Chương 10: Bữa tối
“Xí, ai cần anh thích.” Bạch Chi Âm quay mặt đi như không thèm quan tâm, nhưng trong lòng thì tràn ngập niềm vui sướng vì đạt được thắng lợi, giống như là dân cờ bạc vừa trúng được cá độ vậy.
Lúc chiều, nhìn cô gái trang điểm tỉ mỉ trong gương, cô bỗng ý thức được rằng mình ăn mặc chỉn chu như vậy, Thẩm Mục Phạm liếc mắt một cái là có thể nhận ra rằng cô rất coi trọng lần hẹn hò này. Với tính cách cẩn thận của anh, nói không chừng sẽ nghi ngờ mục đích của cô.
Sau khi suy nghĩ một lát, cô vào nhà tắm tẩy trang, sau đó đổi một bộ quần áo khác. Áo thun ba lỗ màu trắng bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác liền mũ trùm đầu màu xanh thẫm, giày mọi màu đen, mái tóc dài được buộc lỏng lẽo ra sau, Tuy không tô son điểm phấn nhưng vẫn không làm giảm đi nét đẹp của cô, ngược lại càng có vẻ thanh thoát.
Bây giờ xem ra cô đã đoán đúng. So với việc trang điểm tỉ mỉ thì cách ăn mặc đơn giản này càng chiếm được hảo cảm của Thẩm Mục Phạm.
Len lén liếc nhìn Thẩm Mục Phạm đang lái xe, Bạch Chi Âm thầm thở dài một hơi cho cuộc đời bi ai, lúc nào cũng tràn ngập mưu mô và toan tính của mình.
***
Từ trên núi đi xuống, Thẩm Mục Phạm lái xe đến khi Chiếm Sá Chủi, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà trên đường Di Đôn.
Thấy anh dừng xe, tắt máy, Bạch Chi Âm quay đầu qua nhìn ra ngoài cửa sổ. “Đến rồi sao?”
Thẩm Mục Phạm gật đầu, xuống xe, vòng qua phía cô kéo cửa xe ra, sau đó vươn tay ra, tỏ ý bảo cô vịn vào để xuống.
Khác với những lần trước, lần này Bạch Chi Âm không hề ngần ngại nữa mà khẽ mỉm cười rồi đặt tay của mình lên. Sau khi xuống xe, cô đưa mắt nhìn những những tấm biển rực rỡ muôn màu ở bên đường. “Anh chắc là nó ở đây chứ? Sao không thấy bảng hiệu?”
“Quán ngon không cần bảng hiệu quảng cáo.” Thẩm Mục Phạm đưa tay đỡ cánh tay của cô lên để cô khỏi phải dồn trọng tâm lên chân, sau đó dẫn cô đi vào một khu nhà có thang máy ở phía bên tay phải.
Bạch Chi Âm theo anh lên lầu 24. Vừa ra khỏi thang máy cô đã nhìn thấy hai chữ Hỗ Thượng thật to được viết trên tường hành lang. Nhìn cái tên này là biết ngay bọn họ đang đi thăm một quán ăn Thượng Hải.
Thẩm Mục Phạm dẫn cô vào quán một cách thông thuộc. Bạch Chi Âm ngắm cách bài trí của quán ăn, có thể nhận ra rằng ông chủ đã đặt không ít tâm sức vào đấy. Không ngờ trong khu nhà này lại ẩn giấu một cái quán độc đáo như vậy.
Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới. Thẩm Mục Phạm không hề giở ra mà chỉ nói với Bạch Chi Âm. “Cô xem xem thích ăn gì?”
Bạch Chi Âm cũng không giở ra mà chỉ lười nhác nói. “Anh gọi đi, tôi không kén ăn.”
“Cô thích ăn vị gì?” Thẩm Mục Phạm hỏi.
“Không thích gì đặc biệt hết, đừng mặn quá là được.”
Thẩm Mục Phạm gật đầu tỏ vẻ biết rồi. Anh giơ tay lên gọi phụ vụ tới và bắt đầu gọi món. “Tôm xào trà Long Tỉnh, gạch cua chưng đậu hũ…”
Thấy anh gọi liền lạc như đếm đồ vật trong nhà, Bạch Chi Âm không khỏi tò mò. “Anh thuộc hết thực đơn à?”
