Chương 2: Thắng bại
Cô gái này đang định tranh với anh tới cùng sao?
Thẩm Mục Phạm khẽ mím đôi môi mỏng, đánh giá cô gái đứng cách mình mấy mét với ánh mắt đầy hứng thú. Mặt trái xoan đúng chuẩn, làn da trắng nõn nà, mặt mày nhỏ nhắn nhưng không mất đi khí thế, đôi mắt như ngập nước, rất trong trẻo, rất đẹp, cũng gợi lên khát vọng che chở của đàn ông. Chắc hẳn con cáo già Bạch Phi Dương chọn cô làm giám đốc bộ phận quan hệ xã hội chính là vì hài lòng với gương mặt này đây.
Phát hiện anh cứ một mực nhìn chằm chằm vào Bạch Chi Âm, Nghiêm Chinh cười trêu ghẹo. “Ông cứ nhìn chằm chặp vào con người ta như hổ rình mồi thế này sẽ làm cô ấy sợ đấy.”
Thẩm Mục Phạm liếc anh ta một cái. “Không phải ai cũng như vợ chưa cưới của ông đâu.”
“Vậy cũng phải.” Nói tới chuyện Lâm Nhân rụt rè, Nghiêm Chinh nhún vai một cách bất đắc dĩ. Anh đưa mắt nhìn Bạch Chi Âm thì phát hiện cô đã cúi đầu, hai tai đỏ như là tôm luộc. Nghiêm Chinh không khỏi cười phá lên, khoác tay lên vai Thẩm Mục Phạm một cách không mấy nhã nhặn. “Ông xem, ông xem đi, ông nhìn tới nỗi con người ta đỏ mặt rồi kìa.”
Thẩm Mục Phạm liếc mắt nhìn đôi tai đỏ hồng của Bạch Chi Âm, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác mất mát. Không biết tại sao, dường như anh càng thích cô gái nghênh ngang không biết sợ, dám tranh giành báu vật với anh vừa rồi hơn. Còn bây giờ, cô chẳng qua chỉ là một cô gái không giấu được nội tâm mà thôi.
Người dẫn chương trình đứng cách đó khá xa, đương nhiên không thể nhìn thấy cơn sóng ngầm giữa bọn họ, nhưng thấy Thẩm Mục Phạm cứ nhìn chằm chặp vào Bạch Chi Âm thì liền nhắc nhở: “Anh Thẩm à, anh có muốn nâng giá lên không?”
“Có thể cho tôi suy nghĩ một chút không?” Anh hỏi người dẫn chương trình nhưng mắt thì vẫn luôn nhìn Bạch Chi Âm nên ai nấy đều hiểu rằng anh đang hỏi ý kiến của cô.
Theo thủ tục giao dịch mà nói thì yêu cầu của Thẩm Mục Phạm đã đi quá giới hạn, nhưng xét đến việc người cạnh tranh chỉ còn anh và Bạch Chi Âm, giá đưa ra đã cao hơn giá khởi điểm gấp 20 lần nên người dẫn chương trình có thể châm chước một lần, sau đó hỏi Bạch Chi Âm. “Cô à, cô thấy có được không?”
Bạch Chi Âm cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được vô số ánh mắt nóng rực đang nhìn mình. Không cần đoán cũng biết chắc chắn trong đó có ánh mắt của Thẩm Mục Phạm. Nghĩ tới đây, cô cúi đầu càng thấp hơn, cằm cũng sắp đụng tới ngực, hai vành tai thì đỏ rực. Dáng vẻ ấy giống như là không dám lên tiếng phản đối, khiến người ta thấy mà thương.
Một cô gái vừa xinh đẹp vừa yếu đuối đáng thương như vậy khiến cho rất nhiều đàn ông trong hội trường nảy ra ý muốn bênh vực che chở. Cho dù Thẩm Mục Phạm đang ngồi đó, vẫn có người không sợ ch.ết mà giương cao ‘chính nghĩa’. “Chuyện này không hợp với quy định cho lắm nhỉ?”
Những người khác tuy không dám lớn tiếng chất vấn nhưng cũng xì xào hùa theo. “Đúng vậy, cạnh tranh được quyết định trong giây lát, làm gì có chuyện nghĩ tới cả buổi trời?”
Nghiêm Chinh bị những ánh mắt khinh bỉ dồn dập bắn tới làm cho bực dọc. “Haiz, tôi thấy ông cứ nhường đại cho cô ấy đi, dù sao trong nhà ông cũng không thiếu mấy cái đĩa thế này.”
