Chương 69: Ngoại truyện: Mất tự chủ (9)
Mặc dù không nổi bọc nước nhưng chỗ bị phỏng vẫn rất đau rát.
Liên Hi sắp xếp chuyện khởi kiện xong thì lấy hộp thuốc đến bôi cho Doãn Nghiên Hi. “Sao cô lại dám chắc là cô ta đã biết?”
“Nè.” Doãn Nghiên Hi bĩu môi, chỉ vào cánh tay đỏ bừng của mình.
“Đây là do cô ta làm phỏng?” Liên Hi nhíu mày.
“Cũng gần như là vậy.” Doãn Nghiên Hi từ từ nhớ lại tình hình lúc đó. “Tôi chỉ khựng người một chút thôi, động tác không lớn lắm, không đến nỗi đụng trúng chén canh của nhân viên phục vụ.” Hơn nữa, theo vị trí đang đứng của nhân viên phục vụ, chén cnah ấy lẽ ra phải đổ sang bên trái, cũng chính là phía Lâm Nhân, nhưng cuối cùng nó lại đổ vào cánh tay cô.
“Cô cảm thấy là do Lâm Nhân đụng à?” Liên Hi hỏi.
Doãn Nghiên Hi gật đầu. Cô vốn cũng không dám chắc lắm nhưng lúc nãy, khi Nghiêm Chinh nổi cáu, cô nhìn thấy rất rõ ràng là nhân viên kia sợ hãi liếc nhìn Lâm Nhân, muốn nói nhưng lại không dám, cũng vì thế mà cô mới lên tiếng giải vây.
“Người đàn bà này thật đáng sợ.” Liên Hi đóng chai thuốc trị phỏng lại. “Sau này cô phải thật cẩn thận đấy. Hôm nay cô ta cố tình làm cô bị thương phần lớn chắc là để thử Nghiêm Chinh. Bây giờ có được đáp án rồi chắc chắn sẽ nghĩ cách đối phó với cô.”
“Tôi biết.” Doãn Nghiên Hi gật đầu, nói ra tính toán của mình. “Đợi chuyện này đi vào quỹ đạo thì tôi sẽ từ chức.”
Liên Hi nhìn cô chằm chằm, sau đó khẽ thở dài. “Nghiên Hi, thật ra tôi đã muốn nói câu này lâu lắm rồi.”
Doãn Nghiên Hi liếc anh một cái, ra hiệu bảo anh cứ nó.
“Lúc đầu cô tiếp cận Nghiêm Chinh là vì muốn Lâm Nhân đau khổ vì mất anh ta, nhưng…” Anh ngập ngừng. “Bây giờ chúng ta đều biết Lâm Nhân không phải là con nai tơ, sẽ không vì thất tình mà đau khổ, ngược lại cô ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để đối phó cô.”
“Cho nên…” Doãn Nghiên Hi nghiêng đầu nhìn anh.
Liên Hi thở dài. “Thật ra… cô không cần phải ở lại bên cạnh Nghiêm Chinh nữa.”
Câu này như một quả chùy nện mạnh vào đầu Doãn Nghiên Hi, khiến cô thấy đầu óc mơ màng, không suy nghĩ gì được.
“Cô có nghĩ đến chuyện này chưa. Càng kéo dài thì khả năng Lâm Nhân tr.a ra thận phận thật của cô càng lớn, vậy thì Nghiêm Chinh cũng sẽ biết cô vẫn luôn đùa bỡn anh ta, tôi sợ…” Liên Hi không nói tiếp nhưng tin chắc là cô sẽ hiểu.
Quả nhiên, Doãn Nghiên Hi gật đầu. “Tôi biết phải làm thế nào.”
Trên đường về nhà, nhìn ánh đèn vụt qua, trong đầu Doãn Nghiên Hi lại vang lên những lời của Liên Hi. Phản ứng của Lâm Nhân hôm nay đã chứng minh những lời anh nói là đúng, ở bên cạnh Nghiêm Chinh thật sự không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng… Nghĩ tới chuyện ra đi, lồng ngực cô như bị nhét vào một cái bánh bao đang lên men, trướng cả ngực, khiến tim đau nhói.
Rõ ràng từ đầu đã biết là sẽ phải ra đi, tại sao bây giờ lại nảy sinh sự quyến luyến không nên có?