Thẩm Mục Phạm chỉ cười mà không đáp. Nhưng nhân viên phục vụ đứng bên cạnh ghi món lại trả lời thay anh. “Anh Thẩm là khách quen của quán chúng tôi.”
“Anh thích đồ ăn Thượng Hải à?” Bạch Chi Âm ngạc nhiên. “Dường như có rất ít người Hongkong thích vị chua chua ngọt ngọt.”
“Thật ra cũng không thể nói là thích.” Thẩm Mục Phạm hớp một ngụm trà. “Có lẽ là do thói quen.”
Thói quen? Bạch Chi Âm thoáng giật mình, trong đầu lập tức hiện lên những tư liệu vừa xem được lúc chiều. Theo tư liệu mà Doãn Nghiên Hi điều tr.a ra được thì Thẩm Mục Phạm và mẹ từng sống ở Thượng Hải một thời gian, có lẽ đây chính là nguyên nhân anh quen ăn đồ ăn Thượng Hải.
Bạch Chi Âm bưng chén trà lên, hớp một hớp nhỏ. “Tôi không có cảm giác gì với đồ ăn Thượng Hải nhưng trong lòng thì rất muốn được tới Thượng Hải.”
“Cô chưa từng tới Thượng Hải?” Thẩm Mục Phạm ngạc nhiên.
Bạch Chi Âm nhún vai. “Ngoại trừ Hongkong và Mỹ ra thì tôi chưa được đi đâu khác cả.”
“Ông nội cô không cho?” Thẩm Mục Phạm bưng chén trà lên, hỏi.
“Cũng không hẳn là vậy.” Bạch Chi Âm nhếch miệng cười khổ. “Cho dù ông ấy cho phép thì tôi cũng không có thời gian.”
“Bình thường tôi phải phụ trách việc quan hệ xã hội của tập đoàn Bách Diệp, thời gian còn lại thì phải trông nom việc làm ăn ngầm, ngày nào cũng bận ngập đầu. Hơn nữa…” Bạch Chi Âm cười tự giễu. “Anh biết đấy, với chút tiền lương còm cỏi của tôi, cũng chả dư dả gì mà đi du lịch.”
Nói đến tiền lương, Thẩm Mục Phạm không khỏi nhớ tới chuyện mình từng thắc mắc trước đây. “Đúng rồi, cô nói mình không có tiền, vậy sao lại mua được đĩa bình an phú quý?”
Bạch Chi Âm không ngờ đến bây giờ Thẩm Mục Phạm mới hỏi chuyện này, có điều cô đã nghĩ sẵn câu trả lời. “Một dịp tình cờ đã khiến cho tôi hốt bạc.”
“Chẳng phải dạo trước luôn có người ra giá trên chợ đen để tìm đĩa bình an phú quý sao? Lúc đầu ông lão cũng rất quan tâm đến nó, nhưng tìm suốt mấy năm trời mà vẫn không có kết quả nên đành thôi. Ai ngờ đầu năm nay, Liên Hi đến đại lục bàn công việc, nhìn thấy nó trên phố đồ cổ ở Hàng Châu nên mua về đây.”
“Thì ra là ở Hàng Châu.” Thẩm Mục Phạm đăm chiêu lẩm bẩm. “Cũng phải, cô ấy là người Chiết Giang mà.”
“Cái gì mà người Chiết Giang?” Bạch Chi Âm hỏi.
“Không có gì.” Thẩm Mục Phạm mỉm cười, lắc đầu, rồi hỏi thêm một câu hỏi khác. “Nếu cô đã biết sẽ có người mua thì sao không bán ra sớm hơn?”
“Một là vì sợ ông nội tôi biết, muốn giấu thêm một thời gian mới tìm cơ hội bán ra. Hai là…” Bạch Chi Âm cười gian xảo, nói thẳng với anh. “Người bán cái đĩa cho Liên Hi nói, thật ra cái đĩa này là có đôi, cho nên chúng tôi đoán rằng sở dĩ người mua trên chợ đen ra giá cao như vậy là vì muốn gom cho đủ cặp. Bởi thế, chúng tôi quyết định giếm hàng, đợi người kia sốt ruột thì sẽ nâng cao giá.”
