Chương 4: Đấu ngầm
Nghe A Mộc báo cáo là Bạch Chi Âm từ chối gặp mặt, Thẩm Mục Phạm khẽ bĩu môi một cách khinh miệt. Cô nhóc này muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh à, đạo hạnh vẫn còn non lắm.
“Cô ta nói chiếc đĩa không nằm trên tay cô ta?” Thẩm Mục Phạm hỏi.
A Mộc gật đầu. “Dạ phải, cô ta nói tin tức là giả, còn bảo anh đừng nghe lời đồn nhảm.”
Lời đồn nhảm? Đôi mắt đen thẳm của Thẩm Mục Phạm ánh lên vẻ hứng thú. “Cô ta nói đúng, đúng là không nên cả tin như vậy.”
A Mộc nhìn Thẩm Mục Phạm với ánh mắt không dám tin. “Anh tin lời của cô ta?” Ngay cả anh ta cũng nhận ra mục đích của nhà họ Bạch là gây sự tò mò của bọn họ, muốn ngồi không nâng giá cao.
“Tin hay không chẳng sao cả.” Thẩm Mục Phạm cười nửa miệng. “Nếu nhà họ Bạch đã không muốn giao dịch với chúng ta thì chúng ta không thể ép họ, đúng không?”
“Vậy chúng ta không cần nữa sao?” A Mộc hơi nóng lòng. “Chúng ta tìm bao nhiêu năm nay mới tìm thấy cả cặp.”
“Vậy thì sao?” Thẩm Mục Phạm thôi không cười nữa. “Cô ta không bán thì tôi không mua, trước nay Thẩm Mục Phạm tôi chưa bao giờ ép người ta mua bán cả.”
“Thế nhưng…” A Mộc vẫn lo lắng. “Lỡ như có người khác mua mất thì sao?”
“Vậy thì hãy để người khác không dám mua nữa.” Thẩm Mục Phạm trầm giọng căn dặn. “Hãy tung tin rằng chiếc đĩa bình an phú quý của Thẩm Thị đã bị mất cắp vào tối qua.”
A Mộc ngẩn ra, thầm khen cậu chủ quả nhiên là đa mưu túc trí. Người ngoài không hề biết đĩa bình an phú quý vốn là có một đôi. Tin tức này vừa được tung ra thì chiếc đĩa trong tay nhà họ Bạch liền trở thành vật khả nghi. Nhà họ Bạch muốn chứng minh sự trong sạch của mình thì phải phủ nhận tới cùng, nói chiếc đĩa không có trong tay họ. Cứ như thế, có tìm được người mua thì nó cũng sẽ bị liệt vào hàng bẩn, có muốn bán với giá cao cũng không được.
Hơn nữa, dù nhà họ Bạch có mang chứng cứ ra nói đĩa bình an phú quý vốn là một cặp, đĩa của mình là một trong hai chiếc thì chưa nói tới chuyện mọi người có tin hay không, chỉ với ‘gốc gác’ của nhà họ Bạch, e là không thể giải thích rõ nguồn gốc của chiếc đĩa ấy. Như thế, chiếc đĩa ấy sẽ trở thành một ‘của nợ’. Đến lúc đó, không phải bọn họ đến xin gặp Bạch Chi Âm mà phải là nhà họ Bạch tới năn nỉ bọn họ mua nó.
Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của cậu chủ quả nhiên là cao minh hơn hẳn chiêu lạt mềm buộc chặt của nhà họ Bạch nhiều.
***
Bạch Chi Âm nghe tin tức mà Liên Hi báo, đôi mày liễu khẽ chau lại. Liên Hi nói không sai, Thẩm Mục Phạm quả nhiên không phải người thường, vậy mà cũng có thể nghĩ ra chiêu này, chơi lại cô một vố.
“Có cần tôi chủ động liên lạc với họ không?” Liên Hi cũng không ngờ mới từ chối có một lần mà Thẩm Mục Phạm đã mất kiên nhẫn, ra tay bức bọn họ vào đường cùng.
