Chương 56

Lời nói của y tá làm cho thím Trương ngớ ra. Cái gì gọi là không thấy? Tối hôm qua khi bà đi, không phải cô chủ đang nằm trên giường ngủ rất ngon sao?
“Cô ấy sẽ đi đâu?” Bà buột miệng hỏi.


“Bà hỏi tôi, tôi còn muốn hỏi bà đây? Không ở yên trong bệnh viện mà còn chạy lung tung làm gì chứ?” Trong ca trực mà không thấy bệnh nhân, y tá rất bực.


Thím Trương bị cô ta mắng như thế, lại nhớ đến thái độ thờ ơ của y tá ngày hôm qua nên trở nên nóng nảy. “Người đang ở bệnh viện không thấy, tôi không hỏi cô thì hỏi ai?”


Không đợi y tá trách móc, bà ngẩng cổ lên, lớn tiếng nói: “Cô đừng ngang ngạnh như vậy với tôi, cô ấy chính là vợ chưa cưới của chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị, cậu chủ nhà chúng tôi hằng năm đều quyên góp cho bệnh viện các cô rất nhiều tiền, nếu không nhanh chóng tìm người trở về, chờ cậu ấy đến thì các cô sẽ đẹp mặt ra.”


Vừa nghe đến thân phận của Bạch Chi Âm, y tá trưởng vội vàng ra hòa giải. “Bà cũng đừng gấp, chúng tôi đã phái người đi tìm, chỉ là muốn hỏi bà một chút xem cô ấy có nói qua là sẽ đi đâu không?”


“Không có.” Ngày hôm qua cô chủ chỉ toàn ngủ, thậm chí chỉ vài câu cô ấy cũng không nói qua với bà.


available on google playdownload on app store


Thấy bà không cung cấp được thông tin có ích, dựa theo thân phận Bạch Chi Âm, y tá trưởng đành phải báo cáo với viện trưởng. Viện trưởng vừa nghe là vợ chưa cưới của Thẩm Mục Phạm, một bên thì tăng số lượng nhân viên đi tìm, một bên là tự mình gọi điện thoại cho Thẩm Mục Phạm.


Tối hôm qua Thẩm Mục Phạm ở quán Happy Hour uống rượu cả một đêm, hậu quả của say rượu là đầu đau muốn nứt ra, khi viện trưởng gọi điện đến, anh bị đánh thức nên mày nhăn lại.
“Ai vậy?”


Chỉ cần một chữ đã làm cho viện trưởng cảm nhận được anh đang tức giận. Nuốt nước bọt, viện trưởng tự giới thiệu “Chào anh Thẩm, tôi là viện trưởng bệnh viện Mariam, Trâu Minh.”
Mariam? Không phải là bệnh viện cô ấy đang nằm hay sao? Người phụ nữ này lại làm cái trò gì đây?


Bực bội mà trở mình một cái, anh lấy cánh tay đặt lên cái trán đang đau nhức, giọng nói máy móc hỏi. “Có chuyện gì không?”


Theo như lời thím Trương, Thẩm Thị hằng năm đều quyên góp tiền cho bệnh viện, tuy Trâu Minh và anh chưa đến mức như bạn bè nhưng cũng đã gặp qua rất nhiều lần, trong ấn tượng Thẩm Mục Phạm là một người đàn ông rất lịch sự nên câu hỏi thờ ơ như vậy khiến Trâu Minh rất là kinh ngạc. Hơn nữa, theo lý hẳn là anh biết vợ chưa cưới đang ở Mariam, chính mình đã báo cho anh mà sao giọng điệu của anh vẫn rất không bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ người nhà của người bệnh kia nói lung tung chỉ vì để phô trương thanh thế? Người bệnh kia căn bản không phải vợ chưa cưới nào đó.


Trâu Minh càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng. Không phải tự coi nhẹ mình chứ vợ chưa cưới của chủ tịch Thẩm thị sao lại đến bệnh viện công lập của bọn họ, cho dù đưa tới dưới tình thế cấp bách thì cũng tuyệt đối sẽ không ở phòng bình thường, đã sớm gọi điện thoại yêu cầu đổi sang phòng bệnh dành cho khách VIP rồi.


