Chương 13: Giám sát
Lúc Viên Trạch tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, mùi vị say rượu quả thực như muốn đòi mạng. Cố gắng nhớ lại một chút, cuối cùng ký ức vẫn lộn xộn một đống, bản thân lắc lư theo nhịp Bass đến quên hết mọi thứ, sau đó nữa, cũng chỉ còn sót lại vài mẩu ký ức đứt đoạn cùng với mùi hương của Hạ Thiên quẩn quanh nơi chóp mũi.
Nơi này là nhà cậu, không phải khách sạn, nói rõ là tối hôm qua cậu vẫn bị đưa về. Vậy… Bạch Trăn ở nhà ư? Nói thật, Viên Trạch nhớ không rõ lắm, cậu không nhận biết được đoạn ký ức đó là chân thật hay vẫn chỉ là giấc mơ của mình.
Miễn cưỡng chống người ngồi dậy đi vào nhà tắm tắm rửa, lúc Viên Trạch cầm điện thoại lên mới thấy ly nước, bánh bích quy, thuốc giảm đau và mảnh giấy nhắn trên bàn.
Trên tờ giấy là chữ viết của Bạch Trăn, nếu như quá khó chịu thì ăn bánh quy rồi hãy uống thuốc, đừng để bụng rỗng mà uống, hại dạ dày.
Ừm… Xem ra không phải là mơ.
Một bên vừa nhắn tin cho Hạ Thiên, một bên mở bánh quy ra ăn một miếng. Cũng không phải cậu đói bụng, mà là thật dự quá đau đầu, muốn uống thuốc nên trước tiên phải lót dạ một chút.
Viên Trạch: Hôm qua cám ơn anh nhiều, thật ngại quá, say đến mức đó, tổng cộng bao nhiều tiền? Tôi chuyển Alipay cho anh.
Cố gắng nuốt thêm một miếng bánh quy nữa, Viên Trạch uống thuốc giảm đau xong là di động vang lên, Hạ Thiên trả lời rất nhanh.
Hạ Thiên: Không sao, bạn trai em trả cho tôi rồi.
Viên Trạch câm nín, tối qua mình say đến mức nào vậy, sao một chút ấn tượng cũng không có. Huyệt thái dương còn vừa căng vừa nhau, Viên Trạch ấn ấn trán, cả người không hề có sức lực.
Chỉ chốc lát sau di động lại vang lên một tiếng, vẫn là Hạ Thiên.
Hạ Thiên: Bạn trai em đi làm rồi?
Không thể trách Hạ Thiên tò mò, hắn thật sự cảm thấy đánh vào mặt mũi của người nào đó rất thú vị. Mấy tiếng trước vẫn còn giống như bà mẹ hung ác, đòi vung ra một khoản tiền không cho hắn tới gần coi trai mình nữa. Giờ thì hay rồi, cứ như vậy mà bỏ người ta lại.
Nói thật, Hạ Thiên chẳng tin là Bạch Trăn sẽ không cho phép Viên Trạch liên lạc với ai ai ai, càng không thể cắt đứt tiền bạc của cậu. Những thứ này tương tự như mặt mũi của một người đàn ông, hơn nữa, anh lại còn là loại người nuông chiều người yêu vô giới hạn như vậy.
Cho nên, lời đề nghị tối hôm qua thật ra cũng chỉ để trả đũa cái ý định của Bạch Trăn mà thôi.
Kết quả, cái này không trách Hạ Thiên được, Viên Trạch đã chủ động liên lạc qua rồi đó không phải sao.
Không sai, hai người cứ như vậy tôi một câu cậu một câu tán gẫu qua lại, Hạ Thiên càng nói càng tiết lộ nhiều chi tiết vụn vặt tối qua, Viên Trạch thật sự kích động đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Đúng là mặt mũi đều ném đến tận nhà bà ngoại rồi, nào là hôn môi loạn xạ cả nam cả nữ, nào là ôm Hạ Thiên đòi về nhà, quả thực… xuyên về nhà trẻ luôn đi chời ơi!
Thôi, cậu đã uống say trước mặt Hạ Thiên hai lần, coi như mất sạch không còn miếng da nào rồi.
Có điều nhờ nói chuyện phiếm với hắn mà đầu lại thấy đỡ hơn, cũng không biết có phải do thuốc giảm đau phát huy tác dụng không.