“Không cần đầu.” Bạch Chi Âm nhẹ nhàng vặn khớp cổ. “Chúng ta vừa nói vật ấy không ở trong tay chúng ta, bây giờ lại đi liên lạc với họ chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao? Hơn nữa chưa chắc anh ta đã chịu gặp chúng ta.”
“Vậy phải làm sao đây?” Liên Hi hỏi.
Bạch Chi Âm dừng động tác của mình lại, từ trong cổ họng bật ra một từ: “Đợi.”
“Đợi?”
“Phải, đợi.” Bạch Chi Âm nheo mắt lại. “Đợi anh ta muốn gặp chúng ta lần nữa.”
“Thẩm Mục Phạm tung tin này tức là muốn chúng ta tìm tới anh ta.” Liên Hi nói thẳng vào vấn đề. “Anh ta sẽ không đến tìm cô nữa đâu.”
“Vậy thì phải tạo ra một lý do khiến anh ta phải đến gặp tôi.” Bạch Chi Âm từ từ mở mắt ra. “Hãy đặt vé máy bay đi Đài Bắc vào cuối tuần này cho Liên Lãng, bảo anh ấy mang cái này đến cho Nghiên Hi giúp tôi.”
Mắt Liên Hi sáng lên, lập tức hiểu rõ ý đồ của cô. “Cô muốn anh ta nghĩ rằng chúng ta đi tìm Thẩm Kiều để bán chiếc đĩa?”
“Tôi chỉ muốn anh ta biết rằng cho dù tất cả mọi người đều cho rằng chiếc đĩa trên tay tôi là hàng bẩn thì cũng có người chịu mua, hơn nữa đó còn là đối thủ của anh ta.” Bạch Chi Âm mỉm cười một cái. Nếu Thẩm Mục Phạm đã đào hố giăng bẫy cô thì cô sẽ tương kế tựu kế.
“Cô làm cho anh ta tưởng rằng Thẩm Kiều nhất định sẽ mua?” Liên Hi nhướng mày. “Anh ta sẽ tin sao?”
“Tin chứ.” Bạch Chi Âm giải thích. “Bởi vì hễ là thứ của Thẩm Mục Phạm thì Thẩm Kiều đều có hứng thú.”
“Nhưng thế cũng không có nghĩa là Thẩm Mục Phạm sẽ giành với Thẩm Kiều.” Liên Hi nhắc nhở cô. “Theo tư liệu cho thấy, anh ta vẫn luôn rất ôn hòa với phía ngoại của mình.”
“Vậy thì phải xem thứ ấy có đáng để anh ta tranh giành không?” Bạch Chi Âm nói như đã nắm chắc. “Hai chiếc đĩa này, anh ta nhất định phải có.”
“Sao cô lại biết?”
Bạch Chi Âm cong môi cười. “Trực giác thôi.”
Trực giác, thứ này tuy không thể nói rõ ràng nhưng có đôi khi lại rất chính xác. Liên Hi thở dài, không quên cảnh cáo cô. “Đừng có đùa quá trớn, dù sao thì mục đích của chúng ta không phải là chọc giận Thẩm Mục Phạm.”
“Yên tâm đi, tôi biết chừng mực mà.” Bạch Chi Âm cười tươi tắn. “Tôi còn phải phát triển tình cảm với anh ta nữa mà.”
Hai người đang nói thì điện thoại nội bộ trong văn phòng của Bạch Chi Âm bỗng vang lên. Cô nhìn số điện thoại một cái, làm động tác ra hiệu cho Liên Hi im lặng, rồi nhấn nút nghe. “Ông nội.”
“Con đến phòng làm việc của ông ngay lập tức.” Giọng của Bạch Phi Dương tỏ rõ vẻ không vui.
Bạch Chi Âm nói thật nhỏ, giả vờ như run rẩy nói. “Có chuyện gì sao ạ?”
“Qua đây rồi nói.” Bạch Phi Dương dập điện thoại cái rầm.
Liên Hi nghe thấy tiếng rè rè thì biết là điện thoại đã bị ngắt, nhưng không dám tùy tiện lên tiếng, đành phải hỏi nhỏ: “Ông già?”
