Chương 7: Băng tan
Thẩm Mục Phạm bế cô đi thẳng đến bên cạnh chiếc xe, nhét vào chiếc ghế bên cạnh ghế lại, dặn cô: “Đừng lộn xộn.”
Bạch Chi Âm lườm anh một cái, đưa tay kéo dây an toàn, thắt lại, sau đó quay đầu sang phía bên kia, không thèm nhìn anh.
Bộ dáng tức giận của cô khiến cho Thẩm Mục Phạm nở nụ cười khẽ, đôi mắt đen thẳm cứ đảo qua đảo lại trên mặt cô một lát mới chịu dời đi. Anh xoay người qua đóng cửa lại cho cô, sau đó ngồi vào chỗ của mình, khởi động xe.
Dựa theo chỉ dẫn của GPS, Thẩm Mục Phạm lái xe về phía bệnh viện gần nhất, thỉnh thoảng cứ đưa mắt nhìn sang Bạch Chi Âm, nhìn cô lặng lẳng ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, yên lặng đến mức hơi thở cũng rất nhẹ nhàng.
Trong không gian khép kín, chỉ còn lại tiếng gió thổi xào xào phát ra từ chiếc điều hòa, yên tĩnh đến nỗi khiến Thẩm Mục Phạm bất an. Nhân lúc đợi đèn đỏ ở ngã tư, cuối cùng anh không nhịn được mà hỏi. “Cô đang giận à?”
“Không có.” Bạch Chi Âm trả lời mà không thèm quay đầu lại.
“Vậy sao lại không nói chuyện?” Thẩm Mục Phạm hỏi tiếp.
Bạch Chi Âm thở ra một hơi, nghiêng đầu dựa vào kính cửa sổ, một lúc sau mới thốt ra một từ. “Mệt.”
Người mệt, tâm trí càng mệt. Bao nhiêu năm nay, cô giống như một người rơi xuống nước, liều mạng ôm lấy mỗi một cái phao cứu hộ, nhưng ôm lâu như vậy, chẳng qua chỉ đổi thành một sợi dây thừng, người vẫn còn ở trong nước.
Trước năm 12 tuổi, mẹ cô chỉ vào căn phòng trọ chỉ có vẻn vẹn 10 mét vuông, nói với cô. “Muốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này thì phải thể hiện cho tốt trước mặt ba con.”
Vì thế, cô bị ép diễn kịch, khoe với ba thành tích tốt nhất trong mỗi cuộc thi, đóng vai con gái hiếu thảo rửa chân đấm lưng cho ba, sau đó rưng rưng nước mắt nói những lời đã được mẹ dạy, rằng cô không muốn bị gọi là con hoang, cũng muốn được ở trong một căn nhà lớn, cũng muốn mặc quần áo như công chúa, còn trái với lương tâm kể lể rằng người mẹ mê cờ bạc kia đã chịu vất vả khổ cực thế nào khi chăm sóc cô và Tiểu Thiên.
Theo yêu cầu ngày một nhiều của mẹ, diễn xuất của cô cũng ngày càng xuất sắc, bọn họ cũng chuyển từ nhà thuê chung vào một căn nhà ven biển, cuối cùng thành công tiến vào ngôi nhà lớn của nhà họ Bạch – nơi mà mẹ cô tả là giống như một tòa thành.
Vào thời khắc bước vào nhà họ Bạch, cô cứ ngỡ rằng từ nay về sau mình sẽ không phải diễn kịch nữa, nhưng không ngờ đó lại là chuyển từ một sân khấu nhỏ sang một nhà hát lớn, và nhà họ Bạch cũng không phải là hoàng cung, mà là địa ngục.
Nơi ấy có rộng lớn chăng nữa thì cô và Tiểu Thiên cũng chỉ có thể nấp trong căn phòng nhỏ trên lầu ba, ngày qua ngày phải chịu đựng sự ghẻ lạnh, châm chích, chửi rủa của đám người Bạch Tiêu Vi, lúc nào cũng phải đề phòng bọn họ sẽ giở trò chơi xỏ mình. Lúc mới đến nhà họ Bạch, cô không dám nói chuyện lớn tiếng, không dám thể hiện vui buồn hay giận dữ một cách tùy ý, không dám gây ra tiếng động khi đi lại, thậm chí không dám bị bệnh, càng không dám rời khỏi Tiểu Thiên một bước.