“Xem ra tôi đã quá nôn nóng rồi.” Thẩm Mục Phạm thở dài tự giễu. “Đã trúng cái giá cắt cổ của các cô.”
“Thôi đi, anh đừng có được lợi mà còn khoe mẽ.” Bạch Chi Âm lườm anh một cái. “Anh chỉ trả tôi có 40 triệu, rẻ hơn 10 triệu so với ở buổi bán đấu giá.”
“Cô mua chưa tới 40 ngàn ấy chứ, đúng không?” Thẩm Mục Phạm khôn khéo hỏi. “Bây giờ qua tay một phát là tăng lên 1000 lần, còn chưa đủ nhiều sao?”
“Nhiều gì mà nhiều?” Bạch Chi Âm bĩu môi. “Chiếc đĩa này tôi và Liên Hi hợp tác mua chung, lúc trước đã thỏa thuận là không được bán thấp hơn giá ở buổi đấu giá. Bây giờ anh giở trò khiến tôi bị mất 10 triệu. Số tiền ấy không thể bắt Liên Hi chịu, cho nên đành phải lấy 5 triệu từ phần của tôi san qua cho anh ấy.”
Thẩm Mục Phạm thấy cô vẩu môi thật cao, giống hệt một đứa trẻ thì không khỏi bật cười. “Cô đang kể khổ với tôi đó sao?”
“Không phải kể khổ mà là khổ thật.” Bạch Chi Âm bất mãn nên lải nhải mãi. “Tôi vốn dự tính lấy được tiền rồi thì sẽ mua một căn nhà ở đảo Hongkong, bây giờ chỉ có thể mua được nhà ở Tân Giới thôi.”
“Nghe cô nói như vậy, tự nhiên tôi cảm thấy rất áy náy.” Thẩm Mục Phạm cố tình nhăn mày lại. “Tôi đang nghĩ có nên thêm cho cô 10 triệu hay không?”
“Anh nghĩ được như thế là đúng rồi đấy.” Mắt Bạch Chi Âm lập tức sáng rực lên, bắt đầu tìm lý do cho anh. “Anh xem, anh làm ăn lớn như vậy, chắc không thiếu 10 triệu đúng không?”
“Đúng là không thiếu.” Mắt Thẩm Mục Phạm có vẻ cười cợt.
“Hơn nữa người xưa nói rất đúng, có tiền cũng khó mua được thứ mình yêu thích. Anh thích mấy chiếc đĩa như vậy, hoàn toàn không cần phải quan tâm nó đắt hay không, đúng chứ?” Bạch Chi Âm hỏi tiếp.
Thẩm Mục Phạm mỉm cười gật đầu. “Đúng là không quan tâm.”
Nghe anh thừa nhận, Bạch Chi Âm thở dài rồi đưa ra kết luận. “Cho nên anh hoàn toàn có thể trả thêm cho tôi 10 triệu.”
“Trả thêm cho cô?” Thẩm Mục Phạm hỏi.
Bạch Chi Âm gật đầu lia lịa. Suýt chút nữa là Thẩm Mục Phạm đã cười phá lên, vì thế anh phải đưa tay che miệng, giả vờ như ồ một tiếng. “Đối với tôi mà nói, trả thêm cho cô 10 triệu thì cũng không vấn đề gì…”
Không đợi Bạch Chi Âm kịp vui mừng, anh đã bồi thêm một câu. “Có điều trước nay khi làm ăn, tôi vẫn giữ quy tắc công bằng với tất cả mọi người. Nếu trả thêm cho cô, thế chẳng phải phá quy tắc rồi sao?”
Thấy mặt Bạch Chi Âm đã xụ xuống thấy rõ, anh bưng ly nước lên uống một hớp, môi nhếch lên tạo thành một đường cong khá đẹp. Tuy trước kia anh đã thăm dò, thử thách cô nhiều lần nhưng vẫn không dám chắc về ý đồ của Bạch Chi Âm, nghi ngờ cô muốn dùng việc ‘giả vờ theo đuổi’ để dây vào anh. Nhưng bây giờ xem ra cô có hứng thú với tiền hơn hứng thú với anh nhiều, như thế anh càng yên tâm diễn kịch với cô.
Cho dù cô có tham tiền như một con buôn đi nữa thì vẫn hơn những người âm mưu đến dựa vào anh. Huống chi thái độ thẳng thắn không chút giấu giếm này khiến anh cảm thấy ở bên cạnh cô rất thoải mái, không có chút áp lực nào.