Lúc di động đột ngột vang lên, Viên Trạch đang đánh chữ với Hạ Thiên. Hai người đã nói đến tận chuyện Quý Phong rồi, Viên Trạch thật sự không nhớ rõ mình đã nhắc đến Quý Phong với hắn lúc nào, cho nên Hạ Thiên đang giúp cậu nhớ lại tình huống lần đầu ở Nightwish.
Khuôn mặt Bạch Trăn lay động trên màn hình, tay Viên Trạch run một phát, không nghĩ ra trong lúc anh bận rộn thế này anh lại gọi về có gì gấp. Trước kia trong những ngày làm việc anh chưa bao giờ gọi điện thoại cho cậu, ừm, nhớ lại thì cũng không phải là từ trước tới giờ, chỉ là… mấy năm qua đều như thế… Cho dù có quên thứ gì quan trọng ở nhà thì cũng đều do trợ lý của anh trực tiếp về lấy, sẽ không phiền đến Viên Trạch, haha.
Khó hiểu mà bấm nút nhận cuộc gọi, giọng nói của Bạch Trăn truyền tới qua ống nghe.
“Dậy rồi? Anh không đánh thức em chứ?” Cuối cùng giọng nói lại dịu dàng bất ngờ.
“Không, đã dậy trước rồi.”
“Đầu đau lắm phải không, thuốc anh đặt trên bàn, nhớ ăn chút bánh quy xong hãy uống.”
“Ừm, ăn rồi.” Viên Trạch càng mù mờ hơn, đây là chiêu thức gì thế?
“Hôm nay đoàn phim dự định quay ở lều đặc biệt, không dời được nên anh không thể không chạy về trường quay.”
Giọng nói Bạch Trăn lộ ra nét uể oải, mang theo cả sự bất đắc dĩ. Đương nhiên bản thân câu nói này đã là một lời giải thích. Chỉ có điều bây giờ đầu óc Viên Trạch không tỉnh táo lắm, cậu cũng không thể lý giải được ý đồ của Bạch Trăn trong câu nói đó, kiểu giải thích anh chưa từng làm thế này là ý gì?
Vì vậy cậu chỉ có thể ra vẻ hiểu mà “Ừ” một tiếng.
Bên kia ống nghe truyền tới tiếng lấy bao thuốc lá ra, tiếng bật lửa kim loại, dừng lại một chút, lại không có tiếng đánh lửa. Viên Trạch biết Bạch Trăn không được tùy tiện hút thuốc, đặc biệt là lúc đóng phim, thứ nhất là cổ họng sẽ khàn, thứ hai là hút nhiều sẽ khiến răng ố vàng, tẩy trắng răng cũng phải có chu kỳ, không thể làm hoài nếu không hàm răng sẽ không chịu nổi.
Từ khi làm nghề này, thân thể của anh đã không hoàn toàn là của anh nữa.
“Ngày mai anh được nghỉ…” Giọng nói của Bạch Trăn dường như càng thêm mệt mỏi. Viên Trạch có thể nghe ra anh muốn nói gì, nhưng tiếc là tư tưởng của họ không thể đồng bộ cùng lúc. Xa xa truyền đến tiếng gọi Bạch Trăn rất to, “Buổi trưa anh đặt cháo giúp em rồi, em nghỉ ngơi một lát nữa đi, anh… đi làm việc trước.”
“… À.”
Trước khi cúp điện thoại, Viên Trạch nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ.
Không hiểu sao gọi điện thoại, không hiểu sao quan tâm, không hiểu sao uể oải, không hiểu sao buồn bã, khiến cho Viên Trạch cũng khó chịu. Thực ra đây chỉ là một cú điện thoại thể hiện sự quan tâm bình thường, nhưng vì Bạch Trăn đã quá lâu không có thời gian rảnh rỗi làm ra hành động quan tâm thế này nên mới làm cho Viên Trạch có chút không thích nghi.
Cậu chậm rãi nhớ lại, hai người trong tiệc sinh nhật… có thể tính là cãi vã không? Ừm… không nghe lời Bạch Trăn, còn phản bác vài câu, sau đó giận dỗi bỏ đi, cúp điện thoại của anh rồi tắt máy luôn… Rất tốt, vậy mà Bạch Trăn lại không tức điên lên, còn gọi điện thoại tới quan tâm mình.
Cũng thật là… Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, sao một chút ấn tượng cũng biến mất tiêu rồi chứ.