Thấy Thẩm Mục Phạm thể hiện sự tức giận, Trâu Minh quyết định không gây phiền hà, thay đổi chủ đề, cười nói. “Tháng sau chúng tôi có một tiệc từ thiện cho bệnh nhi bị bệnh bạch cầu, hy vọng anh có thể tham dự.”


Nghe được chuyện không liên quan đến Bạch Chi Âm, Thẩm Mục Phạm tự nhiên có một chút mất mát. Anh đè lên trán, giọng có vài phần dịu đi. “Ông liên hệ với trợ lí của tôi đi, nếu thời gian cho phép, tôi sẽ đến.”


“Được, được.” Trâu Minh cười khanh khách đáp. “Vậy không quấy rầy anh nữa, hẹn gặp lại.”


Thẩm Mục Phạm ừ một tiếng, cúp điện thoại rồi kéo chăn trùm lên mặt, muốn tiếp tục ngủ lại, nhưng hơn mười phút sau anh bỗng nhiên cáu kỉnh xốc chăn lên, ôm đầu hít thật sâu, lấy điện thoại ấn một dãy số.
***


Bên kia, thím Trương thẩm đang giận sôi lên vì thái độ của bệnh viện. Bọn họ lại nghi ngờ bà nói dối, không tin cô chủ là vợ chưa cưới của Thẩm Mục Phạm.
“Cô chủ nhà chúng tôi chính là vợ chưa cưới của Thẩm Mục Phạm.” Bà tức giận nhấn mạnh.


Y tá vừa bị bà quát cười khinh miệt, quay sang nói với đồng nghiệp. “Người này thật đúng là buồn cười, cứ thích giả làm kẻ có tiền, ngày hôm qua còn theo tôi nói muốn đổi phòng bệnh, nếu thực sự có tiền, trực tiếp đổi sang bệnh viện tư nhân là được.”


Thím Trương tức quá mà nói không nên lời, xoa ngực cả buổi trời mới có thể thở được. “Tôi không tranh cãi với các người, mặc kệ cô chủ là ai, hiện tại cô ấy bị mất tích trong bệnh viện, các người phải có trách nhiệm tìm.”


“Cô ta tự ý rời khỏi bệnh viện.” Y tá chỉ vào băng ghi hình bên cạnh nói. Trên màn hình rõ ràng Bạch Chi Âm tự đi ra khỏi bệnh viện, thời gian là 4 giờ sáng.


Thím Trương cũng biết cô chủ tự mình rời đi, nhưng bà không chịu được thái độ từ phía bệnh viện, đang muốn cùng bọn họ tranh luận thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên. Bà lấy ra nhìn một cái, lập tức hưng phấn bật cười, đứng lên nghe vừa kêu câu cậu chủ đã bị đối phương cắt ngang.


“Thím đang ở đâu?” Giọng Thẩm Mục Phạm lộ ra vẻ không vui.
Có điều, giờ phút này thím Trương không rảnh mà để tâm đến thái độ của anh. “Cậu chủ, không thấy cô chủ đâu cả.”


Không thấy? Lồng ngực Thẩm Mục Phạm nhói lên, lạnh giọng hỏi. “Cô ấy không phải ở bệnh viện sao? Sao lại bảo không thấy?”
Thím Trương tức tối đem ngọn nguồn mọi chuyện kể lại một lần, cuối cùng than thở. “Người trong bệnh viện còn nói tôi nói dối, nói cô chủ không phải vợ chưa cưới của cậu.”


Thẩm Mục Phạm không để ý sự oan ức cùng lên án của bà, trực tiếp hỏi. “Thím nói trên băng ghi hình thấy rõ là cô ấy tự mình đi ra khỏi bệnh viện.”


“Bọn họ nói như vậy”. Thím Trương dừng một chút rồi nói tiếp. “Nói là đi lúc 4 giờ sáng, tôi cảm thấy là không thể, đêm hôm khuya khoắt cô chủ ra ngoài để làm gì chứ?”


