn đứng thẳng, kéo khăn bịt mặt xuống, để lộ một dung nhan anh tuấn, mặc dù kém xa với tên ngốc họ Tề kia nhưng nhìn chung thì cũng là Phan An* của một vùng rồi.
* Phan An: là một trong tứ đại mỹ nam ở thời cổ đại.
" Chủ nhân, bước đầu tiếp cần Tề vương đã hoàn thành, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo ạ? "
Nàng nhận ra đây là Nhất Lương, thủ hạ được Bích Hoa trọng dụng nhất, tuy nhiên bây giờ Tô Phá Nguyệt nàng đã nhập thể vào thân xác này, sao có thể để cho mưu kế của tiền chủ phá hoại tình cảm giữa nàng và hắn được.
" Không cần, các ngươi giải tán đi, ta không trả thù nữa."
" Chủ nhân, việc này sao có thể." Nhất Lương kinh ngạc, hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
" Không thể? Không có chuyện gì là ta không thể làm, các ngươi đi đi, từ giờ đừng đến tìm ta nữa, mọi kế hoạch trước đây cũng dừng lại đi, ta không muốn dấn quá sâu vào việc này." Nàng mặt không biểu cảm nói với hắn, mặc dù trong thâm tâm nàng cũng thấy áy náy với Bích Hoa chính chủ, tuy nhiên nàng sẽ không vì một chút áy náy này mà làm hỏng duyên phận giữa nàng và hắn.
" Chủ nhân, có phải hắn đã ép ngươi làm như vậy đúng không? Ta giết hắn." Nhất Lương gấp gáp nói, hắn không tin là nàng có thể bỏ qua mối hận này, nàng đã chuẩn bị kế hoạch này hơn mười năm nay đâu thể nói bỏ là bỏ được.
" Câm miệng, ta cấm ngươi không được lại gần hắn, càng không cho phép ngươi làm hại hắn, nếu ngươi còn coi ta là chủ nhân, vậy thì phải nghe theo lệnh ta, giải tán đi." Nàng có chút xúc động muốn giết người khi nghe thấy Nhất Lương muốn động tới hắn.
" Chủ nhân, người...." Nhất Lương ngây người khi thấy nàng phản ứng mãnh liệt như vậy, hắn tạm thời chưa có cách nào để tiếp ứng việc này, đành phải quay về trại trước rồi tính sau, hắn sẽ không dễ dàng tan rã như nàng nói đâu, bằng mọi cách hắn nhất định phải giết được Tề vương và cứu lấy nàng.
Thấy Nhất Lương rời đi nàng mới thờ dài, nằm xuống giường, nàng biết hắn sẽ không để yên chuyện này, tuy nhiên nàng cũng sẽ không tha thứ cho hắn nếu hắn dám động vào tên ngốc kia, bất kể là ai đi nữa nàng cũng sẽ không cho phép hắn cướp người khỏi tay nàng.
*
Sáng hôm sau.
Tô Phá Nguyệt dậy rất sớm, nàng mặc y phục vào rồi vác tay nải lên mò đường qua Tẩy Cung trì, việc điểm danh cũng rất nhanh gọn, chỉ cần một khắc là xong rồi, bởi vì nàng là thái giám nên không cần phải thay đồng phục mới, chỉ cần mặc như cũ là được rồi.
Ngoài ra nàng còn biết thêm là Tẩy Cung trì sẽ phụ trách tất cả các việc làm sạch thân thể hoàng đế, từ đầu cho đến chân, người của Tẩy Cung trì sẽ phối hợp dược liệu để tắm cho hoàng đế, không những thế họ còn phối thêm cả dược liệu để giúp hoàng đế " mạnh " hơn trong chuyện ấy, tuy nhiên đến đời Tề Thuỷ Mặc thì việc này đã ngưng rồi, họ có thêm bao nhiêu thuốc vào đi nữa thì cũng đành cắn răng mà chấp nhận, không phải vì thuốc không có hiệu lực mà vì hoàng đế không chịu hoan ái, việc này..... thôi thì cứ để nó vậy đi.
Tô Phá Nguyệt với tâm tình hào hức bưng chậu nước cùng khăn lau vào tẩm điện của hắn, vừa bước vào nàng liền thấy hoàng kim chiếu mù mắt nàng, từ giường cho đến cột nhà đâu đâu cũng là màu vàng chói loá, đối với một nữ nhân vừa ham tiền lại vừa háo sắc như nàng thì đây đúng là thiên đường.
Trước khi đẩy cửa vào nàng còn nghe nói hắn ngủ rất dễ nhưng mà gọi dậy thì lại là một cực hình, nàng mặc dù không biết nó khó khăn đến mức nào nhưng mà cực hình này, nàng thích.
Nàng đặt chậu nước lên bàn sau đó bước đến cạnh giường, ngồi xổm xuống, tay chống lên giường, nghiêng đầu ngắm kỹ dung mạo của hắn. Nàng nũng nịu kêu một tiếng:
" Hoàng thượnggggg."
Tay nàng mềm mại vuốt dọc theo sống mũi hắn rồi lại ve vãn nơi gò má, ngón tay đảo qua bờ môi hồng, nàng mạnh dạn ép môi mình xuống, lưỡi luồn vào trong, đảo qua đảo lại, cuốn lấy lưỡi hắn, triền miên một lúc rồi lưu luyến nhả ra.
Nàng ám muội nhìn hắn, ɭϊếʍƈ môi thèm khát, nhão giọng gọi hắn:
" Hoàng thượng, người mà còn không dậy thì nô tài sẽ không kiềm chế nữa đâu nhaaaa"
Tề Thuỷ Mặc: "....."
Tô Phá Nguyệt: "Hoàng thượngggg"
Tề Thuỷ Mặc: "..... "
Nàng mất kiên nhẫn đứng dậy, xoa xoa bắp chân mỏi nãy giờ, chỉnh lại mũ sau đó thật nhanh bật nhào lên người hắn, thân nằm úp, cằm đặt lên tay khoanh lại, cứ vậy mà nằm im cho đến khi hắn tỉnh lại, nàng như cũ thật nhanh phóng xuống đất, chân đứng vững, tay lén chỉnh áo quần, trang nghiêm nhìn hắn từ từ bò dậy, bộ dạng không hề giống một người vừa mới lén làm chuyện xấu.
Hắn đau cổ, vặn vẹo một hồi, nàng bất giác cắn cắn môi, giật thột, hình như lúc nãy hôn môi nàng có "lỡ tay" theo bản năng "giúp" hắn nghiêng đầu để tiện cho nàng ăn môi, ai ngờ nàng ăn hơi lâu, thế nên....
Vì để chuộc lỗi, nàng lặng im tiến lên giúp hắn xoa bóp, bàn tay nhỏ của nàng vừa chạm vào gáy hắn, hắn liền giật mình, theo bản năng có chút kháng cự nhưng mà vì sự thoải mái và ấm áp của nàng cho nên hắn bỏ qua.
Nàng giúp hắn mát xa hơn nửa canh giờ, đến khi tay nhức chân mỏi hắn mới tha cho nàng, để nàng thay y phục cho hắn. Nàng lúc đầu có ý muốn động tay động chân với hắn, nhưng mà vì hắn hành hạ nàng đến rũ người, tay cũng run rẩy cho nên ý đồ kia liền bị nàng quẳng sang một bên, bây giờ nàng chỉ muốn về phòng nằm lăn trên giường thôi, còn nợ kia từ từ tính sau.