Quyển 3 - Chương 7
Côn đang đắm chìm trong tình yêu thương của bạn bè.
Đây chẳng lẽ là…
Quả nhiên, người kia hồ hởi chào hỏi mọi người, gửi một tin nhắn thoại đến: “Củ Cải Nhỏ, Cái Túi Nhỏ, Tiểu Tam Tam, Cu Mập.”
Mộc Đại không nhịn được buồn cười, nên nhắn gì lại bây giờ nhỉ, cô bấm lên nút ghi âm tin nhắn thoại, vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì.
Thần Côn nói: “Ấy, có người mới này, đây chính là cô bé liên quan tới Hỏa đấy hả?”
Viêm Hồng Sa nhắn lại: “Đúng ạ, tiền bối, chào chú.”
Viêm Hồng Sa và Tào Nghiêm Hoa đều thuộc loại hình cung kính lễ phép với Thần Côn, Viêm Hồng Sa gọi lão là “tiền bối”, Tào Nghiêm Hoa gọi lão là “Thần tiên sinh”.
Có người gõ cửa, Mộc Đại chạy ra mở cửa, quả nhiên là Viêm Hồng Sa, cô một mình một phòng quạnh quẽ quá, lại vừa vặn đang “họp”, bèn qua tìm Mộc Đại chung vui.
Sau khi vào phòng, cô cứ chăm chăm nhìn điện thoại: “Mộc Đại, sao Thần Côn vẫn chưa trả lời tôi thế.”
Mộc Đại đáp: “Chắc là đang bận ban tên cho cô.”
Đoán không sai, Thần Côn nhanh chóng quay lại.
“Khăn Đỏ, chào cô.”
Khác với Củ Cải Nhỏ hay Tiểu Tam Tam trước đó, đương sự lần này không rối rắm gì nhiều, Viêm Hồng Sa sờ sờ lên cổ một lúc rồi rầu rĩ: “Tôi không nhớ cảm giác đeo khăn đỏ thế nào nữa rồi.”
Trở lại chuyện chính.
La Nhận và Thần Côn vẫn giữ liên lạc, con phượng hoàng trong nước kia là đại biểu cho sự kìm hãm của lồng Phượng Hoàng Loan đối với Hung Giản, nhưng không hoàn chỉnh – phải biết rằng Phượng, Hoàng, Loan, có ba con, xuất hiện trong nước chỉ mới có một con.
Một Vạn Ba nói: “Vậy nếu bây giờ chúng ta cho thêm máu vào nước thì sao?”
“Các cậu có thể thử, hết việc rồi thì chích máu chơi.”
Một Vạn Ba không nói gì nữa, trên thực tế, chính hắn cũng hiểu rằng chuyện chích máu này có phần chỉ trị ngọn không trị được gốc.
Thần Côn nói: “Các cậu phải làm rõ một việc trước đã, vây khốn Hung Giản không phải là máu của các cậu mà bản chất hẳn là thứ ám trong máu của các cậu, sức mạnh của lồng Phượng Hoàng Loan, màu sắc nhạt đi rất có thể là chứng tỏ sức mạnh của lồng Phượng Hoàng Loan đang biến mất.”
Tào Nghiêm Hoa hoang mang: “Sao lại nói biến mất là biến mất vậy chứ?”
“Tào Mập, tôi lấy dây thừng trói cậu lại, ban đầu trói rất chặt, nhưng mỗi ngày cậu đều ra sức giãy giãy giãy giãy, thừng lại chẳng không lỏng ra à?”
Tào Nghiêm Hoa biết điều ngậm miệng.
La Nhận trầm ngâm cất lời: “Mọi người nói xem, sức mạnh lồng Phượng Hoàng Loan biến mất liệu có liên quan gì đến năm thanh Hung Giản đang tản mát ở những chỗ khác không?”
Tuy tính đến giờ, vẫn chưa có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh được rằng các Hung Giản có khả năng liên lạc với nhau, nhưng cũng không thể gạt bỏ ý nghĩ này đi được.
Thần Côn suy nghĩ: “Cũng có thể, giống như sự giằng co giữa hai thế lực vậy, hiện giờ thì là cuộc đấu sức giữa hai thanh Hung Giản và lồng Phượng Hoàng Loan, nếu năm thanh Hung Giản còn lại cũng gia nhập, vậy sức mạnh của lồng Phượng Hoàng Loan sẽ tiêu hao nhanh hơn.”
Một Vạn Ba hỏi nghi vấn của mình ra: “Nếu hai thanh Hung Giản một lần nữa thoát khỏi kìm hãm, vậy có phải Sính Đình sẽ lại bị ám không? Hũ tro cốt của cha tôi, Hung Giản liệu có tìm đến nó không?”