Bà còn muốn nói thêm, điện thoại đột nhiên bị cắt. Trong ống nghe truyền đến âm thanh tút tút, thím Trương cảm thấy mờ mịt, thật lâu mới thở dài. “Đây rốt cuộc là làm sao vậy?”
Thẩm Mục Phạm cúp điện thoại, trực tiếp bấm số của Lí Khả. “Những người đi theo cô ấy đã rút chưa?”


Không cần hỏi, Lí Khả biết “cô ấy” là ai, chỉ là không ngờ ông chủ lại hỏi đến tung tích của cô. Phải biết rằng ngày hôm qua thuộc hạ báo với anh cô phải vào bệnh viện, không đợi nói xong đã bị anh lớn tiếng cắt ngang.“Tôi không muốn nghe tin tức của cô ấy.”


Lí Khả cũng không biết hai người có mâu thuẫn gì, nhưng dựa theo sắc mặt cùng cơn tức của ông chủ, xác thực là tức giận đến không nhẹ. Nhưng càng như thế này càng có thể chứng minh người kia rất có sức ảnh hưởng trong lòng ông chủ.


Thấy chưa, mới một buổi tối, hôm trước vẫn hét ra lời lẽ nghiêm khắc nói không muốn quan tâm giờ lại thăm dò tin tức của cô ấy.


Haiz, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, phỏng chừng cũng chỉ có cô mới có thể làm cho người có sức ảnh hưởng đến hai giới hắc bạch trở nên không kiềm chế được cảm xúc thế này.
Nghĩ thì nghĩ thế, Lí Khải liền trả lời không chút chậm trễ. “Không có, chúng tôi vẫn bí mật bảo vệ cô chủ.”


“Bảo vệ đến cô ấy từ bệnh viện đi ra ngoài các cậu cũng không biết?” Thẩm Mục Phạm hỏi lại.


Đương nhiên là biết, nhưng chẳng phải anh không chịu nghe hay sao. Lí Khả âm thầm kêu oan, thấp giọng báo cáo. “Cô chủ rời khỏi bệnh viện lúc là 4 giờ sáng, đi đến một khu chung cư gần Chiếm Sá Chủi, chủ nhà là bạn của cô chủ, tên là Liên Hi, nhưng anh ta cũng không sống ở đó.”


Dừng một chút, Lí Khả cân nhắc bổ sung thêm. “Ngoài ra, cô chủ đi bộ trở về.”
Thẩm Mục Phạm cắn răng, ngón tay nắm thành nắm đấm. Đi bộ về? Mariam đến tòa nhà Chiếm Sá Chủi lái xe cũng mất nửa tiếng, cô thật có khả năng, thậm chí đi ba bốn tiếng.


Ống nghe phút chốc trở nên yên tĩnh, cho dù không không nhìn thấy, Lí Khả vẫn có thể hình dung được biểu cảm của Thẩm Mục Phạm, nhất định là mặt xanh, mày chau.
Phảng phất yên tĩnh một lát, Lí Khả mới nghe được anh nặng nề nói. “Cô ấy thích đi, tùy cô ấy.”


Không có tạm biệt, điện thoại cứ thế mà bị cắt đứt. Lí Khả nắm di động, đáy mắt kinh ngạc thật lâu không thể mất đi. Thái độ này của ông chủ là dỗi sao? Hành vi cực kì giống với đứa em họ đang học trung học của anh ta, rất ngây thơ, biết không vậy?
***
Chiếm Sá Chủi, bên trong chung cư Hạnh Lâm.


Liên Hi bưng một chén cháo hoa đi vào phòng ngủ, ngồi ở bên giường, nói với người trên giường. “Chi Âm, ngồi dậy ăn chút gì đi.”
Bạch Chi Âm lắc đầu. “Tôi không đói bụng.”


