Chương 101

“Không có biện pháp khác sao?” Bà Đường vội vàng hỏi.
Mạc Ngôn bất lực lắc đầu, nếu còn có biện pháp, anh cũng không khổ sở như vậy. Nhớ lại lời bác sĩ nói vừa rồi ở bệnh viện, trong lòng anh đau đớn không chịu nổi.


Sau một thời gian dài làm đủ mọi biện pháp cấp cứu, nhóm chuyên gia bước ra khỏi phòng với bộ dáng xin lỗi.
“Sao vậy? Sao vậy?” Mạc Ngôn kích động túm áo bác sĩ.
“Anh Đường, chúng tôi đã cố hết sức.”


“Cái gì mà hết sức, chẳng lẽ không có đến một biện pháp sao? Tôi thuê các ngươi như vậy có ích lợi gì!”
Nhóm chuyên gia có vẻ muốn nói gì đó, nhưng lại tỏ ra do dự: “Kỳ thật có một biện pháp, nhưng mà tính mạo hiểm rất lớn.”


“Nói, biện pháp gì.” Sự tình đã đến mức này, mặc kệ là thế nào, chỉ cần có một tia hi vọng, anh cũng nhất định phải thử.


“Chính là nhờ vào người cùng huyết thống với Dư tiểu thư để giúp hoán đổi tế bào máu. Đem đổi hết các bộ phận trong cơ thể. Nhưng mạo hiểm rất lớn, xác suất thành công của ca giải phẫu không quá 10 phần trăm. Mà nếu giải phẫu thất bại, cả hai đều sẽ ch.ết.”


Mọi người ngây ngẩn cả người, người cùng huyết thống chỉ có Ân Hữu mới 6 tuổi, làm sao có thể để một đứa bé chịu mạo hiểm lớn như vậy.
Bà nội Mạc Ngôn nghe xong lắc đầu: “Đứa nhỏ đáng thương, nhưng Ân Hữu còn nhỏ như vậy, lại chỉ có 10 phần trăm cơ hội, không phải là ch.ết chắc sao?”


available on google playdownload on app store


Điểm này sao Mạc Ngôn không hiểu chứ? Dù sao đó chính là con ruột của anh, nhưng nếu bảo anh đứng trơ mắt nhìn An Nhiên ch.ết đi, anh không thể làm được: “Tôi đã quyết định, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, tôi cũng muốn thử.”


Một đôi mắt đen tròn lấp ló nơi góc cầu thang, cũng nghe được câu chuyện mà mọi người đang nói đến.


Mạc Ngôn một mình ngồi yên trong phòng, anh cũng không biết làm sao để nói chuyện với con mình, anh không thể mở lời được. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra , một bóng dáng nhỏ bé chầm chậm tiến vào: “Ba.” Ân Hữu chạy đến trước mặt Mạc Ngôn, rồi leo lên đùi anh ngồi.


“Sao còn chưa ngủ?” Mạc Ngôn sờ nhẹ lên đầu con mình.
“Ba, Nhiên Nhiên sắp ch.ết phải không?”
Mạc Ngôn vuốt ve bàn tay con, ngây ngẩn cả người, anh chưa nói gì với con cả, chẳng lẽ nó nghe được chuyện gì sao?
“Là đúng vậy sao?” Vẻ mặt thằng bé nghi hoặc hỏi.


Mãi một lúc sau, Mạc Ngôn mới chậm rãi trả lời: “Con có sợ ch.ết không?” Anh biết ở tuổi con mình hiện nay mà nói đến chuyện ch.ết chóc, quả thực rất tàn nhẫn.


Ân Hữu đã sớm nghe được mọi người nói chuyện, rằng chỉ có cậu mới có thể cứu được Nhiên Nhiên, nhưng cũng có thể là mình sẽ ch.ết.
“Sợ ạ.” Ân Hữu nhỏ giọng nói: “ch.ết rồi sẽ không được ở cùng với mọi người nữa.”


Mạc Ngôn ôm chặt con vào lòng, lúc này anh cảm thấy thực không đành lòng.
Thàng bé cũng ôm chặt cổ của Mạc Ngôn: “Nếu Nhiên Nhiên ch.ết, mẹ cũng sẽ không ở cùng với chúng ta được nữa. Con không muốn mẹ ch.ết, ba, con muốn cứu mẹ.”






Truyện liên quan