Chương 19
Ánh đèn vàng ấm áp ở huyền quang rọi xuống đỉnh đầu, hắt lên một mảnh nóng rực từ đáy mắt Thẩm Cố. Ánh mắt nóng bỏng này thiêu cháy hai tai Tần Xu, tim dồn từng hồi, cô cảnh giác lùi lại một bước.
Ngay khi thấy Tần Xu thoái lui, Thẩm Cố không cho cô thời gian do dự, anh nhẹ nhàng đóng cửa. Tần Xu quýnh quáng tới mức giơ tay ngăn anh, Thẩm Cố lia mắt qua, cô khẳng định như đinh đóng cột: “Có, tôi sẽ gọi”.
Thẩm Cố hạ mắt, cố giấu nụ cười, thản nhiên: “Vậy em gọi đi”.
Tần Xu bất ngờ: “Gọi bây giờ luôn sao? Ngay đây hả?”.
Thẩm Cố không rời khỏi mặt Tần Xu, ý cười nhạt trong mắt: “Thế em nghĩ ở đâu? Phòng ngủ à?”.
Tần Xu lắc đầu nguầy nguậy: “Ở đây, ở đây là được rồi, vậy… tôi gọi đây”.
Cô dè dặt nói: “Tôi gọi xong anh không được đổi ý đấy nhé”.
Thẩm Cố gật nhẹ đầu, ung dung nhìn Tần Xu.
Tần Xu căng miệng, phát hiện chữ “Chồng” mắc kẹt trong cổ họng, dùng cách nào cũng không lôi ra được, nhất là khi đôi mắt sâu không thấy đáy phía đối diện làm cô bỗng e thẹn đến lạ.
Hàng lông mày Thẩm Cố xô vào nhau, anh không kiên nhẫn được nữa: “Em chắc chắn mình yêu tôi à?”.
Anh nhìn Tần Xu hoài nghi như đang nhìn một kẻ lừa đảo.
Tần Xu chột dạ tránh ánh mắt Thẩm Cố, lập tức ươn ngạnh chống chế: “Tất nhiên, nhưng tôi là phụ nữ da mặt mỏng, anh bắt tôi gọi như thế thì tôi phải xấu hổ chứ”.
Mấy lời này như cù Thẩm Cố, sắc mặt khó tả.
Da mặt em mỏng?
Tần Xu hơi mím môi, giơ bó hoa hồng che mặt anh: “Anh không cần nhìn tôi như vậy, chồ….” – Tần Xu hít một hơi thật sâu, gióng một tiếng trống lấy tinh thần, bổ sung. “Chồng à”.
Gọi xong Tần Xu ngượng chín người, cô cúi đầu, nhắm mắt, ngại ngần nhìn Thẩm Cố nhưng không quên nhắc phần thưởng của mình: “Tôi gọi rồi đấy, nói lời phải giữ lấy lời đó”.
Thẩm Cố giật bó hoa chướng mắt vứt lên đầu tủ, nắm cổ tay Tần Xu, kéo vào nhà.
Cạch.
Cửa nhà đóng lại.
Tần Xu tựa vào cửa, cánh tay Thẩm Cố đặt trên lưng cô, cô ngước mắt chống lại đôi mắt nóng cháy của anh. Tần Xu hoảng hốt giơ tay che ngực: “Thẩm Cố, anh làm gì?”.
Thẩm Cố khom lưng dí sát mặt đến, môi chạm vào vành tai cô, giọng trầm thấp: “Gọi thêm lần nữa”.
Tần Xu nghiêng đầu trốn anh: “Tôi gọi rồi mà”.
– Chỉ gọi một lần mà đã muốn có vị trí bà Thẩm sao?
Tần Xu nghe thế, tức tối: “Anh ăn gian”.
Thẩm Cố dửng dưng: “Tôi có nói em chỉ gọi một tiếng thôi à?”.
Tần Xu cứng họng mím môi, giận dữ trợn mắt với anh.
Thẩm Cố miết cánh môi đỏ mọng, thấp giọng dụ dỗ: “Gọi một tiếng nữa, ngày mai đi đăng ký kết hôn”.