Cùng lúc ấy, phía bên kia, Bạch Chi Âm liếc nhìn cái bóng được phản chiếu trên cửa kính, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô biết màn trình diễn tham tiền như mạng lúc nãy đã khiến Thẩm Mục Phạm hoàn toàn tin tưởng mục đích của cô là tiền, là mượn anh làm đòn bẩy để tìm một người tốt, chứ không phải là anh.
***
Thức ăn được lần lượt bưng lên, ‘cơn giận’ Bạch Chi Âm cũng dần tan biến, bắt đầu chuyên tâm đối phó với những món ăn trên bàn.
Thẩm Mục Phạm thấy cô cúi đầu ăn một cách ‘chăm chỉ’ thì không khỏi nhớ tới lần đầu tiên dẫn Đường Đường đến đây. Cô nhóc ấy cũng giống hệt cô vậy, vừa thấy được món ngon là liền không thấy thứ gì khác.
Môi khẽ mỉm cười, Thẩm Mục Phạm gắp cho cô một miếng cá vược sốt chua ngọt. “Nếm thử món này xem, là món tủ ở chỗ này đấy.”
“Cảm ơn anh.” Bạch Chi Âm thoáng ngẩng đầu lên, gắp miếng cá nhét vào miệng. Nhai được vài cái, bỗng nhiên nhíu mày lại.
Thấy cô đặt đũa xuống, bưng ly nước lên uống ồng ộc, Thẩm Mục Phạm vội hỏi. “Cô sao thế?”
Bạch Chi Âm xua xua tay, quay đầu sang một bên, dùng khăn ăn che miệng rồi ho mạnh vài cái, sau đó lại uống thật nhiều nước.
Lúc này, Thẩm Mục Phạm đã hiểu ra. “Bị mắc xương cá hả?”
Cô gật đầu, hai tay ôm lấy cổ họng không ngừng khạc. Nhưng cái xương kia giống như là cắm vào cổ họng cô, dù cô khạc mạnh thế nào thì nó vẫn không hề hấn gì, khiến cô khó chịu đến độ chảy nước mắt.
Thẩm Mục Phạm thấy thế, vội vàng chạy tới bên cạnh cô, kéo tay cô xuống với vẻ lo lắng. “Đừng dùng sức quá mạnh, coi chừng làm cổ họng bị thương.”
Sau đó, anh nâng cằm cô lên, bảo. “Há miệng ra để tôi xem thử nó mắc ở chỗ nào.”
Bạch Chi Âm rụt đầu ra sau, kiên quyết thốt ra hai từ “không cần”. Đùa gì chứ, đúng là cô cố ý khiến anh có cảm giác mình không quan tâm tới anh, nhưng đó chỉ là để anh không còn cảnh giác chứ không hề muốn mất hết hình tượng trước mặt anh. Bảo cô há to miệng để anh nghiên cứu ở cự ly gần à, cô không làm được mấy chuyện ngu ngốc ấy đâu.
Thẩm Mục Phạm thấy cô cứ bịt miệng thật chặt thì đành phải gọi phục vụ đến. “Đi lấy cho tôi ít giấm gạo, rồi bảo nhà bếp làm thêm một phần bánh nếp nóng.”
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang hai thứ ấy lên, Thẩm Mục Phạm đưa giấm cho cô trước. “Cô uống từ từ, cố gắng giữ nó trong cổ họng một lát.”
Đợi cô nhăn mặt uống xong gần nửa chén giấm, anh mới chia bánh nếp thành những miếng nhỏ, đưa tới trước miệng cô. “Nhai vài cái rồi nuốt xuống thật mạnh.”
Cúi đầu nhìn cục nếp trên tay anh, Bạch Chi Âm nghi ngờ. “Cái này có công dụng thật không?”
“Hiệu quả lắm đấy.” Thẩm Mục Phạm giải thích. “Lúc nhỏ, mỗi khi tôi ăn cá bị mắc xương, bà ngoại tôi luôn dùng cách này để giúp tôi đẩy nó xuống.”
