Chương 4
Rất nhanh đã đến cuối năm, công ty Thiên Cực muốn tổ chức họp báo giới thiệu sản phẩm mới nên Đào Kỳ giúp trợ lí Lý chuẩn bị tài liệu.
Các đồng nghiệp khác buổi sáng đi bố trí hội trường, Đào Kỳ vẫn phải ở lại văn phòng trực điện thoại. Hơn ba giờ chiều thì bí thư Ngô ôm một cái hộp lớn đi vào.
“Tiểu Đào Kỳ, nhanh đi thay quần áo.”
Đào Kỳ nhận lấy cái hộp có chút ngẩn ngơ không hiểu chuyện.
“Là của thầy Chu thưởng cho em.” Bí thư Ngô cười híp mắt giúp cô mở cái hộp ra.
Là một bộ đồ công sở màu trắng, nhãn hiệu cao cấp, đúng với số đo của cô.
Những đường con đơn giản, phối hợp với cái khăn lụa màu hồng, ngoài ra còn có đôi giày cùng màu với màu da.
“Thay quần áo nhanh lên một chút, quan khách sắp tới rồi. Em phải cùng với Tổng giám đón khách ở cửa, một lát anh ấy lên sân khấu phát biểu, em còn phải giúp anh ấy nữa.” Bí thư Ngô thúc giục.
Đào Kỳ vội vàng cầm quần áo đến phòng vệ sinh để thay.
“Mắt nhìn của Chu tổng thật tốt.” Bí thư Ngô khen.
Bộ quần áo công sở mặc rất vừa, ở trên người cô nữ sinh nhỏ lộ ra phong thái thục nữ.
Công ty chuẩn bị rất nhiều lễ phục cho nhân viên nữ, bởi vì sẽ có tiệc rượu nơi có nhiều tinh anh trong giới thương nghiệp xuất hiện, là cơ hội tốt để câu kim quy, những người phụ nữ dã lập gia đình cũng muốn được dịp xinh đẹp hơn.
Trình tự buổi họp báo cũng không phức tạp, đầu tiên là chủ tịch công ty lên tuyên bố sản phẩm mới tung ra thị trường, sau đó đến tổng giám thiết kế Phương sẽ nói về đặc tính sản phẩm và cuối cùng là tiệc rượu.
Đào Kỳ vẫn đi theo phía sau lưng Chu Dư Đông, anh đang hướng dẫn còn cô thì thao tác trên máy vi tính.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Chu Dư Đông bưng ly rượu lên đi xã giao chào hỏi, Đào Kỳ và trợ lí Lý theo sát phía sau. Những vị khách có người gọi anh là Chu tổng, cũng có người đến từ đại học M gọi anh là giáo sư.
Tiệc rượu bắt đầu không lâu, Đào Kỳ thấy chị họ Đào Vị.
Một thân dạ phục đỏ rực, cánh tay trắng như tuyết khoác trên tay một người đàn ông hơn 40 tuổi, ở phía xa thấy Chu Dư Đông, mặt liền biến sắc, buông người đàn ông bên cạnh ra một đường đi thẳng tới gọi : “anh Dư Đông.”
“Đào Vị.”
Chu Dư Đông chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô, xoay người qua bên người phụ nữ bên cạnh nâng ly.
Đào Vị bị lạnh nhạt, hỏa khí tự nhiên bốc lên, xoay người lại lôi cổ tay của Đào Kỳ kéo cô đến một góc của đại sảnh.
“Tiểu **! Còn dám nói mày không quyến rũ Chu Dư Đông!” Gương mặt Đào Vị được trang điểm tinh xảo, giờ phút này nhìn lại giống như là tượng người.
“Em là trợ lí của thầy ấy, đương nhiên là đi theo bên cạnh thầy rồi.” Đào Kỳ nhàn nhạt đáp.
“Mày và mẹ mày thật giống nhau, đều quyến rũ đàn ông, nếu không chú hai đời nào để ý đến bà ấy. Đúng là còn trẻ đã phải mất mạng!”
Loại giọng điệu này cô đã sớm nghe nhiều lần từ bác cả gái. Đào Kỳ nghĩ đến gương mặt lạnh nhạt của mẹ mình, cắn răng nhẫn nhịn.
“Mày tốt nhất là cách xa anh ấy một chút, nếu không tao sẽ không bỏ qua cho mày.”
“Mặc dù tôi có rời khỏi thầy ấy, thầy cũng sẽ không chọn chị.”
Chu Dư Đông là hạng người gì, đi theo bên cạnh anh đã lâu, cô hiểu rõ, trừ chức tổng giám Thiết kế, anh thật ra còn có hoàn cảnh khác. Cô cũng chỉ là học sinh của anh, nếu không sao lại vào công ty ở bên cạnh anh học tập.
Một người đàn ông kiêu ngạo như thế, sau khi nghe được câu nói kia xong, chính là chưa từng có ý tứ gì với Đào Vị, không muốn dính liếu đến nữa.
“Tao không được, mày cũng đừng mơ tưởng.” Đào Vị xinh đẹp, từ nhỏ đã sống sung sướng nên tính tình ương ngạnh, cộng thêm chịu ảnh hưởng từ mẹ của cô ta, cho nên cô chưa bao giờ chịu nhường nhịn em gái họ của mình.
Mặt Đào Kỳ đỏ lên, vẫn nhìn chằm chằm chị họ, không hề nhường bước, Đào Vị càng tức giận.