Ngón tay lướt qua môi, một cảm giác mơ hồ dâng lên trong lồ ng ngực Tần Xu hệt như có thứ gì đó phong ấn mình, cô khuất phục dưới sự dọa dẫm mê hoặc của Thẩm Cố, ấm ức đáp ứng: “Chồng”.
Gọi xong, thấy nụ cười nhấp nháy ở khóe môi nên Tần Xu nghĩ Thẩm Cố cố tình trêu mình. Cô không chịu thua, há miệng cắn ngón tay đặt trên môi mình.
Tần Xu cắn tay Thẩm Cố, ngạo nghễ ngước khóe mắt ửng hồng khiêu khích anh.
Thẩm Cố cũng không tránh, anh không hề cau có, chỉ đứng đó mặc cô cắn.
Tần Xu thấy anh không phản ứng, chán nản nhả ngón tay ra.
Thẩm Cố giơ ngón tay bị cắn hằn một vòng răng, ướt nước bọt ra trước mặt cô, ban đầu Tần Xu chỉ muốn dạy anh ta một bài học để giữ chút mặt mũi, bây giờ thấy ngón tay ướt sũng thì hai vành tai vừa nguội lại bắt đầu nóng lên.
Thẩm Cố nheo mắt, miệng nén ý cười không rõ mục đích: “Em dám cắn tôi?”.
Tần Xu nghe được sự nguy hiểm trong lời Thẩm Cố, cô hoảng sợ muốn đẩy anh ra. Thẩm Cố áp chế cổ tay Tần Xu trên đỉnh đầu, tay kia giữ cằm, nhắm ngay môi, đến gần.
Tần Xu thấy khoảng cách mỗi lúc một hẹp, kinh hãi nhắm mắt hét lớn: “Thẩm Cố”.
Thẩm Cố kìm chế kích động muốn hôn lên đôi môi, yết hầu anh động đậy, ngón cái nhẹ chà xát môi Tần Xu, hung dữ: “Nếu sau này em còn cắn tôi thì tôi sẽ hôn em, biết chưa?”.
Tần Xu nghe anh cảnh cáo, cô mở mắt, xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn Thẩm Cố.
Thẩm Cố hơi cau mày khiến Tần Xu sợ hãi tức khắc, cô cắn chặt răng, ngoan ngoãn trả lời: “Biết rồi”.
Đôi mắt Thẩm Cố lóe một tia vui vẻ, buông tay cô ra.
Tần Xu đẩy Thảm Cố ra, sang bên cạnh hai bước cách xa anh, tức giận mắng: “Đồ lưu manh”.
Thẩm Cố bình thản nhắc nhở: “Mắng cũng sẽ hôn”.
Tần Xu che miệng trong vô thức, biện hộ: “Ai mắng, tôi chỉ nói lưu manh là tính từ thôi”. Tính từ miêu tả anh đó.
Thẩm Cố: “Tôi không muốn kết hôn nữa”.
Tần Xu thức thời: “Tôi sai rồi”.
Thẩm Cố liếc Tần Xu rồi đi về phòng làm việc, thấy Thẩm Cố không trả lời mình, sợ anh đổi ý nên cô tự giác theo sau, chủ động hỏi: “Chồng ơi, ngày mai mấy giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn, phải chuẩn bị gì đây? Anh đã có sẵn chứng minh nhân dân, hộ khẩu ở đây chưa? Nếu chưa thì về nhà lấy trước nhá”.
Thẩm Cố nghe Tần Xu gọi chồng thì khóe môi hơi vểnh lên, vào phòng làm việc lấy một tập giấy tờ đưa cho cô.
Tần Xu nhận lấy, đọc lướt mấy chữ lớn bắt mắt: [HỢP ĐỒNG TIỀN HÔN NHÂN].
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Cố, anh ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân, nói tự nhiên: “Em đọc trước đi, nếu không có gì thắc mắc thì ngày mai chúng ta đi xác nhận tài sản riêng”.
Anh vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu bảo Tần Xu ngồi.
Tuy Tần Xu không nghĩ đến thỏa thuận tiền hôn nhân nhưng Thẩm Cố và cô ký hợp đồng này cũng không có gì là lạ. Trong hôn nhân giới nhà giàu, để tránh tranh chấp tài sản sau ly hôn thì đây chính là giải pháp tốt nhất.