Bạch Chi Âm nửa tin nửa ngờ ăn hết hai cục nếp. Đang định nhai cục thứ ba thì cổ họng bỗng nhiên thấy nhẹ nhàng, cảm giác đau nhói đã biến mất. Cô nhấp nhấp cổ họng, sau đó ừm ừm tằng hắng vài tiếng, cuối cùng sung sướng reo lên. “Đúng là nuốt xuống luôn rồi.”
“Tôi đã nói là có công dụng mà cô còn tưởng tôi lừa cô.” Thẩm Mục Phạm lại rót cho cô một ly nước nóng. Anh không phát hiện ra rằng, bất tri bất giác, cơ thể đang gồng lên của mình đã được thả lỏng.
Xảy ra chuyện như vậy, hai người đều không còn khẩu vị gì nữa. Thẩm Mục Phạm tính tiền xong liền dẫn cô ra khỏi đó. Xuống dưới lầu, Bạch Chi Âm nhớ ra mình đã hứa với Tiểu Thiên rằng sẽ mua đồ ngọt về cho cậu nên nói với anh. “Anh đi trước đi, tôi còn phải mua một ít đồ nữa.”
“Mua gì? Tôi đưa cô đi.” Thẩm Mục Phạm liếc cái chân của cô.
Bạch Chi Âm nghĩ ngợi một lát, cảm thấy chân mình thế này đi đứng không tiện lắm nên không từ chối nữa. “Tôi định đến đường Miếu.”
Bây giờ chính là lúc đường Miếu rộn ràng sầm uất nhất, Thẩm Mục Phạm không thể lái xe vào trong nên phải đậu xe ở bãi cách đó khá xa. Anh lo nghĩ cho cái chân của cô nên đề nghị. “Cô muốn mua gì, tôi đi mua giúp cô.”
“Anh tìm không ra đâu.” Bạch Chi Âm vừa nói vừa đẩy cửa xe, bước xuống.
Thẩm Mục Phạm biết cô đã quyết ý nên đành phải xuống xe theo, cẩn thận đỡ lấy cô. Trên đường đi, anh dùng thân mình ngăn đám người xung quanh cho cô, không ngừng căn dặn cô phải coi chừng chân mình. Từ đầu đường cho tới giữa đường, một khoảng cách không xa lắm nhưng sau lưng anh toàn là mồ hôi.
Đi khoảng hơn 10 phút, Bạch Chi Âm dừng lại trước một quán chè có tên là Trần Kí.
“Cô muốn ăn đồ ngọt?” Thẩm Mục Phạm không hiểu. Chẳng phải Chiếm Sá Chủi cũng có rất nhiều đồ ngọt ư, sao cô nhất định phải vác cái chân khập khiễng tới đường Miếu?
Như nhìn thấu nghi hoặc của Thẩm Mục Phạm, Bạch Chi Âm quay lại cười với anh. “Chè chỗ này khác với chè ở những chỗ khác.”
Anh vừa định hỏi khác chỗ nào thì Bạch Chi Âm đã gỡ tay anh ra, đi cà nhắc tới trước vài bước. Tay bỗng trống không, chân mày Thẩm Mục Phạm khẽ nhướng lên, lồng ngực dâng trào một cảm giác kỳ lạ, giống như là bất mãn, lại giống như là hơi thất vọng vì mất mát.
Anh đứng tại chỗ, nghĩ ngợi một lát xem có cần bước tớ đỡ cô hay không. Không đợi anh nghĩ thì đã thấy một bà lão đầu tóc hoa râm từ trong bước ra, vừa cười vừa nói với Bạch Chi Âm. “Bà đã bảo là Âm Âm mà chú Trần của con còn nói không phải.”
“Bà ba.” Bạch Chi Âm chào hỏi thật ngọt ngào.
Người được gọi là bà ba kia kéo lấy tay Bạch Chi Âm, hỏi với giọng trách móc. “Con còn nhớ tới bà ba này sao? Con nói xem bao lâu rồi con không tới đây?”
Bạch Chi Âm bị trách móc cũng không giải thích, chỉ cười hỏi. “Gần đây bệnh phong thấp của bà có tái phát không? Thuốc lần trước con nhờ người mang cho bà có hiệu quả không?”
Không đợi bà ba trả lời, người đàn ông thô kệch ngoài cửa tiệm đã giành nói trước. “Hiệu quả rất tốt, có điều bà ấy không nỡ dùng thôi.”