Cô gái trẻ tuổi, gương mặt thanh thuần, cái tráng sáng bóng cũng làm nổi bật tuổi của cô, Đào Vị lập tức chú ý đến y phục trên người cô, đột nhiên cười lạnh: “Quần áo này cũng là anh ấy mua cho mày?” Đưa tay xé cổ áo của Đào Kỳ, lôi người cô tới phía trước: “Đã lên giường của anh ta rồi à? Khó trách. Không tới ba tháng anh ấy nhất định sẽ đá mày.”
“Chính chị là người như thế, đừng nghĩ ai cũng không biết xấu hổ như chị.” Chị họ nói lời quá khó nghe, Đào Kỳ không thể nhịn nữa nên phản kháng lại.
Chị họ có từng nói qua mấy người bạn của chị, mỗi lần không phải chị ta bỏ rơi người ta thì cũng chính là người ta không cần chị ấy. Quan hệ thân mật kiểu đó chính Đào Kỳ cũng không hiểu chuyện đi nữa cũng biết có bảy tám phần không minh bạch rồi.
“Pằng!!!”
Một cái tát vung lên, Đào Vị dường như dùng hết sức lực.
Tài liệu trong tay Đào Kỳ bị rơi xuống đất, đồ đạc bên trong rơi ra ngoài làm những người xung quanh nhìn chăm chú.
Đào Kỳ cắn môi dưới, nắm lấy quả đấm, ngồi xổm dậy nhặt tài liệu. Chỉ cảm thấy lỗ mũi nóng lên, từng giọt máu rơi xuống tờ giấy trắng.
Không đợi đến khi đứng dậy, một đôi giày da bóng đã ở trong tầm mắt của cô, sau đó cô chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, bị người ta tóm lấy hai cánh tay nâng người lên.
Một cái khăn lụa lớn lau mũi của cô, ánh mắt của Chu Dư Đông thương yêu không hề có chút nào tức giận.
“Bởi vì cô là chị của Đào Kỳ nên tôi mới tha thứ cho cô lần này, nếu như tái phạm, tôi sẽ không khách khí.” Dứt lời, anh khom lưng ôm lấy Đào Kỳ đi ra đại sảnh.
Ôm cô đi ra khách sạn, tìm được xe, trực tiếp đặt cô vào ghế lái phụ, xoay người phát động xe chạy nhanh về nhà của anh.
Đi vào nhà, mang cô đến phòng vệ sinh rửa máu trên mặt, bước tới tủ lạnh tìm khăn lạnh, đặt cô nằm lên ghế salon sau đó chườm đá cho cô.
Bàn tay ấm áp của Chu Dư Đông lau gương mặt sưng đỏ của cô, giống như có luồng điện xẹt qua, tim tê dại một hồi, Đào Kỳ chợt rơi lệ.
“Tôi chưa từng nói chuyện yêu đương với Đào Vị, cho tới bây giờ cũng không có.” Anh lau nước mắt cho cô, nghiêm túc giải thích.
“Em biết.”
Trong lúc bối rối, ánh mắt anh thoáng qua tia hung ác.
“Nhưng em vì tôi mà chịu uất ức, cho nên tôi muốn nói xin lỗi em.”
“Không cần đâu giáo sư.” Vì trong mắt anh có sự dịu dàng, uất ức lớn hơn nữa cô đều chịu được.
Huống chi thật sự không cần phải nói xin lỗi, anh chỉ là thầy giáo, mà người phụ nữ kia là chị họ của cô.
Chu Dư Đông lấy khăn chườm ra, bay tay nhẹ nhàng nâng cô lên, ôm cô vào trong ngực.
Anh đem mặt cô áp váo giữa ngực, dùng hơi thở nóng bỏng sưởi ấm gương mặt lạnh như băng của cô.
Từ từ anh cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên môi cô.
Cô ngơ ngác bị anh bưng mặt hôn, mắt to nhìn chằm chằm, gương mặt lạnh lẽo chợt đỏ bừng.
Anh cười nói: “Em đến hôn môi cũng không biết là phải nhắm mắt lại sao?”
Đào Kỳ nghe lời anh nhắm nghiền hai mắt, thế nhưng nụ hôn kia không có xâm nhập vào trong miệng cô, chỉ đảo một vòng, mặc dù vẫn chưa thỏa mãn nhưng vẫn buông cô ra.
“Tiểu Đào Kỳ, tôi sẽ không để cho em bị tổn thương nữa.” Anh thì thầm.
Trong buổi tiệc hai người vẫn chưa ăn gì, anh bỏ áo khoác xuống sau đó đi đến phòng bếp, một lát sau bưng hai bát mì đã nấu xong đặt ở trên bà ăn.
“Dậy ăn chút mì đi, nếu không dạ dày sẽ khó chịu.” Anh kéo cô đến ngồi xuống trước bàn ăn, đưa cho cô đôi đũa.
Đào Kỳ rất đói, ăn hết bát mì trước mặt, chóp mũi cô lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Mẹ cô đi ra nước ngoài ba ngày, điện thoại tới bảo ngày mai mới trở về, Chu Dư Đông để cô ngủ lại phòng ngủ của anh.
Nửa đêm tỉnh giấc, có người ôm cô nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, thì thầm bên tai cô: “Tiểu Đào Kỳ không sợ, có tôi ở cùng em.”
Đào Kỳ nhích lại gần trong ngực ấm áp, dần dần ngủ thiếp đi.
Trong mơ cô mơ hồ thấy ba cô ôm cô và nói: “tiểu Đào Kỳ nhất định phải hạnh phúc nhé!”