Quyển 3 - Chương 14

Cảm tạ trời đất, La Nhận không có nói gì về chuyến đào bảo vật gần như hoang đường này nữa, chỉ hỏi cô về tình hình mấy ngày nay.


Viêm Hồng Sa thành thật trả lời, không dám giấu giếm – thực ra ban đầu cũng muốn chừa chút mặt mũi cho lão Viêm, nhưng thứ nhất là La Nhận hỏi rất tỉ mỉ, thứ hai là chuyện lão Viêm có thể coi như điểm gắn kết mấu chốt cho chuỗi sự việc nên thực sự không thể che lấp nổi.


Cô về cơ bản là ăn ngay nói thật toàn bộ để được nhận khoan hồng.
La Nhận nghe kĩ càng, sau đó nhặt Tảo Tình Nương bị vứt một bên lên xem, Viêm Hồng Sa thấy mình không còn việc gì nữa, nhanh chân chuồn êm vào phòng, vào phòng rồi còn thở dài một tiếng, chỉ thiếu điều rớt nước mắt.


Trước đây cô thật đúng là mù rồi mới nhìn trúng La Nhận, nói chuyện với anh mấy câu thôi mà cô đã sợ đến mức bay mất một nửa linh hồn, nghĩ lại mà thấy sợ: May mà Mộc Đại không thực sự bị người rừng bóp ch.ết, nếu không chắc La Nhận lột da cô mất.


Một lúc sau, La Nhận và Một Vạn Ba cũng đi vào.
Căn phòng nho nhỏ, người bỗng nhiều thêm một nửa, trời cũng đã sáng hẳn, Mộc Đại cảm thấy vững dạ hơn nhiều.
Cảm giác như được sống lại.


La Nhận hỏi Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba trước: “Hai người có đi tiếp được một ngày đường nữa không?”
Tào Nghiêm Hoa hết hồn, cúi đầu nhìn hai cái đùi mập mạp của mình: “Anh Tiểu La, vừa mới đi một ngày một đêm xong… Đi nữa, chắc tôi bò luôn mất.”


available on google playdownload on app store


Lại kéo Một Vạn Ba ra đệm lưng: “Tôi còn ch.ết chắc nữa là, anh nhìn Tam Tam chân tay lèo khoèo thế này…”
Thân hình mình bị bêu riếu như vậy…


Nếu là trước đây, Một Vạn Ba chắc chắn sẽ giãy nảy lên, nhưng lúc này đây, hắn nhịn: Dù sao hắn cũng thật sự rất mệt mỏi, lại đi thêm ngày nữa chắc phế luôn mất.


La Nhận trầm ngâm không nói gì nữa, họ là do ban đầu đi nhầm đường, chậm trễ rất nhiều thời gian, vậy nên sau đó đi thẳng một mạch suốt đêm, mình thì không sao, nhưng Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba đi vậy cũng đã là cực hạn rồi, dù có nghỉ một ngày rồi mới đi tiếp thì vẫn là nửa tàn phế.


Mộc Đại hỏi La Nhận: “Anh muốn…rút về sao?”
La Nhận gật đầu: “Anh cảm thấy tình hình trong núi không mấy khả quan. Ở đây chúng ta chuẩn bị quá ít, vũ khí, thuốc men, thức ăn đều thiếu thốn cả, anh định…”


Anh nói được một nửa thì ngừng lại, điều kiện khách quan không cho phép, nói nữa cũng chỉ phí lời, hơn nữa, người rừng ở trong rừng hiển nhiên có ưu thế hơn, dẫn theo đội ngũ không già yếu cũng thương tàn tiếp tục hao phí thêm một ngày trong rừng, mạo hiểm này, anh thật sự là không dám.


Anh phân phó Một Vạn Ba: “Thu dọn tất cả đồ ăn thức uống của chúng ta lại, dừng chân ở đây nghỉ ngơi một ngày, tính thêm một ngày ra ngoài nữa là hai ngày, sáu bữa, sáu người, chia phần ra, đừng để bị đói.”