“Không đói bụng cũng phải ăn một chút, buổi sáng cô đã bị ngất đấy.” Liên Hi đặt chén cháo lên trên tủ đầu giường, đưa tay nâng cô dậy, giọng nói nghiêm túc. “Cô có nhớ trước kia từng nói rằng bất luận gặp phải khó khăn gì, cũng sẽ không tr.a tấn chính mình không?”


Bạch Chi Âm ôm chân, đờ đẫn mà vùi mặt vào đầu gối, trong đầu như trải qua một phen chấn động, mọi thứ bị phá hủy, để lại đằng sau một đống đổ nát.
Vẻ mặt đờ đẫn của cô làm cho Liên Hi đau lòng mà thở dài, nhớ tới tình hình buổi sáng.


Sáng sớm, anh tập thể dục trở về, đang tắm trong phòng tắm thì di động trong phòng đột nhiên rung, là một dãy số xa lạ. Lúc đầu anh tưởng là điện thoại tiếp thị nhàm chán, vậy mà đối phương cố chấp gọi liền 3 lần, anh bất đắc dĩ phải nghe, bên kia truyền đến giọng nữ yếu ớt. “Liên Hi, anh có thể tới chung cư Hạnh Lâm một chuyến hay không, tôi không có chìa khóa, không vào được.”


Giọng của cô suy yếu vô lực, giống như tơ nhện, anh sửng sốt trong chốc lát mới chần chừ hỏi. “Chi Âm, là cô sao?”
Cô cúi đầu ừ một tiếng. “Tôi ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu chờ anh.”


Liên Hi không dám hỏi nhiều, đem mặt lau qua quýt rồi lấy chìa khóa. Lúc này cô ấy một mình ở bên ngoài, chắc chắn là xảy ra chuyện.


Trên đường chạy như bay, anh chạy tới Chiếm Sá Chủi. Xe vừa mới vào đầu phố liền trông thấy một người ngồi chồm hổm ở cửa hàng tiện lợi, cô mặc quần áo màu hồng nhạt, như là quần áo bệnh nhân, yếu ớt giống như lá cây điêu tàn trong gió. Ngực nhói lên, anh giẫm mạnh chân ga, chạy xe đến cổng cửa hàng tiện lợi.


Nghe được tiếng phanh xe chói tai, Bạch Chi Âm ngẩng đầu, lúng ta lúng túng mà nhìn về phía người đàn ông đang bước tới phía mình, như là dùng hết toàn bộ sức lực mới nói ra một câu. “Anh đã đến rồi?”


Liên Hi bước nhanh đi tới bên người cô, nhìn gương mặt trắng bệch, đôi môi tím tái của cô, vội vàng cởi áo khóa ngoài khoác lên người cô, sau đó nắm bả vai cô muốn đỡ cô đứng lên.


Ngồi chồm hổm quá lâu, chân Bạch Chi Âm đã tê dại, thật vất vả mới miễn cưỡng hơi đứng lên được. Nhưng chân càng ngày càng nhuyễn, cuối cùng thực sự chống đỡ không được, thân thể lung lay sắp ngã xuống, may mắn Liên Hi lanh lẹ, vững vàng đem cô đỡ lên.


Thừa dịp lúc cô ngủ mê mệt, Liên Hi liền gọi điện cho Nghiên Hi, lúc này mới biết Thẩm Mục Phạm đã biết chuyện giả mang thai, chẳng qua không ngờ Thẩm Mục Phạm biết sớm như vậy, càng không ngờ đến là anh vẫn ẩn nhẫn không nói, còn tận lực giúp Chi Âm giải quyết chuyện nhà họ Bạch. Sớm biết rằng anh ta thông minh và yêu Bạch Chi Âm như vậy, hẳn là phải khuyên Chi Âm sớm nói thật cho xong.


Công bằng mà nói, anh hiểu rõ thái độ của Thẩm Mục Phạm hiện giờ. Nếu đổi là anh, nói không chừng rất tức giận. Chẳng qua, chứng kiến bộ dáng tiều tụy của Chi Âm, anh lại trách Thẩm Mục Phạm không đủ rộng lượng, nếu trước đó có thể bao dung, vì sao hiện tại phải tính toán.