Bạch Chi Âm ừ một tiếng. “Chắc là hỏi chuyện cái đĩa bình an phú quý.”
“Sẽ không có chuyện gì chứ?” Tuy đã biết rõ bản lĩnh của Bạch Chi Âm nhưng Liên Hi vẫn lo là cô sẽ bị tổn thương.
“Không đâu.” Bạch Chi Âm nở một nụ cười tự giễu. “Tôi vẫn còn có ích, ông ta sẽ không làm gì tôi.”
***
Đi thang máy lên tầng cao nhất. Trước khi vào phòng, Bạch Chi Âm nhéo hai má của mình vài cái thật mạnh. Da cô vốn mỏng, lập tức trở nên đỏ hồng ngay.
Bạch Phi Dương thấy cô bước vào với gương mặt đỏ ửng, hàng chân mày đang dựng ngược kia cũng từ từ cụp xuống. Cô bé này vẫn còn non lắm, cái tật đỏ mặt khi hoảng hốt không hề thay đổi chút nào.
Ông ta sa sầm mặt lại, ném mấy tấm hình trên bàn tới trước mặt cô. “Nói đi, thế này là sao?”
Bạch Chi Âm liếc nhìn một cái, là ảnh chụp cô tại buổi đấu giá, xem ra việc đầu tiên mà Bạch Phi Dương muốn hỏi là chuyện cô tới hội trường đấu giá.
Thấy cô cúi đầu không nói câu nào, Bạch Phi Dương cười lạnh. “Thế nào, trong ảnh không phải cô sao?”
“Là con.” Bạch Chi Âm thừa nhận với giọng nói lí nhí.
Bạch Phi Dương lập tức nhướng mày. “Cô tới đó làm cái gì? Tôi nhớ mình không có bảo cô tới đấu giá cái đĩa ấy.”
“Con…”
Thấy cô ấp a ấp úng, Bạch Phi Dương đập bàn một cái thật mạnh, hét lên. “Gan của cô ngày càng lớn nhỉ, dám lén tôi đi kiếm chác của riêng.”
“Con không có.” Bạch Chi Âm vội vàng phủ nhận. “Con không có giấu làm của riêng.”
“Vậy cô đi làm gì?” Bạch Phi Dương chất vấn.
“Con…” Cằm Bạch Chi Âm gần như là cúi thấp tới mức đụng xuống cổ, tay thì vân vê vạt áo. “Có người muốn bỏ ra 50 triệu để mua cái đĩa này.”
“Ai?”
“Một người Đài Loan, tên là Thẩm Kiều.” Bạch Chi Âm vội vàng bày ra vẻ mặt ‘thành thật’. “Trước khi buổi đấu giá diễn ra, anh ta bảo trợ lý tìm con, nói bất luận con dùng bao nhiêu tiền mua về, anh ta đều trả cho con 50 triệu.”
“Nhiều chỗ môi giới như vậy, sao anh ta lại tìm cô?”
“Trợ lý của anh ta là bạn cùng phòng thời đại học của con.” Bạch Chi Âm dốc hết toàn bộ không giấu gì. “Cô ấy nói ông chủ của cô ấy muốn tìm một người lạ để mua. Bọn con đã giao kèo là sau khi mua được thì tiền lời chia bảy ba, cô ấy bảy con ba.”
“Sao lại không báo với ta?” Bạch Phi Dương trả hỏi.
Bạch Chi Âm mím môi, đầu cúi thật thấp. “Con xin lỗi, ông nội, con sai rồi.”
Nghe cô nhận sai, Bạch Phi Dương quyết định dừng lại. “Con muốn kiếm tiền thì không có gì đáng trách, nhưng con giấu ông là không được.”
Bạch Chi Âm nghẹn ngào nói. “Dạ, lần sau con không dám nữa.”
“Được rồi, chuyện này đến đây thôi, lần sau không được như thế nữa.” Bạch Phi Dương xua tay. “Đi xuống đi.”
Bạch Chi Âm dạ một tiếng, đưa tay lau khô nước mắt. Vừa chuẩn bị đi xuống thì nghe Bạch Phi Dương ‘lơ đãng’ hỏi. “Đúng rồi, bạn học của con tên là gì?”
