Chương 72: Ngoại truyện: Mất tự chủ (12)

Người đàn ông trên sô pha đứng dậy, mỉm cười. “Xem ra anh Liên biết tôi?”
Biết chứ. Làm sao mà không biết cho được. Hiên Hi hoàn hồn lại, lịch sự gật đầu chào anh. “Chào anh Nghiêm! Nghe tiếng anh đã lâu.”


“Không cần khách sáo thế. Anh là bạn thân của Nghiên Hi, cứ gọi tôi Nghiêm Chinh là được.” Nghiêm Chinh đích thân kéo ghế ra. “Mời ngồi. Anh muốn uống gì?”
Liên Hi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn chấn kinh nên nhép môi đáp. “Gì cũng được. Tôi không kén.”


“Vậy uống trà nhé.” Nghiêm Chinh quyết định. “Tôi có một ít trà ngon.”


Người làm nhanh chóng mang bộ ấm chén pha trà tinh xảo đến. Chỉ nhìn cái khay nhỏ bằng gỗ lim kia thôi là biết có giá trị không nhỏ. Có điều lúc này Liên Hi không có bụng dạ nào để thưởng thức trà nữa, chỉ nóng lòng muốn biết rõ chân tướng.


Dường như hiểu được tâm trạng của anh, Nghiêm Chinh mỉm cười châm cho anh một chén tra. “Có phải anh rất ngạc nhiên khi biết tôi là ông chủ của Chính Khởi không?”
“Đúng là rất kinh ngạc.” Liên Hi thẳng thắn thừa nhận. “Chúng tôi điều tr.a được người đăng ký là một người Mĩ tên Jesus Mo.”


“Đó là đàn anh khóa trên của tôi.” Nghiêm Chinh nhấp một hớp trà, từ tốn nói. “Chính Khởi là do tôi dùng tên của anh ấy để đăng ký, coi như là luyên tập trước khi tiếp nhận Hồng Thái.”


available on google playdownload on app store


Luyện tập? Lợi nhuận bình quân lên tới 195%, đó là trình độ khi mới tốt nghiệp ra, e là những công ty lớn cũng không làm được.


“Tuy Hồng Thái là công ty của dòng họ Nghiêm nhưng vẫn luôn duy trì cách thức quản lý rất hiện đại, người lãnh đọa Hồng Thái không nhất định phải họ Nghiệm, cho nên tôi cần phải chứng minh mình có năng lực dẫn dắt Hồng Thái.” Nghiêm Chinh chậm rãi thưởng thức trà. “Theo như yêu cầu thử thách, trước năm 25 tuổi, tôi phải kiếm được 100 triệu từ 1 triệu ban đầu thì mới có thể tiếp nhận Hồng Thái.”


Bây giờ anh đã là chủ tịch của Hồng Thái, thế chứng tỏ anh đã vượt qua được thử thách. Điều làm Liên Hi tò mò là. “Anh mất mấy năm để thực hiện?”
Nghiêm Chinh hơi cúi đầu, mặt thoáng nở nụ cười tự đắc. “Một năm.”


Một năm? 1 triệu kiếm 100 triệu, lợi gấp 100 lần. Trời ạ, người đàn ông này quả là đáng sợ.
Đối với thành thích kinh người này, Nghiêm Chinh cũng không kiêu ngạo lắm. “Thật ra chủ yếu là do vận may, đầu tư đúng vài loại cổ phiếu.”


“Vận tải Bằng Thành, đúng không?” Liên Hi nhớ Bằng Thành là giao dịch Chính Khởi kiếm được nhiều nhất, tới hơn 50 triệu.


Đúng vậy, nhờ phước của Thẩm Mục Phạm.” Anh và Thẩm Mục Phạm quen nhau ở Mĩ. Thẩm Mục Phạm là thạc sĩ tài chính và cơ điện, còn chưa tốt nghiệp đã được một công ty đầu tư lớn ở New York để mắt đến, chưa đầy 3 năm đã trở thành giám đốc tài chính kiếm lợi nhiều nhất phố Wall. Khi biết anh sắp về nước tiếp nhận công ty của gia tộc, Nghiêm Chinh không do dự gì mà đầu tư hết toàn bộ số tiền kiếm được trước đó vào Bằng Thành. Mà Thẩm Mục Phạm cũng không khiến anh thất vọng, chỉ vài tháng ngắn ngủi đã khiến cổ phiếu của Bằng Thành tăng lên gấp 10.


Anh nói rất nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Liên Hi biết có thể kiếm được tiền thứ nhất là do anh có lòng tin ở Thẩm Mục Phạm, nhưng quan trọng hơn là mỗi lần anh hành động đều hoàn hảo đến từng milimet. Nếu không cổ phiếu lên xuống thất thường, dù anh có theo sát thế nào thì cũng không thể kiếm lời nhanh đến thế. Có một cao thủ thế này, thảo nào Chính Khởi có thể theo chân bọn anh nuốt cổ phiếu Lâm Thị.


Liên Hi nhìn người đàn ông trước mặt mình thật lâu, càng ngày càng thấy bội phục, càng xác định không nên chơi trò vòng vo với anh. “Anh tìm tôi đến để bàn chuyện thu mau Lâm Thị sao?”
Dường như Nghiêm Chinh rất thích thái độ mau mắn của anh nên mỉm cười. “Phải. Cũng không phải.”


Thấy Liên Hi nghi hoặc nhíu mày, Nghiêm Chinh nói thẳng. “Tôi tìm anh đến là để biết chuyện về Nghiên Hi. Tôi muốn biết tại sao cô ấy muốn kép sập Lâm Thị.”
Liên Hi nhướng mày. “Anh không biết nguyên nhân?”
Nghiêm Chinh lắc đầu.
“Vậy mà anh còn giúp cô ấy?” Liên Hi càng khó hiểu.