Thật ra, với tính cách của Thẩm Mục Phạm, đổi lại nếu là vật gì khác hoặc người khác tranh giành với anh thì cho dù Nghiêm Chinh không nói, có lẽ anh cũng sẽ nhượng bộ. Nhưng chiếc đĩa bình an phú quý này anh đã tìm kiếm nhiều năm, hơn nữa gia thế của Bạch Chi Âm không tầm thường, anh sẽ không nhường cô, cũng không dám nhường.
Nhà họ Bạch dám bỏ ra 40 triệu để mua nó về thì chắc chắn đối tác bên kia cũng giống như anh, không tiếc chi nhiều tiền để có được cái đĩa. Nếu anh nhượng bộ thì tuyệt đối không còn cơ hội có lại nó.
Ga lăng kiểu này, anh không làm được. Bởi vì anh nhất định phải có thứ đồ này. Hơn nữa anh cũng muốn xem xem rốt cuộc người đứng sau lưng nhà họ Bạch có thể tốn bao nhiêu “máu” nữa?
Không thèm để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Nghiêm Chinh, Thẩm Mục Phạm giơ tay lên, cao giọng hô to: “50 triệu.”
Người dẫn chương trình nuốt nước miếng, lặp lại với vẻ không dám tin. “50 triệu?”
Thẩm Mục Phạm gật đầu, khẽ nhếch môi lên cười. “Tôi có thể cho cô đây thời gian để suy nghĩ.”
Câu nói này nghe hết sức ga lăng nhưng thật ra là tát vào mặt, khiến cho những người lớn tiếng kêu gào lúc nãy thẹn tới nỗi tái xanh cả mặt.
Bạch Chi Âm cứ cúi đầu khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô. Những người hảo tâm bên cạnh thấy cô lạ mặt, sợ cô không biết thân phận của Thẩm Mục Phạm nên nhỏ giọng khuyên nhủ. “Cô à, người đó là ông chủ lớn của Thẩm Thị, thứ anh ta không thiếu chính là tiền, cô đừng có giận dỗi mà tăng giá nữa.”
“Phải đó, cô ba à!” Liên Lãng kéo ống tay áo của cô, nói những lời chỉ có hai người mới hiểu. “Cô ra giá cao như vậy, ông chủ thấy được sẽ giận lắm đấy.”
Bạch Chi Âm không hồi đáp những lời khuyên can của những người xung quanh, chỉ lấy di động trong bóp cầm tay ra, nhấn một dãy số rồi dùng tay che miệng lại, hỏi với giọng không lớn không nhỏ: “50 triệu, có muốn nữa không?”
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức hiểu thì ra sau lưng cô còn có một ông chủ thực thụ nữa, thảo nào cô gái lạ mặt không có chút tiếng tăm này lại dám tranh giành với Thẩm Mục Phạm.
Giọng của cô càng ngày càng nhỏ, mọi người không nghe rõ cô nói gì nữa. Có điều ở đây toàn là những người tinh ranh từng xông pha lăn lộn trên thương trường, thấy đôi mày của cô càng ngày càng chau lại, cuối cùng nói một tiếng ‘ừ’ thật nặng nề thì liền hiểu rõ, ắt hẳn món đồ này sẽ rơi vào tay Thẩm Mục Phạm.
Quả nhiên như dự đoán, Bạch Chi Âm ngắt điện thoại xong thì cười thẹn thùng với người dẫn chương trình. “Thật ngại quá, tôi không đấu giá nữa.”
Giọng của cô dịu dàng êm ái, nghe cho kỹ thì còn mang theo chút nghẹn ngào khiến người ta không khỏi liên tưởng tới việc phải chăng lúc nãy cô bị ông chủ mắng trong điện thoại.
Người bán đấu giá nhìn cô với vẻ cảm thông, trong lòng không còn chút cảm giác vui vẻ vì có được tiền hoa hồng cao nữa mà ngược lại, có chút thầm oán trách Thẩm Mục Phạm, cảm thấy anh vì sĩ diện mà cố tình nâng giá lên cao, khiến cô gái này không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng cho dù có bất bình tới đâu thì anh ta cũng không thể lấy chiếc đĩa cổ để tặng cho cô nên chỉ có thể tuyên bố vật về với chủ trong tâm trạng hậm hực.
Hội trường vang lên tiếng vỗ tay lác đác. Vào lúc này, Bạch Chi Âm cũng đứng dậy, cúi đầu đi nhanh ra khỏi hội trường. Không biết do đi quá nhanh hay vì đả kích quá lớn mà khi sắp tới cửa, cô lảo đảo và nhào tới trước một cái. May mà Liên Lãng đi sau nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô, cô mới may mắn không phải ôm hôn đất mẹ.