“Doãn Nghiên Hi.”
Bạch Phi Dương gật đầu, căn dặn. “Sau này nếu được thì tăng cường liên lạc với cô ta, xem xem có cơ hội mở rộng ra thị trường Đài Loan không.”
“Dạ.” Bạch Chi Âm ngoan ngoãn nghe lời. “Con sẽ chăm liên lạc với cậu ấy.”
***
Đợi khi cô ra khỏi phòng làm việc, chú Quyền bên cạnh Bạch Phi Dương mới hỏi: “Ông chủ, ông tin lời cô ấy nói sao?”
“Nó không dám gạt tôi.” Bạch Phi Dương nói rất chắc chắn. “Nếu nó muốn giấu tôi lén chiếm làm của riêng thì sẽ không ngốc tới mức chạy tới hội trường đấu giá.”
“Nhưng cô ấy tự ý hành động, ông tha thứ cho cô ấy dễ dàng như vậy, không sợ cô ấy sẽ to gan, sau này…”
“Nó không có cái gan đó.” Bạch Phi Dương ngắt lời chú Quyền. “Nó là do một tay tôi dạy dỗ, bản lĩnh thế nào tôi rõ hơn ai hết. Hơn nữa chỉ cần thằng ngốc ấy còn nằm trong tay tôi thì nó mãi mãi cũng không thoát khỏi sự khống chế của tôi.”
“Vậy sao ông không hỏi về chiếc đĩa còn lại?” Chú Quyền không rõ lắm. Đây mới là chuyện quan trọng nhất. Hiện nay bên ngoài đang đồn đãi xôn xao rằng bình an phú quý có hai chiếc, một chiếc đang ở trong tay của Bạch Chi Âm.
Bạch Phi Dương cười một cái. “Thứ ấy không thể nào nằm trong tay nó.”
“Tại sao?” Chú Quyền hỏi.
“Anh vẫn tin là trên đời này có hai chiếc đĩa bình an phú quý giống hệt nhau thật sao?” Bạch Phi Dương cho chú Quyền một ánh mắt khinh thường.
“Lẽ nào không có?” Chú Quyền càng thêm mơ hồ. “Chẳng phải bên ngoài đang đồn sao?”
“Chẳng qua chỉ là một trò lừa bịp của Thẩm Mục Phạm mà thôi.” Bạch Phi Dương nói với vẻ rất nắm chắc. “Đầu tiên là đồn thứ ấy ở trong tay Chi Âm, sau đó thì nói là đĩa của mình bị mất, thế chẳng phải cố ý khiến người ta nghi ngờ Chi Âm không đấu giá được nên sai người trộm nó sao?”
Trải qua sự phân tích của Bạch Phi Dương, chú Quyền đã hiểu ra, chính là thế này đây. Nếu thực sự có hai cái đĩa, cho dù bọn họ không tr.a ra được thì lẽ nào bên phía bán đấu giá cùng giới thu mua ngầm không biết? Chiêu này của Thẩm Mục Phạm chắc chắn là muốn báo thù vì Bạch Chi Âm đã nâng giá lên, khiến anh ta phải bỏ ra nhiều tiền.
“Có điều như thế có ảnh hưởng gì tới chúng ta không?” Chú Quyền sợ bị người ta vu khống.
“Chỉ cần cái đĩa không ở trong tay chúng ta thì sẽ không bị ảnh hường gì.” Bạch Phi Dương từ tốn nói. “Hơn nữa mọi người không phải là kẻ ngốc, nếu ngay cả một cái đĩa mà Thẩm Mục Phạm cũng không giữ được thì nhà họ Thẩm sớm đã rớt đài từ lâu rồi.”
Cuối cùng thì Chú Quyền cũng đã hiểu mọi chuyện, Bạch Phi Dương căn dặn chuyện khác. “Anh đi điều tr.a Doãn Nghiên Hi này xem, rồi đến công ty viễn thông in nhật ký cuộc gọi giữa cô ta và Chi Âm về đây.”
Chú Quyền ngạc nhiên. “Chẳng phải ông nói tin tưởng cô ấy sao?”