Đương nói, ánh mắt rơi lên lão Viêm, hỏi rất không khách khí: “Ông Viêm, trước đây người ông giết để che giấu bảo khí là ở trong trại phải không?”


Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình khiếp sợ, Viêm Hồng Sa lắp bắp, nỗ lực thanh minh cho nội mình: “Không phải, La Nhận, là người bạn cùng đi đào bảo vật với nội tôi, bị bệnh ch.ết…”


La Nhận nói: “Thứ nhất, người đào bảo vật dù không nhìn thấy bảo khí, nhưng nhìn thấy giếng báu vẫn sẽ luôn cân nhắc vài phần, ông cô muốn độc chiếm giếng báu, khi hành sự nhất định sẽ tách khỏi những bạn đồng hành hiểu biết, cho dù thực sự có người bệnh ch.ết cũng sẽ không chôn người đó vào cái giếng mình nhìn trúng.”


“Thứ hai, dù tôi chưa từng đào bảo vật, nhưng đại khái cũng biết, đội ngũ kiểu này, tất cả những người tham gia đều có phần, nhiều thêm một người sẽ phải chia thêm một phần, bởi vậy nên, bớt được người nào hay người đấy, sẽ không mang theo người vô dụng, phàm là được chọn vào thì đều là người có tài.”


Anh chỉ lão Viêm: “Đào bảo vật cần đến đôi mắt của ông ấy, giá trị của ông ấy cũng là ở đôi mắt này, những phương diện khác phải đảm bảo khỏe mạnh không thương tích, nhưng những người khác trong đội, trèo đèo lội suối, đối phó với dã thú, cấp cứu trị thương, đều không giỏi thì cũng mạnh, nói cách khác, trong cả đội, về mặt thể lực, ông Viêm rất có thể là yếu nhất, lấy huyết khí át bảo khí, không thể nào mạo hiểm dùng người đồng hành.”


“Bởi vậy nên sẽ ngắm sang người trong trại, người đó còn là một phụ nữ, càng dễ xuống tay hơn, đúng không?”
Lão Viêm không nói gì, lát sau, ha ha cười khan hai tiếng, cuối cùng vẫn không hé răng lấy một câu.


Viêm Hồng Sa xấu hổ vô cùng, nhưng vẫn cố bắt lấy cái phao cứu mạng cuối cùng: “La Nhận, bọn tôi hôm qua đào được giếng ra, nhưng bên trong không có thi thể, người phụ nữ đó có khi nào chưa ch.ết không?”


La Nhận lạnh lùng nhìn lão Viêm: “Ông cô nói, là cắt yết hầu, máu phun khắp giếng – máu phun như vậy, rất có thể là đã cắt trúng động mạch cổ. Sau khi ném người vào giếng, đặt ván gỗ lên, lấp đất, nén xuống, tân trang lại mặt đất nhìn không giống như đã từng đào lên, qua lâu vậy, người sớm đã ch.ết rồi.”


Thân mình Mộc Đại nổi lên từng cơn run rẩy khe khẽ, tưởng tượng lại tình cảnh lúc đó, bất giác sợ đến rùng mình, cảm thấy nên bớt chung đụng với lão Viêm này đi thì hơn, đích thực là lòng dạ nham hiểm, diện mạo nanh ác.


“Người ch.ết không thể tự mình ra ngoài, khả năng duy nhất là, có người đã âm thầm chứng kiến toàn bộ quá trình, sau khi ông Viêm đi, có người đã đào cái giếng này ra, mang thi thể đi rồi khôi phục lại cái giếng về nguyên trạng.”


Một Vạn Ba rùng mình, nhìn lão Viêm, lại nhìn La Nhận: “Liệu có phải là người rừng kia không? Tục ngữ có câu, oan có đầu nợ có chủ, người rừng kia tấn công ông Viêm những hai lần, xem ra là có nguyên nhân.”