Thần Côn nói: “Đó cũng là điều tôi đang băn khoăn.”
Lão dừng lại một lúc lâu, đến lúc mọi người đều bắt đầu lo lắng rồi thì mới gửi một đoạn tin nhắn dài tới.
“Lúc đối phó với thanh Hung Giản thứ nhất, nhân số chưa đầy đủ, đánh bậy đánh bạ. Nhưng lúc đối phó với thanh Hung Giản thứ hai, năm người đại biểu cho Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đã tề tựu, hơn nữa lần đầu tiên dùng hình thức lồng Phượng Hoàng Loan để vây khốn Hung Giản, điều này cũng đồng nghĩa với việc chính thức tỏ rõ lập trường, hoàn toàn thể hiện bản thân đứng ở phe đối lập với Hung Giản. Mục tiêu của các cô các cậu quá lớn, rất có thể một ngày nếu Hung Giản thoát khỏi kìm hãm, việc đầu tiên sẽ là đối phó với các cậu, hoặc là tấn công cả nhóm, hoặc là hạ từng người một.”
Mộc Đại đọc đoạn tin nhắn này hai lần, sau lưng dần nổi lên cảm giác lạnh lẽo, Viêm Hồng Sa cũng run lên, cảnh giác nhìn ra cửa sổ, rồi lại nhìn cửa ra vào, cứ như thể Hung Giản đã ở ngay bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh vào vậy.
Lát sau, Tào Nghiêm Hoa tức giận nhắn: “Tức là, đã lên phải thuyền giặc thì không xuống được nữa đúng không, bất kỳ ai cũng không thể xuống được.”
Thần Côn nói: “Tôi kiến nghị năm người các cậu gắng hết sức đừng tách riêng lẻ, hiện giờ, rất có khả năng các cậu đều là mục tiêu.”
***
Vì những lời này của Thần Côn mà Viêm Hồng Sa sợ ch.ết khiếp không dám quay về phòng ngủ một mình, lại một lần nữa chen chúc một giường với Mộc Đại, trước khi tắt đèn còn kiểm tr.a lên kiểm tr.a xuống xem cửa nẻo đã đóng kĩ chưa, khóa luôn cả cửa sổ vào.
Mộc Đại thở dài: “Cô cũng đâu phải là chưa từng thấy, Hung Giản nếu thật sự xuất hiện ở gần đây thì cửa sổ cửa ra vào gì cũng chẳng cản được nó đâu.”
Viêm Hồng Sa ỉu xìu bò lên giường, lát sau hỏi: “Tôi không tắt đèn có được không?”
Mộc Đại rụt vào chăn, kéo chăn lên che mắt: “Được.”
Nói thì nói vậy, nhưng có ánh sáng vẫn chẳng dễ ngủ gì cho cam, nằm được một lúc, không nhịn được lại thò tay vớ lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn La Nhận gửi tới.
“Bọn em đi đường cố kéo dài thời gian nhé, anh sắp tới rồi.”
Anh sắp tới rồi.
Cô nắm chặt điện thoại, nhẹ nhàng áp lên ngực, nghĩ: Nếu có La Nhận ở đây thì tốt rồi.
***
Tào Nghiêm Hoa lại thu thập hành lí, có kinh nghiệm của lần trước, lần này việc dọn hành lí quen tay nhanh lẹ hơn rất nhiều.
Tào Nghiêm Hoa nhờ Một Vạn Ba xin nghỉ với chú Trương: “Tôi vừa về đã lại chạy mất, chú Trương chắc chắn sẽ đuổi việc tôi, tôi không dám nhìn gương mặt đó nữa đâu, Tam Tam, cậu giúp tôi nói một tiếng đi mà.”
Một Vạn Ba nói: “Tôi thì dám đi nói với chú ấy chắc? Chú ấy biết tôi lâu hơn, mắng tôi cũng sẽ ác hơn.”
Kết quả thương lượng là, hai người viết một bức thư khẩn khoản chân thành, bỏ vào một cái bọc trong suốt dán lên khung giường tầng.
Trên thư, họ khẩn cầu chú Trương: Lần này lại đi nữa, nghĩ chắc đến phòng cũng không giữ được, cơ mà làm hơn hãy giữ cái giường tầng lại cho họ, ít nhất khi về còn có chỗ nằm.
***
Thu thập xong, tắt đèn, nín thở rón rén, mò mẫm trong bóng tối chạy khỏi quán bar từ cửa sau, một lèo tót sang chỗ La Nhận.