Kết quả là, toàn bộ đàn ông trong hội trường, bao gồm cả người dẫn chương trình càng thêm bất mãn với Thẩm Mục Phạm.
Nghiêm Chinh cảm nhận được những ánh mắt căm hận từ bốn phía bắn tới, không khỏi cảm thán: “Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Bạch Chi Âm không cần tốn nhiều công sức đã có thể khiến cho nhiều người đàn ông căm thù ông thay cho cô ấy.”
Thẩm Mục Phạm lườm anh một cái. “Lẽ nào ông cũng bị mê hoặc rồi sao?”
“Vậy thì không có à.” Nghiêm Chinh dừng một chút rồi nghiêm túc bổ sung thêm: “Có điều quả thật cô ấy rất xinh đẹp.” Tập đoàn Hồng Thái và tập đoàn Bách Diệp có làm ăn buôn bán với nhau, anh đã gặp được Bạch Chi Âm vài lần trong các bữa tiệc của nhà họ Bạch. Tuy mỗi lần cô đều chỉ ở đằng sau làm công tác phục vụ nhưng giữa đám khách khứa xiêm áo là lượt kia, cô vẫn nổi bật xuất chúng. Anh nghĩ, nếu không phải e ngại về thân phận của cô thì chắc hẳn những người tới cầu hôn đã giẫm nát cánh cửa của nhà họ Bạch.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Chinh không khỏi thở dài một hơi. “Haiz, thật đáng tiếc.
Thẩm Mục Phạm thấy anh thở dài thì lấy làm lạ, hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc cô ấy là…” Nhưng nhớ tới thân thế của Thẩm Mục Phạm, Nghiêm Chinh đành phải cố nuốt hai chữ ‘con riêng’ vào trong, sửa miệng nói: “Đáng tiếc cho dù có xinh đẹp đi nữa thì cũng không vào được mắt ông.”
Thẩm Mục Phạm không ừ hử gì, rút tập chi phiếu trong trong cặp ra, điền số tiền và ký tên một cách rồng bay phượng múa vào, đưa cho nhân viên đấu giá. Nhưng khi Nghiêm Chinh tưởng rằng anh sẽ im lặng cho đến cùng thì bỗng nhiên nghe anh nói một cách bâng quơ. “Đúng là rất đẹp.”
Nghiêm Chinh trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Thẩm Mục Phạm với vẻ không dám tin, một lát sau mới đập mạnh vào vai anh một cái. “Hiếm thấy, hiếm thấy à nha. Tui với ông quen nhau nhiều năm như vậy, ngoại trừ Candy ra, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông khen một cô gái khác xinh đẹp. Thật là hiếm thấy.”
“Đúng là cô ấy rất xinh đẹp, có điều…” Thẩm Mục Phạm nhớ lại gương mặt xinh xắn ấy, nói tiếp. “So với Candy thì thua về mặt khí chất.”
“Xì, đó là do tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tôi thấy Bạch Chi Âm rất có khí chất mà.” Nghiêm Chinh nghĩ ngợi. “Hơi giống với em Lâm[1].”
[1] Tức Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần, điển hình của kiểu mỹ nhân liễu yếu đào tơ, khiến người ta vừa nhìn là đã thương tiếc.
Đôi lông mày điểm màu khói lạt, dường như cau mà lại không cau; đôi con mắt chứa chan tình tứ, dáng như vui mà lại không vui[2]. Đúng là có vài phần giống với Lâm Đại Ngọc. Đáng tiếc, mẫu phụ nữ mà Thẩm Mục Phạm anh thích tuyệt đối không phải là em Lâm nhu nhược yếu đuối kia.
[2] Đây là hai câu tả dung nhan của Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng. Nguyên đoạn thế này: Đôi lông mày điểm màu khói lạt, dường như cau mà lại không cau; đôi con mắt chứa chan tình tứ, dáng như vui mà lại không vui. Má hơi lúm, có vẻ âu sầu; Người hơi mệt trông càng tha thướt. Lệ rớm rưng rưng, hơi ra nhè nhẹ. Vẻ thư nhàn, hoa rọi mặt hồ; dáng đi đứng, liễu nghiêng trước gió. Tim đọ Tỉ Can hơn một khiếu, bệnh so Tây Tử trội vài phân. (Vũ Bội Hoàng dịch)
***
‘Em Lâm’ Bạch Chi Âm gần như là chạy khỏi hội trường đấu giá, Liên Lãng bước nhanh theo sau, có chút ngơ ngác vì chẳng hiểu gì. “Cô ba à, cô đi nhanh vậy làm gì?”
