Chương 30: Xuất phát
Hôm sau trước cổng thôn một sự việc kinh hoàng chưa từng có xảy ra, một đám người bao quanh lấy một chiếc xe ngựa, kẻ khóc thút thít, người gào thét thảm thiết, thậm chí còn có một nam tử hán cao to rưng rưng nước mắt ôm chầm lấy một thư sinh rồi quay đầu chạy mất như thiếu nữ e thẹn.
Đứng chính giữa đám người là một bạch y nam nhân, hắn ôn hoà cười chào mọi người rồi lên xe, mọi ánh mắt đều tập trung vào hắn, quyến luyến có, buồn bã có, thương nhớ có, chút mừng chút tủi,...tất cả đều có.
Bởi vì quá tập trung cho nên họ không thấy được bên kia xe có một nam nhân thân hình nhỏ nhắn chui vào xe ngựa. Nam nhân bạch y kia thấy người đã vào rồi bèn ra hiệu cho phu xe đánh xe đi. Chặng đường đến kinh thành đã bắt đầu, kịch hay còn ở phía sau!
*
Trong xe, Tô Phá Nguyệt vừa bước vào đã nhào hẳn vào lòng Đỗ Nhạc, nàng thích thú lấy đùi hắn làm gối kê đầu, thoải mái ngắm nhìn khuôn mặt nghiêm túc đọc sách của hắn. Đỗ Nhạc một tay cầm quyển sách, một tay ôn nhu xoa đầu nàng, mắt chằm chằm nhìn vào trang giấy nhưng mọi sự chú ý lại dồn hết lên người nàng.
Xe ngựa mặc dù có chút xóc nảy nhưng khi nằm trong lòng hắn nàng lại có cảm giác êm ái hơn nhiều, nhìn đi nhìn lại một hồi cuối cùng nàng cũng không chịu được mị hoặc mà đưa tay lên, miết nhẹ vào bờ môi ấm áp của hắn, Đỗ Nhạc lập tức hợp tác với nàng, môi hé mở, cắn nhẹ vào đầu ngón tay của nàng, hai mắt nàng híp lại, bĩu môi rút tay về không nhân nhượng kéo bàn tay đang phủ trên đầu mình xuống, há miệng táp thẳng xuống mu bàn tay của hắn.
Lúc này hắn từ từ dời tầm mắt sang khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ý cười tràn đầy trong mắt, cả người toát ra hương vị hạnh phúc ngọt ngào, thấy hắn nhìn mình say đắm Tô Phá Nguyệt bạo dạn đưa ra lời cầu khẩn:
" Ca ca, hôn, hôn, hôn."
Đỗ Nhạc bật cười nhìn dáng vẻ của nàng, hắn không tự chủ liền nhớ đến bộ dạng khi còn là tiểu hài tử của ai đó, hôm ấy nàng cũng nhìn hắn y như vậy, lời nói cũng không có gì khác, giọng nói bập bẹ non nớt khiến hắn yêu chiều không hết lại lần nữa vang lên bên tai:
" Ca ca, kẹo, kẹo, kẹo."
Đưa mắt nhìn xuống khuôn mặt đầy vẻ chờ mong của nàng, lửa dục của hắn đột nhiên lại nổi lên, hắn buồn bực mắng một tiếng rồi cúi xuống ngậm chặt lấy nụ hồng của nàng.
Tô Phá Nguyệt vừa được đáp ứng liền vui vẻ hơn, phấn khích phát ra tiếng kêu mềm mại, lửa dục của hắn " vô tình" bị nàng làm cho bùng cháy, hắn chỉ hận nàng không thể trưởng thành nhanh lên một chút để hắn có thể mau mau thưởng thức hương vị thịt thơm mềm của nàng.
Đang lúc triền miên nàng đột nhiên dứt ra, trước ánh mắt kinh ngạc pha lẫn tò mò của hắn, bàn tay gian manh của nàng lần mò xuống dưới, chộp ngay xuống cục thịt đang chọt vào eo nàng, nàng đưa đôi mắt quyến rũ đi quanh một vòng, nhếch môi cười tà mị nhìn hắn, giọng ngọt ngào hỏi:
" Ca ca, thứ này huynh cần muội giúp không?"
Đỗ Nhạc đỏ mặt tía tai, vươn tay muốn giành lại của quý từ trong tay nàng, đột nhiên người hắn co lại, thân thể chảy mồ hôi ròng ròng, hắn cố gắng phân tán lực chú ý của mình khỏi bàn tay đang nắm chặt vật kia của nàng, run rẩy yếu ớt nói:
" Manh Manh...." Hắn lại bị nàng trêu chọc nữa rồi a!!