Chương 71
Nữ nhân xinh đẹp hai tay như rắn quấn lấy cổ Mạc Ngôn: “Ngôn à, cô ta là ai?” Ánh mắt hết sức khinh thường.
Mạc Ngôn âu yếm hôn lên bàn tay nữ nhân: “Cô ta là ai không quan trọng, em chẳng cần phải để ý.
” Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm An Nhiên, mong chờ cô mất bình tĩnh, dù chỉ một động tác phản ứng nhỏ.
Nhưng mà cô vẫn trấn tĩnh như thế, thản nhiên.
Thực ra An Nhiên cảm thấy mình gần như không thở nổi, phổi cô gần như tắc lại, cô không thể giả ngốc hơn nữa: “Tổng tài, xin hỏi anh cần phân phó việc gì ?” cô khép nép nói.
“Phỉ Nhi muốn ăn bánh kem ở tiệm Trung Sơn, cô mua đem về đây cho cô ấy.
” Anh không thể chịu được việc An Nhiên không có một chút biểu tình như vậy.
“Vâng, tôi biết rồi.
”Nhìn cô quay lưng đóng cửa, Mạc Ngôn nhếch miệng cười, cô ta quả nhiên không có tình cảm gì với mình, thản nhiên đến vậy.
Cô gái tên Phỉ Nhi kia cứ tưởng mình đối với Mạc Ngôn có chút đặc biệt, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác.
Đường gia thiếu phu nhân là vị trí mà tất cả mọi cô gái đều mơ ước cơ mà.
An Nhiên rất nhanh chạy ra khỏi cao ốc Kim kiều, sắc mặt trắng bệch, hơi thở hổn hển, kích động lấy trong giỏ ra vài lọ thuốc, mỗi loại đổ ra mấy viên, vội vã nuốt vào miệng.
Nuốt khan đến chảy nước mắt, vẫn cố gắng nuốt.
Chung quy cô chỉ cần buông tay, không cần để ý, không cần suy nghĩ.
Cửa hàng bánh ngọt này đúng là rất đông khách.
An Nhiên đợi mãi mới nghe nhân viên cửa hàng gọi đến tên mình.
“Dư tiểu thư, bánh của cô đây.
”“Vâng” An Nhiên đứng dậy, bất ngờ, trước mắt tối sầm, súyt nữa ngã xuống đất.
“Cẩn thận” một giọng đàn ông ôn nhu vang lên, thuận tay đỡ lấy cô.
Một khắc ngắn trôi qua, cô khẽ lắc đầu, không để mình bị mất tỉnh táo.
An Nhiên hướng người đàn ông mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn.
”Người đàn ông có giọng nói ấm áp dễ chịu, làm cho người nghe thực thoải mái: “Không cần cảm ơn, cô trông không khỏe lắm, có cần đến bệnh viện không?”“Không có việc gì, cám ơn” An Nhiên cầm bánh ngọt hướng người đàn ông nói.
Nhìn gương mặt An Nhiên tái nhợt rịn mồ hôi, Mạc Ngôn trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.
“Kem chảy hết rồi, ăn kiểu gì được chứ?” Phỉ Nhi soi mói chỉ vào bánh ngọt An Nhiên mới mua về.
Thấy cô vẫn cúi đầu, không nói lời nào, Phỉ Nhi càng được nước lấn tới: “Cô cố ý phải không, đi lâu như vậy kem trên bánh chảy hết cả rồi.
”An Nhiên nhỏ giọng nói: “Tôi không có” nghe thực nhu nhược.
“Ngôn à, anh xem xem? Em không biết đâu, kêu cô ta đi mua lại cho em.
” Phỉ Nhi làm nũng ngồi vào lòng Mạc Ngôn.
“Thôi được rồi, bảo bối, chỉ là cái bánh kem thôi.
Anh đưa em đi ăn nha.
Chứ ở đây thấy người này người kia khó chịu quá.
”Hai người cứ như vậy ôm ôm ấp ấp, bước ra khỏi phòng ngay trước mắt An Nhiên