Cô muốn cưới Thẩm Cố không vì phân chia tài sản sau chia tay mà vì gia nghiệp, chỉ cần tin tức hai nhà kết thông gia đăng tải khắp mặt báo thì nhà họ Tần sẽ không lo chuyện thu hút đầu tư.
Tần Xu cầm hợp đồng ngồi xuống cạnh anh, cúi đầu đọc các điều khoản.
Toàn bộ tài sản trước hôn nhân là tài sản riêng, thu nhập sau khi kết hôn cũng thuộc sở hữu cá nhân, nói cách khác kinh tế của cả hai sau khi cưới là độc lập, không can thiệp vào nhau.
Tần Xu đọc đến đây, dừng một chút: “Tài sản sau khi cưới không được tính là tài sản chung sao?”.
Thẩm Cố: “Em có ý kiến gì không? Không phải em nói em chỉ yêu con người tôi, không màng danh lợi à? Yên tâm, mỗi tháng tôi sẽ cho em tiền tiêu vặt”.
Tần Xu bị ba chữ “tiền tiêu vặt” xúc phạm nên không đọc những điều khoản còn lại, dù gì bây giờ cô cũng cưới Thẩm Cố với hai bàn tay trắng. Nhìn bộ dạng này thì anh ta cưới vợ chỉ độc một lý do đối phó với người nhà, đối phó với vận mệnh mà sư thầy tiên đoán.
Vậy cũng được, sau này về nhà cô đỡ phải đối đầu với anh.
Tần Xu khẽ hất cằm, đặt hợp đồng lên đùi anh: “Tôi không có ý kiến, theo ý anh tất. Ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn đúng không?”.
Thẩm Cố bỏ tập tài liệu sang một bên, không thèm để bụng: “Em gấp à?”.
Biết rồi còn hỏi, đương nhiên là tôi gấp rồi.
Tần Xu nói trìu mến: “Anh biết rồi đó, em yêu anh hết mực, dĩ nhiên muốn sớm được trở thành cô dâu của anh rồi, càng nhanh càng tốt”.
Thẩm Cố không đáp, anh hơi ngửa cổ, tựa lưng ra sau, ánh mắt nhìn cô vô cùng điềm tĩnh. Tần Xu sợ anh nuốt lời, cô nắm góc áo anh, nũng nịu: “Chồng”.
Thẩm Cố đồng ý: “Sáng mai đến Cục dân chính, buổi chiều chuyển nhà”
– Chuyển nhà? Chuyển nhà gì?
Tần Xu mù mờ nhìn anh.
Thẩm Cố: “Tôi không nghĩ vì chuyện chúng ta ở riêng sẽ lan truyền tin tức hai vợ chồng bất hòa, gây ảnh hưởng đến công ty nên chiều mai em dọn sang đây”.
Tần Xu nghiêng đầu cười: “Được”.
Trước khi đăng kí kết hôn thì nói cái gì tôi cũng nghe.
*
Rời khỏi nhà Thẩm Cố, Tần Xu báo tin vui cho Phó Tư Dư.
[Tần Xu: Haha bà ơi tui thành công rồi, Thẩm Cố nói sáng mai sẽ đăng kí kết hôn với tui đó].
Phó Tư Dư gửi liên tiếp mấy chục nhãn dán chúc mừng khác nhau, còn xu nịnh[ ] .
[ – Bấm vào đây để xem chú thích]
[Phó Tư Dư: Mình biết bé yêu của mình mà, không có chuyện không lôi được đàn ông vào tròng]
Tần Xu phổng mũi: [Tần Xu: Quá khen quá khen, âu cũng nhờ sự trợ giúp đắc lực của cậu, tối mai quẩy tới bến nha].
[Phó Tư Dư: Tối mai không được đâu, tối mai là đêm tân hôn của cậu mà, Thẩm Cố sẽ đồng ý sao?]
[Tần Xu: Anh ta đồng ý hay không thì kệ, liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cứ cháy hết cỡ thôi].
[Phó Tư Dư: Đêm động phòng đáng giá nghìn vàng đó].
[Tần Xu: Kệ, muốn thì anh ta động một mình đi, ai thèm động với anh ta. Hơn nữa anh ta cưới mình cũng để đối phó với người nhà, cậu không biết anh ta tính toán nhỏ mọn thế nào đâu. Trong hợp đồng tiền hôn nhân quy định thu nhập sau khi cưới không thuộc tài sản chung, còn nói mỗi tháng sẽ phát tiền tiêu vặt cho mình nữa. Khác gì dỗ đứa nhỏ đâu].