La Nhận đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ họ đến là xuất phát, bác Trịnh đang giúp La Nhận bỏ hành lí vào cốp sau, thấy đám Tào Nghiêm Hoa thì trừng mắt: “Bác thật sự không hiểu chúng mày đang làm gì nữa, cổ đông với chả cổ tây, trong hai ngày đã chạy hết sạch, Phượng Hoàng Lâu này rốt cuộc là có mở nữa không hả?”
“Mở chứ ạ mở chứ ạ!” Tào Nghiêm Hoa gật đầu lia lịa, còn lấy giọng cổ đông ra nói: “Bác Trịnh, khoảng thời gian tu sửa trang hoàng này làm khổ bác rồi, cháu sẽ biếu thêm bác tiền thưởng! Bọn cháu nhất định sẽ về sớm khai trương!”
Xe rốt cuộc cũng từ từ ra khỏi thành cổ, Tào Nghiêm Hoa ngồi ở ghế sau cảm khái: “Hiện giờ tôi cứ có cảm giác như người thành đạt ấy, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán mà không cách nào phân thân.”
Bỗng nảy ra một ý nghĩ kì quặc: “Anh Tiểu La, bên em phú bà bảo là đi đào bảo vật, thanh Hung Giản thứ ba lại rất có thể ở gần chỗ họ đào… Vậy chuyến này nếu có thể kiếm chút đá quý về thì tốt rồi…”
Lại chọc chọc cùi chỏ vào Một Vạn Ba: “Nghe nói, mấy cái giếng báu nhiều đá quý lắm nhé, hồng ngọc này, mắt mèo này, hổ phách này, nếu chúng ta kiếm được kha khá, trở về mở thêm một quán karaoké cạnh Phượng Hoàng Lâu đi…”
Một Vạn Ba liếc xéo gã: “Anh lạc quan gớm nhỉ, cứ làm như đi chơi không bằng, Tào Mập, nghiêm túc chút hộ cái, vụ này không chơi được đâu, làm không xong khéo mạng cũng chẳng còn nữa là.”
Đám Mộc Đại đi trước, lại còn là đi máy bay, bên này La Nhận lái xe đi, dù có đi không ngừng nghỉ thì dự tính vẫn sẽ chậm hơn họ một ngày đường, bởi vậy nên trên đường gắng hết sức không nghỉ ngơi.
Trời nhanh chóng chuyển sáng, Tào Nghiêm Hoa thấy La Nhận mệt mỏi, bèn xung phong nhận việc lái xe thay anh, đồng thời vỗ ngực cam đoan là mình có bài bản.
La Nhận nửa tin nửa ngờ, nhưng anh quả thật đúng là tinh thần không đủ, bèn để Tào Nghiêm Hoa lái thử một đoạn đường – cũng tạm, kỹ thuật lái tuy không quá tốt, nhưng có thể chạy được xe là thành công rồi.
La Nhận nói: “Tôi ngủ một chút, anh lái một lúc rồi để tôi.”
Vì để La Nhận có thể ngủ thoải mái hơn, Một Vạn Ba chủ động ngồi lên phía trước cạnh ghế lái, chừa lại hàng ghế sau cho La Nhận – hắn không biết lái xe, La Nhận là tay lái chính, tất nhiên là phải gắng hết sức để anh nghỉ ngơi thoải mái rồi.
Lái một đêm, xe đã vào đến địa giới không có lấy ba mét bằng phẳng của Quý Châu, xóc nảy là chuyện khó tránh khỏi.
La Nhận ban đầu không ngủ được, Tào Nghiêm Hoa cứ lải nhải suốt với Một Vạn Ba, lúc thì bảo hắn học võ đi, lúc lại bảo hắn học lái xe, nhưng lát sau, giọng nói này cứ như có tác dụng thôi miên, anh cuối cùng cũng dần thiếp đi.
Cũng không biết là qua bao lâu, thân xe bỗng đột ngột đứng lại, La Nhận suýt lăn xuống ghế, cũng may kịp thời bắt được cửa xe ổn định lại thân thể, Một Vạn Ba ở đằng trước đang gà gật, chợt bị quăng một cái như vậy, nếu không phải có dây an toàn siết lại thì đã bay thẳng ra ngoài rồi.
Trời đã sáng rõ.
Một Vạn Ba rống lên: “Tào Mập, rốt cuộc anh có biết lái xe không vậy hả, anh bệnh à!”
Đầu óc La Nhận hơi quay quay, anh vịn cửa xe ngồi vững lại, nghe thấy tiếng Tào Nghiêm Hoa nghẹn ngào như sắp khóc: “Tôi đâm phải người rồi Một Vạn Ba, tôi đâm người rồi!”
Mẹ nó!
Trong lòng La Nhận căng lên, không chút nghĩ ngợi, mở cửa xuống xe.