Khi mẹ biết bọn họ bị ức hϊế͙p͙, chẳng những không bênh vực mà còn cảnh cáo bọn họ không được gây chuyện, không được chọc giận người nhà họ Bạch thì cuối cùng cô cũng hiểu ra, ở nơi này cô không thể trông cậy vào bất cứ ai. Vì bản thân, vì Tiểu Thiên, cô nhất định phải đứng vững trong nhà họ Bạch, phải khiến cho lão già kia trọng dụng cô, như thế mới có thể khiến cho Tiểu Thiên không bị ức hϊế͙p͙.
Cô lẳng lặng quan sát những sở thích của ông lão, sau đó làm như vô tình bộc lộ năng lực của mình, thành công thu hút được sự chú ý của ông ta, rồi như mong muốn của ông ta, biến mình thành một con chó không có chủ kiến, hết sức cảm kích ân đức của nhà họ Bạch, cam tâm tình nguyện thịt nát xương tan vì ông ta.
Những người khác trong nhà họ Bạch đều nói xấu sau lưng rằng cô ngu ngốc, rằng cô ngu trung, rằng cô bị ông ta lợi dụng không sót một chút gì. Nhưng bọn họ không biết rằng nếu không giả vờ ngu ngốc như thế thì cô sẽ không thể vượt qua hàng loạt thử thách của ông ta một cách thuận lợi, sẽ không được ông ta trọng dụng, cũng không có cách nào để bảo vệ Tiểu Thiên.
Trên đời này, Tiểu Thiên là vướng bận duy nhất của cô. Bạch Phi Dương biết rất rõ điều này cho nên đã dùng danh nghĩa người giám hộ để sai người canh giữ Tiểu Thiên 24/24. Vì sự an toàn của Tiểu Thiên, cô chỉ có thể nhẫn nhịn, đợi cơ hội thoát khỏi đó.
Nhưng khi Bạch Phi Dương giao việc buôn lậu các hiện vật văn hóa cho cô thì cô đã hiểu ra rằng ông ta sẽ không dễ dàng để cho cô đi. Muốn dẫn Tiểu Thiên đi khỏi nhà họ Bạch thì chỉ có một biện pháp duy nhất chính là tìm một chỗ dựa vững chắc, có thế lực còn mạnh hơn cả nhà họ Bạch, khiến cho Bạch Phi Dương không thể nói ‘không’. Đối với cô mà nói, cơ hội duy nhất chính là người này.
Thẩm Mục Phạm chính là người mà cô đã tuyển chọn trong hàng ngàn người. Thứ mà cô xem trọng không chỉ là khả năng tài chính hùng hậu của tập đoàn Thẩm Thị mà còn là quan hệ ngầm sau lưng nhà họ Thẩm, khiến Bạch Phi Dương không thể không kiêng dè.
Cô thận trọng từng bước, tạo cơ hội để tiếp cận Thẩm Mục Phạm chính là muốn khiến cho anh thích mình, mượn thế lực của anh để dẫn Tiểu Thiên rời khỏi nhà họ Bạch. Nhưng giờ khắc này, cô cảm thấy mình thật là đáng thương. Không có tình thân, bây giờ ngay cả tình yêu cũng mang ra bán được.
Bạch Chi Âm nhắm mắt lại, thở dài một hơi nặng nề. Cô mệt mỏi quá, rất muốn gỡ bỏ hết tất cả những lớp ngụy trang trên mặt mình, rất muốn được nghỉ ngơi một chút.
Thấy cô nhắm mắt lại không nói chuyện, Thẩm Mục Phạm cũng không lên tiếng nữa. Đến bệnh viện, anh dừng xe lại, vòng qua bên phía cô ngồi định mở cửa đỡ cô ra nhưng không ngờ cô đã đẩy cửa ra, nhảy lò cò một chân, sau đó đỡ cửa xe đứng vững.
Thẩm Mục Phạm nhướng mày, khom người xuống bế thốc cô lên lần nữa.
Lần này Bạch Chi Âm không phản đối mà ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh. Nhưng từ khi vào phòng khám đến khi bôi thuốc xong, cô không nói thêm một câu nào nữa. Ngay cả khi vào khám, đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh thì cô cũng chỉ cắn môi xuýt xoa một chút chứ không rên rỉ hay kêu la tiếng nào, khiến cho Thẩm Mục Phạm thấy mà phải nhăn mày, ước gì có thể cạy hàm răng của cô ra, giải cứu cánh môi đang bị ngược đãi kia.