Giống như mãi mãi vẫn là như thế này, chính mình làm ầm ĩ, chính mình dằn vặt, chính mình tìm khó chịu, sau đó Bạch Trăn luôn luôn có cách dẹp loạn những thứ ấy, anh sẽ không đối nghịch với cậu, sẽ không tức giận với cậu, chỉ mặc cho cậu tự phát tiết ra, phát xong lại coi như chưa từng có chuyện gì, trước đó ra sao thì về y như vậy.
Bạch Trăn giống như một hồ nước ấm, bao dung hết mọi thứ của Viên Trạch, cũng bao lấy người cậu khiến cậu không còn chỗ trốn.
Nhưng… một ngày nào đó, anh sẽ không chịu nổi, anh sẽ mệt, sẽ không còn muốn bao bọc người này tiếp nữa, không muốn bao dung tất cả những thứ ấy nữa, nhất định sẽ có một ngày như thế thôi, không phải ư?
Viên Trạch che mặt, đầu cậu vẫn khẽ nhói đau. Cậu sợ cái loại tĩnh lặng này, sợ đến mức sắp hít thở không thông, bởi vì cậu biết bản thân mình trốn không thoát, không cần biết là thật sự trốn không nổi hay là vốn đã chẳng hề muốn trốn.
Cậu cho là lần này sẽ lại giống như vô số lần trước, quay về trạng thái ban đầu, nhưng Viên Trạch phát hiện cậu sai rồi.
Buổi trưa Tường Tử đem cháo và vài món ăn kèm tới, đồng thời Bạch Trăn cũng gọi điện qua, hỏi một đống câu có hay không, thậm chí còn kể về cơm hộp của đoàn phim bọn họ, sự khác thường này đáng sợ đến mức Viên Trạch xém chút đánh rơi cả muỗng súp.
Đừng tưởng rằng chỉ vậy là xong, Tường Tử đợi mãi tới lúc Viên Trạch ăn hết đồ dọn dẹp xong vẫn chưa chịu đi. À, trong lúc đó Viên Trạch có nhắn qua nhắn lại với Hạ Thiên mấy tin, chỉ thấy Viên Trạch bên này gửi một tin thì Tường Tử bên kia cũng gửi một tin, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Viên Trạch, giám sát mà còn chẳng thèm che giấu lấy một chút.
Viên Trạch mặc kệ, cúi đầu gửi một tin nữa đi, Tường Tử bên kia cũng lập tức gửi một tin…
Sau đó nữa, điện thoại của Bạch Trăn lại gọi tới.
Ý tứ là bảo Viên Trạch sau khi ăn xong nên ngủ trưa một giấc, đừng ra ngoài đi dạo, đừng nghịch di động hao tổn tinh thần, sau đó đến lúc không còn gì để nói thì lại nói đến chuyện cảnh quay chiều nay của anh.
Viên Trạch kinh sợ đến mức sau lưng toát hết cả mồ hôi. Cứ nhìn điệu bộ này của Tường Tử thì chắc không định rời khỏi đây, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn vào phòng ngủ ngủ một giấc.
Buổi chiều thức dậy vậy mà lại thấy trong điện thoại có tới mấy tin nhắn của Bạch Trăn, vẫn là những tin tức không đau không ngứa, dường như chỉ cần quay xong một cảnh là anh sẽ gửi tới một tin.
Vừa trả lời tin nhắn của Bạch Trăn, Viên Trạch vừa cảm thấy mình nhất định vẫn đang say, nếu không sao mọi thứ đều không chân thực thế này?
Cho nên trước nửa đêm mười hai giờ, trong nháy mắt cửa nhà bị Bạch Trăn mở ra, bàn tay đang chơi game của Viên Trạch run lên một phát, đầu bị đập bê bết máu cả màn hình.
Khó tin nhìn Bạch Trăn bước vào cửa, thậm chí anh còn chưa kịp cởi giày đã mệt mỏi dựa vào tủ giày, ngồi bệt xuống mặt đất.
Ném tay cầm đi ra cửa, Viên Trạch thấy rõ gương mặt đã cởi bỏ lớp trang điểm của Bạch Trăn, hai vành mắt đen thui.
“Xin lỗi, để anh ngồi một lát đi, hơi mệt chút.” Bạch Trăn ngẩng đầu lên, mỉm cười yếu ớt với Viên Trạch.
Nếu đã mệt thế này sao không ngủ một giấc rồi hãy về? Muốn nói vậy nhưng lại chẳng thể thốt ra, Viên Trạch cảm thấy đôi mắt mình đỏ lên, cậu cúi người quỳ xuống, ôm lấy người đàn ông mệt mỏi này.