Lão Viêm lạnh lùng mở miệng, giọng khàn khàn: “Cũng có thể là người đồng hành đào bảo vật cùng tôi, ngầm theo dõi tôi, thừa dịp sau khi tôi đi thì đào cái giếng báu này lên.”


La Nhận nói: “Bất kể là người đồng hành của ông hay là người đào bảo vật khác, sau khi đào giếng báu lên, lấy bảo vật xong thì đi luôn là được, căn bản không cần phải khôi phục về nguyên trạng. Hơn nữa, gia nghiệp nhà họ Viêm lớn, người ta nắm được bí mật của ông, tống tiền ông vài khoản cũng đủ để sống cả nửa đời rồi, nhưng mấy chục năm nay ông Viêm rõ ràng vẫn sống rất yên ổn, bởi vậy nên người âm thầm chứng kiến nếu không phải là người trong trại thì chính là người rừng.”


Mộc Đại chen lời: “Nếu là người trong trại, ông…nội Viêm đã chẳng đi được rồi.”
Vì muốn giữ mặt mũi cho Hồng Sa nên Mộc Đại lúc nói chuyện trước mặt cô vẫn gọi lão Viêm là “ông nội”.


La Nhận gật đầu: “Người trong núi đều rất hung hãn, nếu người trong trại bắt gặp lão Viêm làm chuyện như vậy, dù lúc đó không bổ nhào ra ngay thì cũng sẽ tụ tập người không cho người đào bảo vật rời đi, bởi vậy nên người âm thầm chứng kiến không phải người đồng hành đào bảo vật, không phải những người đào bảo vật khác, cũng không phải người trong trại.”


Viêm Hồng Sa bối rối: “Cũng chỉ còn lại…mình người rừng thôi sao?”
Chuyện đến nước này, cô cũng đã từ bỏ mọi nỗ lực biện giải cho nội mình, lẩm bẩm: “Hình như cũng phải, nếu không vì sao cả hai lần đều tấn công nội tôi như vậy chứ?”


Tào Nghiêm Hoa chợt nhớ ra: “Mọi người còn nhớ tin đồn về nữ người rừng mà Trát Ma kể không, người rừng đó cũng từng tấn công một ông già hơn năm mươi tuổi, chừng hai mươi năm trước, ông Viêm không phải cũng khoảng năm mươi tuổi sao? Có phải là…”


Có phải là ông già đáng thương kia đã trở thành người ch.ết thay cho lão Viêm không?
Thật đúng là xui xẻo, Tào Nghiêm Hoa run lên.


La Nhận nói: “Có khả năng là vậy, hôm qua chúng ta đều tận mắt trông thấy, xác nhận là trong núi thật sự có người rừng. Thời gian người rừng ở trong núi không ngắn, nhưng số lần chạm mặt người khác chỉ lác đác không có bao nhiêu, đả thương người tới ch.ết chỉ có mỗi lần đó…”


Anh hơi ngừng lại: “Chuyện cưỡng hϊế͙p͙ thì có thể là do người sống trên núi nghe sai đồn bậy hoặc thêm mắm dặm muối nên, mọi người nghĩ mà xem, một người rừng muốn trả thù, nhất định là sẽ không có cách thức gì, chỉ cào cắn như dã thú – ông già kia tuy bị xé mất quần áo, thân dưới máu thịt bầy nhầy, nhưng lại ứng với đúng cách thức như vậy, tuy nhiên trong mắt người ngoài, cũng rất dễ khiên cưỡng gán thành người rừng động dục, cưỡng hϊế͙p͙ giết người. Hơn nữa…”


La Nhận nhìn ra ngoài cửa: “Cái trại gần núi này bị bỏ hoang, có khả năng cũng liên quan đến sự xuất hiện của người rừng, tôi đang nghĩ, liệu có phải là sau khi chuyện người rừng đả thương người truyền ra, người trong các trại quanh đây đều chuyển đi, chỉ có thợ săn mới dám kết bạn vào núi hay không.”