Bôi thuốc xong, Bạch Chi Âm từ chối, không muốn làm phiền Thẩm Mục Phạm nữa. “Cảm ơn chủ tịch Thẩm đã đưa tôi tới bệnh viện. Hôm khác tôi sẽ gửi tiền viện phí cho anh sau. Anh về trước đi, tôi sẽ gọi tài xế tới đón tôi.”
Thẩm Mục Phạm đưa tay lên nhìn đồng hồ. “Từ nhà cô tới đây cũng phải mất cả tiếng, để tôi đưa cô về thì hơn.”
“Không cần đâu.” Bạch Chi Âm không nghĩ ngợi gì mà từ chối ngay.
Trước nay Thẩm Mục Phạm cũng không phải là người nhiệt tình gì, bị người ta liên tục từ chối nên cũng không muốn khuyên tiếp nữa, chỉ đưa thuốc cho cô. “Cách dùng đã được viết ở trên này, danh thiếp của bác sĩ cũng ở trong đó, nếu cô chưa rõ chỗ nào thì có thể gọi điện thoại cho bác sĩ.”
Bạch Chi Âm ừ một tiếng, nhét thuốc vào trong túi xách.
Thái độ lãnh đạm của cô khiến cho Thẩm Mục Phạm bỗng nhiên cảm thấy chán nản. Anh trở nên dong dài như thế từ khi nào vậy? Anh bực bội cau mày lại, nắm lấy chìa khóa xe, không thèm nói một tiếng tạm biệt mà xoay người đi luôn.
Mãi đến khi bóng dáng của anh biến mất trên hành lang bệnh viện, Bạch Chi Âm mới thở dài một hơi thật nặng nề, sau đó nhìn vào cửa kính trên hành lang bệnh viện và cười tự giễu mình. Nếu Nghiên Hi biết cô đuổi Thẩm Mục Phạm hết lần này đến lần khác thì chắc chắn sẽ nhảy dựng lên mắng cô là đồ ngốc.
Đúng vậy, quả thật cô rất ngốc. Bỏ qua một cơ hội tốt chưa nói, còn ngang ngạnh đuổi anh đi, ngày mai tỉnh táo lại có lẽ cô sẽ hối hận đến thúi cả ruột mất, sau đó lại phải tốn nhiều nơron và công sức để dụ anh lại. Ai bảo cuộc đời cô luôn nằm trong sự khống chế của người khác làm chi? Trước kia là nương theo Bạch Phi Dương mà sống, bây giờ lại phải trông cậy vào Thẩm Mục Phạm dắt cô thoát khỏi bể khổ.
Đời người như vậy, đúng là bi ai. Bạch Chi Âm càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng. Nước mắt cứ tuôn trào ra ngoài giống như vòi nước được mở van, chỉ một lát sau đã tràn trề trên mặt cô.
Thẩm Mục Phạm vừa bước vào liền nhìn thấy Bạch Chi Âm đang cúi đầu khóc thút thít. Bàn tay cầm điện thoại bỗng siết chặt lại, anh nghiến răng, bước nhanh về phía cô, lấy từ trong túi ra một cái khăn đưa tới trước mặt cô.
Bạch Chi Âm đang khóc một cách đau đớn, thình lình trước mắt bỗng xuất hiện một cái khăn tay tối màu. Cô ngẩng đầu lên thì thấy là Thẩm Mục Phạm, vì thế liền vội vã quay mặt đi, hoảng hốt dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Trong một đêm, cô lén gạt lệ trước mặt anh đến hai lần, nhưng tâm trạng của Thẩm Mục Phạm trong hai lần ấy hoàn toàn khác nhau. Lần thứ nhất, nhìn cô anh nhớ đến Đường Đường. Nhưng lần này, anh có cảm giác muốn xoay mặt cô qua để đối diện với mình.
Bạch Chi Âm lau khô nước mắt nhưng giọng nói thì vẫn ôm ồm. “Sao anh lại quay trở về?”
Thẩm Mục Phạm giơ cái điện thoại trên tay lên. “Di động của cô rớt trên xe của tôi.” Anh lái xe khỏi bệnh viên, trong lúc chờ đèn đỏ, quay đầu sang nhìn xuống thì nhìn thấy chiếc điện thoại trên chiếc ghế bên cạnh. Anh vốn định để tới mai sẽ sai người trả lại cho cô, nhưng vào giây phút đèn xanh được bật lên, anh lại quay đầu xe lại, thuyết phục mình rằng không có điện thoại thì cô sẽ không thể gọi cho tài xế ở nhà.