[Phó Tư Dư: Có cho tiền là tốt rồi, cậu đừng để bụng tiểu tiết. Cậu có hỏi mỗi tháng Thẩm Cố cho bao nhiêu tiền chưa?]
[Tần Xu: Chưa, chắc không ít đâu, mình là vợ anh ta mà. Mỗi khi ra ngoài mình là thể diện của anh ta, chẳng lẽ không đủ tiền không trả nổi quần áo, túi xách, trang sức?]
Về chuyện ít hay nhiều tiền tiêu Tần Xu không lo, cô từng biết có rất nhiều quý cô kết hôn với những anh chồng gia thế, quanh năm suốt tháng không gặp mặt được mấy lần, tiền chi tiêu đều được chồng phát.
[Phó Tư Dư: Mỗi tháng Thẩm Hạo Bác chỉ đưa mình một triệu tệ (~ .4 tỷ VND), không đủ mua túi nữa, keo muốn ch.ết].
[Tần Xu: Chờ ngày mai nhận được giấy chứng nhận kết hôn, lấy được tiền tiêu từ Thẩm Cố rồi thì cậu cứ mua, mình trả].
Tần Xu đinh ninh Thẩm Cố sẽ không bủn xỉn tới nỗi một tháng chỉ cho mình một triệu, trước lúc hủy hôn thì món quà anh tiện tay tặng đã hơn sáu số không rồi.
[Phó Tư Dư: Quá là được, chụt, đúng là chỉ có bé yêu tốt với mình nhất].
*
Thao thức đến bốn giờ sáng hôm sau, Tần Xu dậy tr.a cứu nhiều lần những giấy tờ yêu cầu để hoàn tất thủ tục rồi thay quần áo ngồi đợi trên sô pha, lấy điện thoại nhắn tin cho Thẩm Cố.
[Tần Xu: Chào buổi sáng].
[Thẩm Cố: Chào].
Thấy Thẩm Cố hồi đáp ngay tức khắc, Tần Xu nghĩ mình hoa mắt. Bây giờ mới hơn bốn giờ mà Thẩm Cố đã dậy, đã thế còn trả lời tin nhắn trong một giây.
Cô nhìn chằm chằm chữ “Chào” Thẩm Cố gửi, hỏi thăm dò.
[Anh dậy rồi hả?].
[Thẩm Cố: Không dậy thì ai trả lời em?].
[Tần Xu: ….].
[Tần Xu: Chắc cần phải xếp hàng đó, xếp hàng lâu lắm, hay là mình đi sớm chút nhé?].
[Thẩm Cố: Em nôn à?].
[Tần Xu: Đúng vậy, em nôn nao quá].
[Thẩm Cố: Vậy đi thôi].
Tần Xu sững sờ.
Đi?
Đi ngay bây giờ?
Cô còn chưa trang điểm mà.
Nửa tiếng sau, Tần Xu bước ra với phong cách trang điểm nhẹ nhàng, thấy Thẩm Cố ngồi ở ghế đệm nhà mình, cô bỗng cảm giác anh cũng sốt ruột như mình.
Khi hai người ra khỏi nhà vẫn sớm hơn thời gian hẹn trước ba tiếng, tài xế chưa tới, Thẩm Cố đích thân ngồi vào ghế lái.
Khi hai người có mặt ở Cục Dân chính, các công chức còn chưa đi làm mà hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt nên cổng vắng hoe.
Hai người kề vai nhau trước cổng Cục Dân chính, Tần Xu phát hiện Thẩm Cố mặc áo sơ mi trắng giống mình, cảm giác thực tại cả hai sắp chụp ảnh đăng ký kết hôn như nằm mơ.
Đây không phải vì nghĩ đến mỗi ngày nên bị ám ảnh, là cảnh mơ ngủ đấy chứ?
Cô lén cắn đầu lưỡi mình một cái.
Ô kê.
Đau đó, không phải giấc mơ rồi.