“Vội về nhà xem TV.” Bạch Chi Âm cười ha ha, nói.
Liên Lãng à một tiếng, càng thêm ngơ ngác. “Nhưng chúng ta còn chưa chào hỏi giám đốc Thẩm mà?”
“Chẳng phải chào rồi sao.” Bạch Chi Âm kéo cửa xe ra, vừa chui vào trong liền đá văng đôi giày cao gót dưới chân.
“Chào hỏi rồi?” Liên Lãng đứng bên chiếc xe, nhìn cô đầy hoang mang. “Lúc nào đâu chứ?” Từ khi đi vào, anh vẫn luôn đứng bên cạnh cô, cô chưa hề rời khỏi ghế của mình, làm gì có chuyện tới chào hỏi.
Bạch Chi Âm thất bại liếc anh một cái. “Liên Lãng, anh và Liên Hi là anh em ruột thật sao?”
“Đương nhiên rồi.” Liên Lãng trả lời rất chắc chắn. “Cùng cha cùng mẹ, không thể nào giả được.”
Bạch Chi Âm vuốt cằm, chớp đôi mắt tròn xoe long lanh như hồ nước. “Vậy thì ba mẹ anh thật không công bằng, đem trí thông minh cho anh của anh hết rồi.”
Phải mất thời gian lắm Liên Lãng mới nghe và hiểu Bạch Chi Âm đang nói mình ngu ngốc. Nhưng anh không hề tức giận, ngược lại còn ngượng ngùng gãi gãi đầu. “Anh của tôi thông minh hơn tôi một chút, có điều mẹ tôi nói, người ngốc có phúc của người ngốc.”
“Đúng vậy, người ngốc có phúc của người ngốc. Anh xem, tôi rất thông minh đấy thôi, nhưng không hạnh phúc chút nào.” Bạch Chi Âm than thở với sự đồng cảm sâu sắc.
“Cô ba, cô đừng nói vậy, cô nhất định sẽ…”
“Tôi biết, tôi nhất định sẽ hạnh phúc mà.” Bạch Chi Âm mỉm cười đáp lời, cắt đứt lời an ủi mười năm vẫn không đổi của Liên Lãng. “Được rồi, về thôi, Tiểu Thiên còn chờ tôi về xem TV kìa.”
Liên Lãng nhìn đồng hồ đeo tay, cũng sắp 10 giờ rồi, thảo nào mà cô chủ chạy gấp như vậy. Trễ thêm chút nữa cậu Tiểu Thiên sẽ khóc la mất.
***
Liên Lãng chạy như bay lên lưng chừng núi. Giống như thường lệ, anh thả Bạch Chi Âm xuống một con đường nhỏ cách nhà họ Bạch không xa, sau đó xách một đôi giày đặt dưới chiếc ghế bên cạnh mình ra. “Cô ba, anh tôi bảo cô mang đôi giày này để đi đường.”
Bạch Chi Âm nhìn đôi giày đế bằng mềm mại trên tay anh, cười tươi tắn. “Vẫn là anh trai anh nghĩ chu đáo.”
Cô cởi đôi giày cao gót cao tám phân dưới chân ra, thay giày xong nhảy nhảy thử vài cái. Phải công nhận kích cỡ mà Liên Hi chọn quả là vừa vặn.
Cô đưa đôi giày cao gót cho Liên Lãng, căn dặn. “Đừng vứt đi, đây là giày số lượng có hạn của RV đấy, có tiền chưa chắc đã mua được đâu.”
Liên Lãng vừa nghe thế thì nâng niu như báu vật, bỏ đôi giày vào trong hộp thật cẩn thận, khiến cho Bạch Chi Âm phải cười ha hả. “Được rồi, anh về đi.”
“Không được.” Liên Lãng lập tức từ chối. “Anh tôi đã dặn rồi, nhất định phải tận mắt nhìn cô vào nhà thì tôi mới được đi.”
Bạch Chi Âm biết Liên Hi lo lắng cho sự an toàn của cô nên không nói nhiều nữa. Cô cầm túi xách, đưa lưng về phía Liên Lãng rồi vẫy tay chào, sau đó chạy chậm về phía nhà mình. Còn Liên Lãng, sau khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại thì mới lái xe đi.
Băng qua sân, Bạch Chi Âm vừa vào tới phòng khách liền nghe thấy trên lầu vọng xuống những lời mắng chửi gay gắt. “Cái thằng khùng này, sao mày không đi ch.ết đi?”