Thở dài một hơi, anh vỗ vỗ vai Bạch Chi Âm, an ủi. “Đừng lo lắng, anh ta thật sự yêu cô, chờ an ta hết giận thì sẽ tha thứ cho cô thôi.”


“Sẽ không đâu.” Bạch Chi Âm lắc đầu, tuy rằng cô mệt đến ngay cả hơi sức nói chuyện đều không có nhưng cũng không gây trở ngại đến khả năng suy xét của cô. Cô ở bệnh viện đợi một ngày, Thẩm Mục Phạm cũng không tới thăm cô, mà cô hiện tại đi khỏi bệnh viện lâu như vậy, ngay cả ý nghĩ tìm cô cũng không có, anh thật sự không cần cô.


Sự tuyệt tình của anh giống như chỉ một bàn tay bóp nát trái tim cô thành từng mảnh nhỏ, mỗi một mảnh đều là tình yêu cô dành cho anh.
Đúng vậy, đến lúc anh lạnh lùng mà xoay người, cô mới hiểu được tình yêu dành cho anh đã xâm nhập vào trái tim, xâm nhập vào xương tủy.


Nghĩ đến bọn họ từ nay về sau là người qua đường, cơn đau tan lòng nát dạ lập tức kéo tới, đau đến nỗi cô khóc thất thanh, hối hận xen lẫn tuyệt vọng theo nước mắt chảy ra…
Liên Hi thương tiếc mà ôm cô vào trong lòng, bàn tay hạ xuống vỗ về sau lưng cô. “Khóc đi, khóc ra là tốt rồi.”
***


Ngày hôm đó, sau một hồi khóc lớn, những cảm xúc dồn nén của Bạch Chi Âm được giảm bớt, Liên Hi khuyên lại bảo cuối cùng cũng ăn được một chút. Nhưng những ngày tiếp theo, con người cô dường như thay đổi toàn bộ, thường ngồi ôm chân trên cửa sổ gỗ mà nhìn ra ngoài, đôi mắt linh động mất đi vẻ rực rỡ vốn có trước đây, như là đối với bất cứ chuyện gì cũng đều mất đi hứng thú. Ngay cả Tiểu Thiên đến thăm, cô cũng chỉ sờ đầu cậu, không nói một câu.


Điều khiến Liên Hi lo lắng chính là việc ăn uống của cô. Cô luôn nói không có cảm giác ngon miệng, mỗi lần đều khuyên bảo mới miễn cưỡng ăn một chút, ăn ít đến mức ngay cả không bằng một con mèo.


Doãn Nghiên Hi sợ cô cứ như vậy sẽ suy sụp, nên đề nghị chuyển đến ở cùng cô, lại bị cô cự tuyệt. “Không cần, hiện tại là thời điểm quan trọng nhất của cậu, không cần bận tâm đến mình. Yên tâm, mình không sao.”


“Không sao?” Doãn Nghiên Hi trừng mắt liếc nhìn cô một cái. “Cậu xem cậu gầy đến thành cái dạng gì rồi? Còn nói không sao?”
Cô nhếch khóe miệng lên nhưng lại không kéo ra nổi một nụ cười bèn lảng sang chuyện khác. “Đúng rồi, kế hoạch thu mua thế nào? Hiện tại có bao nhiêu cổ phần của Lâm Thị?”


“Cậu không cần quan chuyện này, nên suy nghĩ đến việc của bản thân mình đi.” Nghiên Hi giữ chặt tay cô, lời nói rất nghiêm túc. “Đã hơn nửa tháng rồi, chẳng lẽ cậu không muốn níu kéo anh ta sao?”
Bạch Chi Âm nghiêng đầu tựa vào trên gối. “Anh ấy đã không thương mình nữa.”


“Ai nói vậy? Chính anh ta sao?” Doãn Nghiên Hi tức giận hỏi. “Cậu cho rằng tình yêu là cái gì? Dễ đến rồi đi, nói yêu là yêu, nói không yêu là không yêu?”