Tuy phía trước không có ai nhưng đợi Cục Dân chính mở cửa thì còn lâu lắm, Tần Xu đứng chờ ê cả gót chân. Thẩm Cố bảo cô vào xe ngồi, cô lại sợ Thẩm Cố đổi ý trong thời gian này rồi sẽ chở mình về nhà nên nắm chặt tay anh, nói cùng nhau xếp hàng thế này mang ý nghĩa đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn.
Sợ Thẩm Cố đợi lâu khó chịu, Tần Xu líu lo dỗ dành cho Thẩm Cố vui vẻ, anh trai đứng sau nghe miệng Tần Xu bôi mật dỗ người yêu thì nhìn Thẩm Cố ngưỡng mộ, nói với bạn gái: “Em thấy bạn gái người ta ngọt ngào chưa kìa, em học hỏi người ta chút được không?”.
Cô gái tức tối: “Anh không thấy bạn trai người ta đẹp trai cỡ nào à, mặt mũi anh vậy xứng nghe không?”.
Tần Xu đang đơn thương độc mã nịnh bợ Thẩm Cố lâu như vậy, nghe có người nhắc đến Thẩm Cố, cô ôm cánh tay anh, xoay lại mỉm cười với đôi bạn trẻ: “Không phải tôi khéo nói mà là chồng sắp cưới của tôi rất xuất sắc, mỗi ngày đắm chìm trong vẻ đẹp chói lóa của anh ấy nên tôi không kìm được, muốn khen ngợi đó”.
Khi nãy Tần Xu ghé đầu vào tay Thẩm Cố nên đôi trai gái không thấy rõ mặt, có điều dựa vào dáng người có thể đoán diện mạo cô gái này không tệ, cứ nghĩ cô lấy lòng vì mặt mũi bình thường, không xứng với Thẩm Cố.
Bây giờ thấy được mặt Tần Xu thì cả hai hết sức ngỡ ngàng trước vẻ đẹp này.
Cô gái buột miệng khen: “Cô cũng đẹp thật đó, đẹp hơn cả ngôi sao nổi tiếng nữa. Hai vợ chồng xứng đôi vừa lứa lắm, chắc chắn cục cưng của hai bạn là cực phẩm đó nha”.
Tần Xu đang nghe khen vui vẻ, đến đoạn con của hai người thì bị sặc, cô cười nhếch miệng, không nói chuyện với bọn họ nữa.
Lúc nhận tận tay quyển sổ nhỏ đỏ từ cán bộ, trái tim Tần Xu mới dần dần ổn định.
Cô buông tay Thẩm Cố, nhanh chóng bước về xe, miệng hối thúc: “Mở cửa xe nhanh lên, mệt bở hơi tai”.
Thẩm Cố nhấn mở khóa, Tần Xu mở cửa trước ngồi vào, lầm thầm: “Mệt quá, không ngờ lại vắng thế, lần sau không đến sớm vậy nữa”.
Nghe vậy, Thẩm Cố sa sầm: “Em còn muốn có lần sau à?”.
Vừa đăng kí kết hôn mà nói lần sau không khác gì điềm gở, Tần Xu cười gỡ gạc: “Em lỡ miệng, lỡ thôi”.
*
Ra khỏi thang máy, Tần Xu về nhà mình như thói quen. Cô cúi đầu nhập mật mã, thấy bóng người đàn ông cao lớn in lên cửa, theo Tần Xu vào nhà.
Tần Xu định hỏi có phải anh về nhầm chỗ không, nhà anh bên kia thì chợt nhớ hai người mới cưới. Tần Xu không để ý Thẩm Cố nữa, để anh ta ngồi đợi rồi đến tủ lạnh lấy nước uống.
Khi nãy Tần Xu nói nhiều quá, miệng lưỡi khô cằn.
Cô mở cửa tủ, tay cầm chai sữa chua, Thẩm Cố đứng cạnh cửa bếp có chút không quen mắt. Tần Xu hỏi: “Anh muốn uống gì?”.
Thẩm Cố đi đến phía sau, vươn tay qua vai cô lấy một chai nước suối.
Hai người lần lượt ra khỏi phòng bếp, ngồi ở ghế nệm phòng khách. Tần Xu cắm ống hút vào chai sữa chua hút một hơi, khi ngẩng đầu thấy Thẩm Cố không động tay đến chai nước đặt trên bàn mà ngồi bắt chéo chân dựa ra sau.