Gió rất lớn, cuốn tung cát bụi quất qua, La Nhận nhất thời không mở nổi mắt, khựng lại một chút, anh gắng mở mắt ra nhìn.
Đây là một con đường đất, hai bên đều là núi đồi trụi lủi, có lẽ vì còn sớm nên trên đường không có xe, nhìn trước nhìn sau chỉ có mỗi xe họ.
Một Vạn Ba cũng đi xuống, ra trước ra sau nhìn, lúc sau hoang mang nói: “Đâu có ai đâu.”
Câu này khiến La Nhận tỉnh táo lại, trước sau không có ai, cũng không có máu, trên đường đất chỉ có một vết phanh xe, lại vòng ra trước xem xe, thân trước của xe bóng nhoáng, không có bất kỳ vết xước hay đụng lõm nào.
Tào Nghiêm Hoa vẫn ngồi trên ghế lái, sắc mặt trắng bệch, cả người run lẩy bẩy.
Một Vạn Ba lẩm bẩm: “Có phải nhìn lầm rồi không.”
Một ý nghĩ nhoáng quá trong lòng La Nhận.
Gió lớn, đường đất, gió thổi tung cát bụi lên…
Tào Nghiêm có thể nhìn thấy gì đó từ đất!
La Nhận đi qua, vỗ vai Tào Nghiêm Hoa: “Tào Mập, anh không đâm phải ai hết, trên đường không có người, không tin anh xuống nhìn xem.”
Tào Nghiêm Hoa ngẩng đầu, bán tin bán nghi, chân run rẩy, bám lấy cửa xe đi xuống.
Gió lại thổi mạnh, nhìn ra phía trước, đất cát mịt mù, nhìn ra sau, mịt mù đất cát.
La Nhận cười trấn an gã: “Yên tâm đi, không đâm phải ai đâu.”
Tào Nghiêm Hoa thở phào một hơi thật dài, gã hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, sắc mặt càng trắng hơn.
La Nhận hỏi gã: “Anh trông thấy gì?”
Một Vạn Ba ở bên cạnh phụ họa: “Tào Mập, anh thuộc ‘thổ’ đấy, lần trước anh chính là đã thấy tiên nhân chỉ lối lúc quét sân bụi tung lên mà, lần này thấy gì thế? Có phải cũng là Tảo Tình Nương không?”
Tào Nghiêm Hoa liếc sang La Nhận vẻ như hổ thẹn.
La Nhận lấy làm khó hiểu: “Sao thế?”
Tào Nghiêm Hoa nhỏ giọng: “Là tiểu sư phụ, là em tiểu sư phụ… Anh Tiểu La, tôi nhìn thấy tôi đâm phải em tiểu sư phụ…”
***
Như đã hẹn trước từ hôm trước, tài xế qua đây đón họ từ sáng sớm, nhớ tới lời La Nhận dặn là phải “gắng sức kéo dài thời gian”, Mộc Đại bóng gió bảo bác tài lái chậm một chút.
Tài xế lại tưởng là sợ tay lái của y không tốt, bèn thổi phồng kinh nghiệm lái xe nhiều năm của mình lên: “Đừng lo, nhanh hơn chút nữa cũng không sao.”
Mộc Đại lấy lão Viêm ra làm cớ: “Không phải, trên xe có người già, chú lái chậm một chút.”
Tài xế bừng tỉnh, lập tức thả chậm tốc độ đi thật vững vàng, vững đến mức khiến người ta phải buồn ngủ.
Điện thoại của La Nhận đúng lúc này gọi đến.
Mộc Đại nói: “Em vẫn ổn mà.”
Lại cười: “Không đi xe sao được, chỉ có thể ngồi xe thôi, sao thế?”
La Nhận không muốn dọa cô, trầm mặc một lúc mới nói: “Đừng đứng giữa đường, nhất định phải nhìn xe cẩn thận, xa xa thấy có xe lái tới thì phải tránh đi, biết chưa?”
Đó là kiến thức thường thức mà, sao La Nhận lại phải trịnh trọng dặn cô thế?
Sau khi cúp máy, Mộc Đại im lặng một hồi, hỏi lão Viêm: “Ông ơi, đến Tứ Trại rồi, chúng ta còn phải ngồi xe lâu không?”
Lão Viêm còn chưa kịp trả lời, tài xế đã cười ha hả.
“Tứ Trại? Cô gái à, từ Tứ Trại có muốn đi tiếp cũng không có đường đâu, có máy kéo, xe la, xe máy đã là tốt lắm rồi, có chỗ còn phải cuốc bộ ấy chứ, làm gì có xe cho cô ngồi.”