“Anh ấy chưa nói nhưng mình biết.” Anh hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô. Mấy ngày này, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cô vẫn chờ đợi anh đến tìm mình, cho dù là một cuộc điện thoại, một tin nhắn cô đều hi vọng. Nhưng mà, cái gì cũng không có. Anh nói được thì làm được, đoạn tình cảm mới nảy nở này bị cắt đứt, kết thúc quan hệ của bọn họ


Thái độ uể oải cùng chán nản của cô khiến Nghiên Hi vừa đau lòng vừa tức giận. “An ta nói không muốn gặp cậu, cậu không biết đi tìm anh ta hả?”


Không đợi cô mở miệng, Doãn Nghiên Hi liền nói. “Chuyện này nói cho cùng là cậu sai, anh ta tức giận, kiêu ngạo một chút cũng là bình thường, cậu còn muốn để anh ta chủ động mà nói tha thứ cho cậu chắc?”


Thấy cô không lên tiếng, Nghiên Hi oán trách mà xỉa đầu của cô. “Cậu nha, thông minh cả đời, hồ đồ trong chốc lát.”


“Trước đây anh ta không thương cậu, cậu cũng tìm mọi cách tiếp cận anh ta, bây giờ anh ta có tình cảm với cậu, cậu lại đứng yên, do dự không bước tới, thật uổng cho tấm lòng của anh ta. Nếu mình là anh ta, lúc này tám phần là nghi ngờ cậu không yêu anh ta, chỉ là muốn lợi dụng anh ta giúp cậu mà thôi.”


“Không phải, ngay từ đầu là mình muốn lợi dụng anh ấy, nhưng sau này….” Cô dừng một chút, nhỏ giọng như kiên định nói. “Mình yêu anh ấy.”


“Cậu giải thích với mình thì có ích gì, cậu đem những lời này đi nói cho anh ấy đi.” Doãn Nghiên Hi thở dài. “Từ đầu tới cuối Thẩm Mục Phạm không để tâm cậu lừa anh ta, điều anh ta để ý là cậu không tin tưởng, không muốn thổ lộ tâm tình, không chịu đem sự thật nói cho anh ta biết. Bây giờ cậu trốn đi không làm gì sẽ làm anh ta càng thất vọng, như vậy càng tệ, hai người kết thúc thật đấy.”


“Nhưng mà, mình sợ….”
“Sợ cái gì.” Doãn Nghiên Hi lớn tiếng cắt đứt sự do dự của cô. “Kết quả tồi tệ nhất là anh ta không để ý đến cậu, so với hiện giờ có gì khác nhau? Nếu như vậy sao không thử một phen?”


Một hồi giảng giải khiến Bạch Chi Âm lấy lại một chút niềm tin đã mất. Buổi tối, cô nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, hình ảnh những ngày bọn họ cùng nhau vui vẻ ngọt ngào như một cuộn phim lướt qua. Nghiên Hi nói đúng, anh yêu cô như vậy, cô làm sao có thể chỉ vì vài câu nói ác ý cùng lạnh lùng của anh mà bỏ cuộc.


Cô phải đi làm cho rõ, để được anh tha thứ, tìm lại hạnh phúc thuộc về mình.
Giống như đang ở trong sương mù dày đặc tìm được phương hướng, Bạch Chi Âm mất ngủ hơn nửa tháng lại thoải mái ngủ một giấc ngon lành.


Tám giờ sáng hôm sau, cô tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon, tự làm cho mình món ăn Trung Quốc rất ngon miệng, lại lấy ra bộ quần áo thích nhất, trang điểm khéo léo cho khuôn mặt, mang theo túi xách ra khỏi nhà. Mở cửa, chân vừa bước ra liền giẫm lên tờ báo nằm dưới đất. Cô cúi đầu vừa thấy, lập tức cứng đờ ngay tại chỗ.


Câu chuyện cô bé lọ lem vỡ tan, chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị đính hôn với Thạch Vận Nhã – thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thiên Dung.






Truyện liên quan