Thờ thẫn về tới nhà, Doãn Nghiên Hi mở cửa ra thì phát hiện đèn phòng khách đang bật sáng, còn Nghiêm Chinh thì đang đứng trước cửa kính trong phòng khách.
Nghe tiếng mở cửa, anh quay đầu lại nhìn rồi lạnh mặt hỏi. “Em đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về?” Lúc nãy thấy cô đi rồi, anh làm gì còn lòng dạ nào mà ăn cơm nữa nên lấy một cái cớ để về nhà, ai ngờ về tới thì lại không thấy cô, gọi điện thoại cũng không được.
Doãn Nghiên Hi không trả lời, lẳng lặng thay giày, đặt túi xách lên kệ, đi thẳng vào phòng ngủ.
Không có được câu trả lời, Nghiêm Chinh bỗng cảm thấy tức giận nên nắm lấy tay cô kéo lại. “Tôi đang hỏi em đó? Em đi đâu vậy?”
Không may là anh nắm đúng ngay cánh tay bị thương của Doãn Nghiên Hi nên khiến cô đau đến rụt lại, nhưng nghiến răng không than đau.
Phát hiện ra vẻ khác thường của cô, Nghiêm Chinh lập tức hiểu ra, thả tay cô ra, vội xin lỗi. “Xin lỗi, tôi… Em có đau không?”
Doãn Nghiên Hi rụt tay về nhưng lại bị anh níu lại. “Đừng động đậy, để tôi xem sao.”
Anh cẩn thận xắn tay áo của cô lên, phát hiện vết thương đã được bôi thuốc. “Em bôi thuốc rồi à?”
Doãn Nghiên Hi ừ một tiếng.
“Bôi thuốc gì?” Anh hỏi.
“Kem trị phỏng.”
Anh nâng cánh tay cô lên ngửi ngửi. “Hình như là có bạc hà.”
“Có lẽ thế.”
Nhìn vẻ uể oải của Doãn Nghiên Hi, Nghiêm Chinh đưa tay choàng qua eo cô. “Có phải đau lắm không?”
“Còn chịu được.”
Anh cụng trán mình vào trán cô, nhẹ nhàng nói. “Xin lỗi, sáng nay tôi đã nói dối em.”
Nghe anh nói thế, Doãn Nghiên Hi cũng nhớ tới chuyện hồi sáng. Nhưng nỗi tức tối vì bị gạt trước đó đã bị nỗi buồn vì sắp chia ly làm phai nhạt.
Thấy cô không nói, Nghiêm Chinh cọ cọ vào đầu cô, giải thích. “Tôi sợ em biết tôi đi gặp cô ấy thì sẽ không vui nên… Nhưng dù thế nào thì tôi cũng không nên nói dối em.”
Giọng của anh rất dịu dàng, như nước suối chảy qua khiến mắt cô thấy cay cay. Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống mà không báo trước.
“Sao em lại khóc?” Anh hoảng hốt lau nước mắt cho cô. Ở bên nhau lâu như thế, đừng nói là khóc, ngay cả yếu đuối nũng nịu cô cũng chưa từng thể hiện.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Anh nâng mặt cô lên, đau lòng đến nỗi se thắt lại. “Đừng khóc nữa mà.”
Từ sau khi mẹ qua đời, Doãn Nghiên Hi chưa từng rơi nước mắt lần nữa. Nhưng lúc này, bởi sắc mặt lo lắng và sự dịu dàng dỗ dành của Nghiêm Chinh, nước mắt đã lâu chưa thấy của cô lại tuôn trào.
Cô không biết mình khóc vì điều gì, chỉ cảm thấy như sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng nên khó mà kìm lòng được.
Thấy cô chỉ khóc mà không nói tiếng nào, Nghiêm Chinh cũng không hỏi nữa, chỉ ôm cô vào lòng thật chặt,, tay thì nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, im lặng an ủi.
Doãn Nghiên Hi dựa vào lòng anh, nghe tiếng tim đập vững chải của anh, từ từ nhắm mắt lại.
Hãy cho cô được lưu luyến vòng tay này thêm một chút nữa thôi. Không lâu lắm đâu, chỉ một tuần nữa thôi.