Bạch Chi Âm nhận lấy điện thoại, nói câu cảm ơn rồi không nói chuyện nữa.
Thẩm Mục Phạm nhìn những vết nước mắt trên mặt cô, buồn bực lên tiếng. “Hay là để tôi đưa cô về nhà đi. Khuya thế này rồi, tài xế của cô cũng phải tan ca.” Hơn nữa, với địa vị của cô ở nhà họ Bạch, không biết có thể gọi được tài xế hay không.
“Không cần đâu, tôi muốn ngồi thêm một lát nữa.” Bạch Chi Âm từ chối.
Nghe giọng nói đặc giọng mũi của cô, cảm giác buồn bực trong ngực Thẩm Mục Phạm càng thêm mạnh mẽ, chân mày của anh cũng chau lại. “Bệnh viện thì có gì hay mà ngồi, nếu cô muốn ngồi thì tôi dẫn cô đến chỗ khác hay hơn.”
Lúc anh nói chuyện giọng hơi cao, nghe có vẻ như đang rất tức giận. Bạch Chi Âm ngẩng đầu, nhìn anh đầy khó hiểu, không biết anh đang tức giận điều gì.
Khi nhìn thấy ánh mắt sưng như quả đào của cô, cảm giác buồn bực trong lòng Thẩm Mục Phạm lập tức lan ra toàn thân. Sau đó, khi anh tỉnh táo lại thì phát hiện, mình đã bế cô lần thứ ba.
Bạch Chi Âm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một cái bóng ập tới, cô còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã bị nhấc bổng lên, làm cô sợ tới nỗi lập tức níu lấy áo Thẩm Mục Phạm theo bản năng, vội vàng hỏi. “Anh làm gì vậy?”
Không nghe thấy anh trả lời, Bạch Chi Âm lại ra sức kéo lấy áo anh, nhằm thu hút sự chú ý của anh. “Này, anh thả tôi xuống trước đã.”
Sức của cô quá mạnh, níu một cái thiếu chút nữa làm Thẩm Mục Phạm nghẹt thở. Anh vừa định bảo cô buông tay ra thì đã nghe thấy một tiếng ‘rẹt’ vang lên, chiếc áo sơ mi bằng tơ tằm bị kéo rách một đường.
Lực toàn thân của Bạch Chi Âm gần như đều đặt trên áo anh. Chiếc áo vừa bị rách, cả người cô ngả ngửa ra sau theo quán tính, làm cô sợ tới mức phải ôm chặt cổ Thẩm Mục Phạm, giống hệt một con bạch tuộc, như thế mới không bị ngã xuống đất.
Sau cơn kinh hoàng, cô cúi đầu nhìn vết rách ấy, ngượng ngùng nói. “Thật ngại quá.”
“Cô làm rách nó rồi.” Thẩm Mục Phạm tường thuật lại sự việc.
Bạch Chi Âm bĩu môi. “Tôi đâu có cố ý.”
“Ai biết được chứ?” Thẩm Mục Phạm nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Anh nói thế là có ý gì?” Bạch Chi Âm tức giận nhìn anh. “Tôi đã nói là mình không cố ý mà… Thôi được rồi, tôi lười so đo với anh, coi như tôi xui xẻo, tôi đền cho anh là được chứ gì.”
“Đây là tơ tằm Nam Hán, rất đắt.” Thẩm Mục Phạm cong môi cười. “Với tiền lương của cô, e là hơi gay go.”
Hừ, nghe anh nói mà xem, tức là đang lo cô không đền nổi chứ gì? Bạch Chi Âm hít sâu một hơi, hầm hừ nói. “Yên tâm đi, cho dù có phải đi bán máu thì tôi cũng sẽ đền cho anh.”
“Cô định bán máu để đền sao?” Thẩm Mục Phạm nghiêm túc tính toán. “Dựa theo giá máu hiện nay, ước chừng phải bán 5 lít mới đủ. Với thể trọng của cô, tôi e là phải rút từ 10 trở lên lần.”