“Chú Trần.” Bạch Chi Âm chào hỏi người đó xong thì quay đầu qua, giả vờ nhìn bà ba thật dữ dằn. “Bà không uống, định để dành tới khi sinh con uống hả?”
“Nói bậy nói bạ.” Bà ba đập cho cô một cái. “Đây là bệnh của người già mà, bình thường không đau thì không cần uống.”
Bạch Chi Âm biết bà tiếc tiền nên không khỏi thở dài. “Thuốc này phải uống đều đặn mới có hiệu quả. Bà cứ đau là uống, không đau không uống thì có ích gì chứ, chỉ phí tiền thêm mà thôi.”
“Thế sao?” Bà ba nghĩ một lát. “Thôi được rồi, hôm nay về bà sẽ uống đều đặn. Có điều con không được mua cho bà nữa. Con trai của dì Trương hàng xóm cũng du học ở Úc, bà nhờ nó mua gửi về cho bà.”
“Thuốc này không phải nhà thuốc nào cũng có đâu.” Bạch Chi Âm nói.
“Vậy để bà bảo chú Trần gửi tiền cho con, nếu không bà sẽ không nhận thuốc.” Bà ba kiên quyết.
Bạch Chi Âm gật đầu, lúc ấy bà ba mới hài lòng tươi cười rồi kéo cô vào trong tiệm. Ai ngờ vừa đi một bước thì đã nghe Bạch Chi Âm kêu ai da một tiếng. Nói thì chậm mà làm thì nhanh, một bóng người bỗng chạy vọt tới.
Bà ba sợ tới nỗi giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy chính là người đàn ông đứng phía sau Bạch Chi Âm lúc nãy. Bà còn tưởng là người qua đường nào đấy chứ.
Bà ba nhìn Thẩm Mục Phạm từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân xong mới quay đầu qua hỏi Bạch Chi Âm. “Con quen cậu ấy hả?”
Bạch Chi Âm được Thẩm Mục Phạm đỡ nên đã đứng vững. Cô gật đầu với bà ba. “Dạ, là bạn con.”
Lúc này bà ba mới phát hiện một chân của cô vẫn nhấc lên lưng chừng nên vội vàng khom người xuống kéo ống quần cô lên xem. “Sao lại thế này?”
“Không cẩn thận bị trật chân thôi ạ.” Bạch Chi Âm đưa tay kéo quần xuống, nhanh chóng chuyển đề tài trước khi bà càm ràm. “Bà ba, còn chè trôi nước và chè đậu thập cẩm không? Tiểu Thiên nó đòi mấy ngày nay, nói là thèm ăn.”
Quả nhiên những lời này đã thành công thu hút sự chú ý của bà ba. “Đương nhiên là còn. Để bà bảo chú Trần gói lại cho con.”
“Còn con, chè mè đen hay chè hạnh nhân?” Nói xong, bà quay đầu sang hỏi Thẩm Mục Phạm. “Cậu này thì sao?”
Bạch Chi Âm quay đầu qua, nhìn Thẩm Mục Phạm và mỉm cười. “Chè mè đen của bà ba là ngon nhất đường Miếu này đấy.”
“Vậy cho con chén chè mè đen đi.” Thẩm Mục Phạm trả lời.
“Được được, các con ngồi đợi một lát, bà đi múc liền đây.”
Đợi bà ba đi vào, Bạch Chi Âm đưa mắt nhìn Thẩm Mục Phạm với bộ đồ vest vài lần, nụ cười trên môi càng tươi hơn.
Thẩm Mục Phạm thấy cô cười mà rùng mình, cứ tưởng là quần áo của mình có dính gì đó. Nhưng nhìn tới nhìn lui mà vẫn không phát hiện có vấn đề gì nên đành phải hỏi cô. “Cô cười cái gì?”
“Không có gì.” Bạch Chi Âm mỉm cười, nói. “Đang nghĩ nếu như bị paparazzi chụp được anh ăn chè ở đây, nói không chừng Trần Kí sẽ nổi tiếng.”
“Đâu chỉ Trần Kí.” Thẩm Mục Phạm ngước mắt liếc nhìn ống kính đang chĩa về phía bên này, cúi xuống kề sát vào tai cô, thì thầm: “Cô cũng vậy…”