Một Vạn Ba cảm thấy rất hợp lý: “Vậy chúng ta còn lại một vấn đề nữa, người rừng này có quan hệ thế nào với người phụ nữ bị giết ch.ết, tại sao lại cứ tâm tâm niệm niệm muốn trả thù cho bà ấy như vậy.”


Bầu không khí trong phòng lắng xuống, Mộc Đại giơ tay lên chạm vào vết thương băng vải gạc, không hiểu sao lại thấy rầu rầu: “Nghe cậu nói vậy, tôi lại cảm thấy người rừng này…cũng rất có tình nghĩa…”
Tào Nghiêm Hoa: “Tôi nghĩ đến một khả năng thế này.”


“Người phụ nữ đó có khi nào quen biết người rừng không?”
Trong lòng La Nhận xẹt qua một ý niệm, hỏi Mộc Đại: “Lúc em giao đấu với người rừng, có cảm thấy nó già không?”


Sợ Mộc Đại không hiểu, anh giải thích thêm: “Bởi vì tuổi thọ của người rừng ngắn hơn so với người bình thường, hai mươi năm trước đã có người rừng, vậy thì hiện giờ có thể coi như là đã già rồi.”
Mộc Đại nghe hiểu: “Không già, động tác nó rất nhanh nhẹn…”


Viêm Hồng Sa cũng chần chừ: “Nó vung tay lên, ném tôi cả người cả xẻng ra xa đến mấy mét, tôi cảm thấy nó rất khỏe.”
La Nhận gật đầu: “Nếu như hiện giờ nó đương lúc tráng niên, vậy hai mươi năm trước hẳn mới chỉ là một người rừng nhỏ…”


Tào Nghiêm Hoa cười ha hả: “Nếu là người rừng nhỏ, vậy cũng như người thường, ai sinh ra nó chứ…”
Gã chợt im bặt.
Không khí trong phòng lập tức căng thẳng.


La Nhận nhìn lão Viêm: “Nghe Hồng Sa nói, vị trí của cái giếng báu kia kỳ thực cũng rất hoang vắng, lúc đó, ông gặp được người phụ nữ đó như thế nào?”
Lão Viêm im lặng một lúc, giọng nói bắt đầu nhiễm chút kinh hoàng: “Cô ta…đi ngang qua, tôi thấy được, tôi…”


Ông ta không biết nên miêu tả thế nào, khi đó, bốn bề vắng lặng, bỗng nhiên có một người phụ nữ một mình đi ngang qua, như một con sói đói bỗng nhìn thấy miếng thịt đầm đìa máu, ông ta liền…
La Nhận nói: “Ông ngẫm kĩ lại xem, lúc đó trên tay bà ấy để trống hay có mang theo thứ gì không?”


Cổ họng lão Viêm khô khốc: “Cô ta…xách cái làn, bên trong có…đồ ăn…”


Sống lưng Một Vạn Ba buốt lạnh: “Trong núi có dã thú, một người phụ nữ một thân một mình, có đi thăm người thân cũng sẽ không đi qua ngọn núi này, cô ấy có phải thật ra là tới…cho ăn không? Cô ấy không phải là…mẹ của người rừng kia đấy chứ?”


Mộc Đại giật mình, cúi đầu nhìn miếng hổ phách màu son trong tay.
Đúng vậy, một người rừng sinh ra và lớn lên ở một nơi ăn sống uống tươi thế này, sao có thể đeo cho mình một sợi dây chuyền hổ phách màu son chứ?


Trong không trung vang dội một tiếng sấm, bầu trời nháy mắt tối sầm, mây đen bắt đầu tụ lại, xem ra lại chuẩn bị đổ mưa.
La Nhận nói: “Nếu là vậy, e rằng lần này chúng ta ra khỏi núi sẽ không đơn giản đâu.”






Truyện liên quan