“Không thể không đề phòng.” Bạch Phi Dương cười nham hiểm, không nói ra một câu đang nghĩ trong lòng. Ông ta chưa bao giờ tin tưởng ai, kể cả chú Quyền, ông ta chỉ tin là mình có cách khiến bọn họ tận trung với mình.
***
Một tuần sau, trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị, Thẩm Mục Phạm nhìn những tấm ảnh gửi từ Đài Loan sang, rồi từ từ nheo đôi mắt dài và hẹp lại. Trong ảnh là một nam một nữ. Nam là người đàn ông bên cạnh Bạch Chi Âm mà anh đã gặp mấy ngày trước. Nữ anh cũng nhận ra, chính là Doãn Nghiên Hi, trợ lý riêng của Thẩm Kiều. Còn Thẩm Kiều lại chính là em họ của anh, CEO của tập đoàn Vân Sinh ở đài loan, cùng là cổ đông lớn thứ ba của tập đoàn Vân Sinh, trừ anh và ông ngoại ra.
Không ngờ Bạch Chi Âm có thể liên hệ với Thẩm Kiều, xem ra anh đã quá coi thường Bạch Chi Âm hoặc là Bạch Phi Dương rồi. Môi anh khẽ nhếch lên, anh nhấn đường dây nội bộ. “Hẹn với cô Bạch giúp tôi, nói là tôi muốn mời cô ấy cùng ăn tối.”
Thẩm Mục Phạm tưởng là Bạch Chi Âm chơi trò lạt mềm buộc chặt một lần, bị anh chơi lại một vố thì sẽ biết điều, nhưng không ngờ cô chơi quá hóa ghiền, anh hẹn suốt cả một tuần mà cô vẫn không chịu nhận lời hẹn.
Sau khi bị từ chối lần thứ 10, sắc mặt của A Mộc đã rất khó coi. “Cậu chủ, có khi nào thứ ấy không ở trong tay nhà họ Bạch thật không?” Mãi đến lúc này, bọn họ vẫn tin chắc rằng người chủ mưu đứng đằng sau chuyện này chính là Bạch Phi Dương mà hoàn toàn không phải Bạch Chi Âm nhu nhược yếu đuối kia.
“Nếu không có thì bọn họ tìm Thẩm Kiều làm gì?” Thẩm Mục Phạm hỏi.
“Cũng phải.” A Mộc nghĩ lại. “Lẽ nào bọn họ đã bán cho Thẩm Kiều rồi?”
“Không đâu.” Thẩm Mục Phạm lắc đầu. “Nếu Thẩm Kiều mua được thì ông ngoại đã nói với tôi.”
“Vậy thì vì sao chứ?” A Mộc hoàn toàn không hiểu nhà họ Bạch đang muốn chơi trò gì? Nếu liên hệ với Thẩm Kiều mà chưa bán thì rõ ràng là muốn câu cả hai bên, làm giá. Vậy sao không chịu gặp bọn họ.
Thẩm Mục Phạm cười nhạt. “Chuyện này e là phải hỏi cô Bạch rồi.”
“Nhưng cô ấy lại không chịu gặp chúng ta.” A Mộc nghĩ tới mấy ngày nay phải hứng chịu những lời lạnh nhạt thì liền bốc hỏa. “Tôi thấy hay là hẹn thẳng Bạch Phi Dương đi.”
“Không cần đâu.” Thẩm Mục Phạm vuốt cằm nói. “Ông ta đẩy Bạch Chi Âm ra là vì không muốn dính vào chuyện này.”
“Vậy phải làm sao đây?” Thế này không được, thế kia cũng không được, lẽ nào đành để Thẩm Kiều giành được ‘vật bị mất cắp’ của cậu chủ sao? Vậy thì tâm huyết bao nhiêu năm nay của cậu chủ đành mất trắng rồi.
nhìn A Mộc sốt ruột đến quýnh lên, Thẩm Mục Phạm ung dung an ủi. “Đừng vội, cô Bạch chỉ không đồng ý lời hẹn chứ không nói là không thể gặp một cách tình cờ.”