Tần Xu lẳng lặng nhìn Thẩm Cố, mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Hôm nay anh không cần đến công ty sao?”.
Thẩm Cố ừ đáp.
Tần Xu cúi đầu uống sữa chua, Thẩm Cố quay sang, nói: “Công việc đã được sắp xếp ổn thỏa rồi”.
Tần Xu nghĩ trước đây vì muốn cưới vợ nên anh ta “dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó”, điên cuồng tăng ca, đã thu xếp mọi việc đâu ra đấy.
Không biết miệng Tần Xu có quá linh không mà chưa đến vài phút sau, Thẩm Cố nhận được điện thoại hiện có việc cần anh đến xử lý.
Trước khi đi, Thẩm Cố đưa cho Tần Xu một tấm thẻ, anh nói sẽ cố gắng về để kịp giờ cơm tối. Sau khi cô sửa soạn đồ đạc xong sẽ có người đến dọn chúng sang nhà anh.
Tần Xu bị tấm thẻ kia thu hút, Thẩm Cố nói gì cũng không để vào tai.
Thẩm Cố vừa rời khỏi nhà, cô liền gọi điện cho Phó Tư Dư.
– Bé yêu, lên đồ thôi, mình lấy được thẻ của Thẩm Cố rồi. Shopping đi mình bao.
Phó Tư Dư hỏi: “Cậu không cần vun xới tình cảm với Thẩm Cố sao?”.
Tần Xu: “Anh ta không có ở nhà, anh ta đến công ty giải quyết công việc rồi”.
Phó Tư Dư: “Tới ngay đây”.
Tần Xu cúp máy, vào phòng thay quần áo.
Vì Tần Xu không có xe nên Phó Tư Dư đến nhà đón.
Hai người đến trung tâm thương mại gần đó, cả tầng một là các gian hàng mỹ phẩm, Tần Xu không thiếu nên thẳng tiến đến tầng hai bán túi.
Đã lâu Tần Xu không hưởng thụ cảm giác mua sắm thoải mái không lo nhìn giá, hầu như những chiếc túi xa xỉ ngày xưa đều đã bị trưng bày trên gian hàng đồ cũ. Bây giờ cầm tấm thẻ của Thẩm Cố trong tay, việc đầu tiên Tần Xu nghĩ là nhồi vào phòng đầy những túi là túi thôi.
– Cô Tần, cô Phó, hai cô đến rồi.
Cửa hàng trưởng thấy hai cựu phú bà giàu có, cười đon đả chào đón.
Tần Xu và Phó Tư Dư được mời đến phòng VIP, cửa hàng trưởng bảo nhân viên đem mấy chiếc túi trong mùa mới nhất để hai người lựa. Tần Xu nhấp một ngụm cà phê được pha cho, hào phóng nói: “Gói lại cho tôi hết đi”.
Cửa hàng trưởng hỏi: “Vẫn gửi về địa chỉ cũ phải không ạ?”.
– Không.
Tần Xu nhận bút từ quản lý, viết số nhà Thẩm Cố.
Tần Xu và Phó Tư Dư càn quét vài trung tâm mua sắm suốt buổi chiều, trước giờ cơm tối, Tần Xu thấy văn phòng của mình hơi xa nhà nên quyết định mua một chiếc xe.
Tần Xu nhắm trúng một chiếc Ferrari màu đỏ, lúc trả tiền, nhân viên báo thẻ của cô thanh toán được.
Tần Xu giật mình: “Không quẹt được sao?”.
Nhân viên kính cẩn: “Đúng vậy thưa cô”.
Nhân viên trả thẻ cho Tần Xu, cô nhíu mày, lấy điện thoại trong túi xách chuẩn bị gọi hỏi Thẩm Cố vì sao thẻ mới nhận có nửa ngày mà hết quẹt được rồi?
Chạm vào điện thoại, màn hình hiển thị có hai tin nhắn.
[Thẩm Cố: Tôi về rồi].
[Mấy giờ em về?].
Tần Xu thấy tin nhắn đã gửi đến cách đây hai tiếng trước.
Trái tim Tần Xu run rẩy, không phải vì cô không trả lời mà anh ta khóa thẻ đấy chứ?
--------------------
Thẩm Cố: Để anh xem em có về nhà không?