Bạch Chi Âm bị những câu châm chọc của anh khiến cho không nói nên lời. Im lặng một lúc cô mới cười lạnh, nói: “Chủ tịch Thẩm không cần lo, đừng nói là 10 lần, cho dù 100 lần tôi cũng sẽ trả. Bạch Chi Âm tôi sẽ không quỵt nợ.”
“Tôi không lo là cô sẽ quỵt nợ.” Thẩm Mục Phạm nghiêm túc nói. “Tôi chỉ phân tích cho cô thấy tính khả thi của việc trả nợ. Hơn nữa, con người tôi không kiên nhẫn như vậy.”
Nghe tới đây, Bạch Chi Âm hiểu rằng Thẩm Mục Phạm đang trêu chọc cô. Đôi mắt trong veo khẽ đảo qua đảo lại, sau đó tỏ ra vẻ hiếu học, mỉm cười hỏi: “Nếu đã không khả thi, vậy anh nghĩ giúp tôi một cách khả thi hơn đi.”
Cô nói xong, không đợi Thẩm Mục Phạm trả lời liền bất ngờ à lên một tiếng. “Tôi biết rồi, còn có một cách chắc chắn là rất khả thi.”
“Oh, nói ra nghe thử xem.”
“Chính là…” Bạch Chi Âm cười rạng rỡ, ngón trỏ tay phải thò vào chỗ áo bị rách, làm như vô tình trượt qua lồng ngực anh một chút. “Bán thân để trả nợ.”
Tay của cô rất lạnh, khi chạm vào lồng ngực nóng ấm của Thẩm Mục Phạm thì độ lạnh khiến anh phải rùng mình, nhưng ngoài mặt thì vẫn không có vẻ gì khác thường, giọng nói cũng hết sức trấn tĩnh. “Cô cảm thấy nó khả thi sao?”
“Không biết nữa.” Bạch Chi Âm nhún vai. “Quan trọng là phải xem xem chủ nợ có đồng ý hay không?”
Câu trả lời của cô hết sức tự tin, nhưng điều làm Thẩm Mục Phạm tò mò là: “Tại sao cô không dùng chiếc đĩa bình an phú quý để trả nợ?”
“Tôi đâu phải con ngốc.” Bạch Chi Âm vẩu môi. “Áo của anh có đắt chăng nữa thì cũng không đáng giá 50 triệu.”
“Tôi nói nó có giá 50 triệu khi nào?” Thẩm Mục Phạm hỏi.
Bạch Chi Âm liếc anh một cái, hỏi ngược lại. “Vậy chứ tôi nói bán cho anh khi nào?”
Thẩm Mục Phạm ngẩn ra, nụ cười đọng trên khóe mắt. “Trừ tôi ra thì lúc này cô còn tìm được ai khác nữa sao?”
“Anh cũng nói là lúc này mà, tôi đợi thêm vài năm nữa mới bán không được sao?”
Thẩm Mục Phạm nheo mắt lại. “Cô không bán cho tôi, không sợ tôi nói với ông nội cô sao?”
Câu nói này quả thật đã khiến cho Bạch Chi Âm phải im lặng. Cô cắn môi, dường như đang suy nghĩ về khả năng thực hiện câu nói này. Qua một lúc cô mới từ từ mỉm cười. “Tôi tin chủ tịch Thẩm sẽ không làm những chuyện đê tiện như vậy.”
Thẩm Mục Phạm không bình luận về hành vi đầy tự tin của cô, chỉ chậm rãi nói ra bốn chữ: “Không gian không giàu.”
Bạch Chi Âm ngẩn ra, ngay sau đó tức giận đến nỗi chống tay lên vai anh nhảy xuống. Có điều vừa chân vừa chạm đất thì đã bị anh nắm cánh tay lại rồi kéo lên. Cái chân băng bó bị đụng trúng một cái, đau đến nỗi cô phải thét lên.
Lần này, Bạch Chi Âm nổi giận thật sự. “Thẩm Mục Phạm, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Nhìn cô tức tối đến nỗi muốn giậm chân, môi Thẩm Mục Phạm khẽ cong lên. Thế mới phải chứ, anh đã nói là cô không hề ngoan hiền thùy mị như vẻ bề ngoài mà. Nề tình cô thú vị như vậy, anh sẽ làm người tốt một lần, giúp cô diễn vở kịch này.
Thẩm Mục Phạm đưa tay ôm lấy eo cô, khiêm tốn nói. “Thân là một người theo đuổi, chân của cô bị thương, có phải tôi nên đưa cô về hay không?”