Nghiêm Chinh cười nhẹ. “Cô ấy làm thế đương nhiên có lý do của mình, nếu cô ấy đã muốn làm thì tôi sẽ giúp.”
“Nhưng…” Liên Hi ngập ngừng. “Anh và nhà họ Lâm.”


Anh còn chưa nói hết nhưng ai cũng hiểu. Nghiêm Chinh nhún vai nhưng vẻ mặt thì lại rất nghiêm túc. “Người tôi yêu là Nghiên Hi.”


Thấy dường như Liên Hi đã hiểu, Nghiêm Chinh mới nói tiếp. “Tuy tôi sẽ giúp Nghiên Hi đạt được mục đích một cách vô điều kiện nhưng tôi cũng muốn biết tại sao cô ấy lại làm thế.”
“Sao anh không hỏi cô ấy?” Liên Hi hỏi ngược lại.


Gương mắt vốn thản nhiên của anh bỗng trở nên chua xót. “Tôi sợ dọa đến cô ấy, cô ấy sẽ chạy mất.” Sau khi biết mục tiêu của Nghiên Hi là đánh sập Lâm Thị, anh đã đoán được lý do cô tiếp cận mình là vì đả kích nhà họ Lâm. Nếu anh vạch tràn sự thật, với tính cách kiêu ngạo của cô, chắc chắn sẽ nói ra những lời khích bác, sau đó phủi mông chạy mất.


Liên Hi đồng ý với suy đoán của Nghiêm Chinh, chỉ có điều anh còn chưa dám mạo hiểm kể sự thật với Nghiêm Chinh.
Dường như đoán được sự lo lắng của anh, Nghiêm Chinh cười chế giễu. “Anh lo là sau khi tôi biết chuyện sẽ chia tay với cô ấy à?”


Không đợi Liên HI trả lời, anh cười tự giễu. “Tôi không vô tình được như cô ấy. Đời này, tôi bị cô ấy nắm trong tay rồi.”


Những lời này thoạt nghe thì có vẻ bất đắc dĩ nhưng nếu ngẫm nghĩ cho kỹ thì có thể nhận thấy sự yêu thương vô bờ trong đó. Yêu em, đời này của anh đã không còn đường quay lại. ý là như thế.


Được một người đàn ông ưu tú như thế yêu, đó là phúc của Nghiên Hi. Thân là bạn tốt, anh rất vui mừng, cũng muốn giúp một tay.
“Nhà họ Lâm và Nghiên Hi có mối thù không đội trời chung…” Liên Hi kể lại từ đầu đến cuối.


Nghiên Hi lẳng lặng nghe. Khi nghe đến đoạn Lâm Trung Viễn mua chuộc nhân chứng, đút lót công ty bảo hiệm tạo chứng cứ giả để Lâm Nhân thoát tội thì phẫn nộ đến nỗi mắt như phun lửa. Khi nghe Nghiên Hi vì muốn dồn tiền chạy thận cho mẹ mà lầm một lúc bốn công việc ở Mĩ, không đủ dinh dưỡng nên tẻ xỉu trên đường thì bàn tay đang cầm chén trà bỗng siết chặt, tim như có ai đó cắt cho một dao, cơn đau dần lan ra toàn thân theo từng mạch máu.


“Cô ấy tiếp cận tôi là để báo thù Lâm Nhân, đúng không?”
Liên Hi chăm chú nhìn anh, một lúc sau mới gật đầu.


Để báo thù, cô bán đứng cảm bản thân. Vừa nghĩ đến chuyện cô chọn mình chỉ vì mình là bạn trai của Lâm Nhân, nếu là người khác thì cô cũng sẽ không do dự lên giường người ta thì Nghiêm Chinh lập tức giận đến nghiến răng, ước gì có thể lập tức về nhà, đè cô xuống đùi, đánh vào mông cô thật đau.


Thấy anh hằm hằm, mặt tái xanh thì Liên Hi vội đỡ lời. “Cô ấy cũng chỉ vì bất đắc dĩ.”
Nghiêm Chinh à một tiếng, tức giận nói: “Không ai buộc cô ấy chọn cách ngu ngốc này.”


Liên Hi nhíu mày, khẽ thở dài. “Ép buộc cô ấy là nỗi tự trách, và cả những cơn ác mộng không ngừng quấy nhiễu kia nữa.”
Ác mộng? Nghiêm Chinh nhớ lại. Lúc vừa ở bên nhau, cô thường giật mình thức lại lúc nữa đêm, mở mắt nhìn trần nhà, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.


“Thật ra cô ấy luôn đổ cái ch.ết của ba và em trai lên đầu mình. Khăng khăng nghĩ rằng nếu không vì mình thất vọng khi không được đến đảo Nam Nha thì ba cô ấy sẽ không đi mua quà, cũng sẽ không bị xe tông.”


“Thế thì thật vô lý.” Nghiêm Chinh nói. “Đây là chuyện ngoài ý muốn, cho dù có trách thì cũng phải trách Lâm Nhân, sao có thể trách cô ấy.”


Liên Hi không tranh luận với anh mà nói sang chuyện khác. “Anh biết không, cô ấy từng suýt ch.ết vì uống thuốc ngủ quá liều đấy.” Lần ấy, nếu không nhờ Bạch Chi Âm có việc, không thể đi làm thì hậu quả không tưởng tượng được. Cũng sau hôm đó, bọn họ mới biết thì ra vì bị ác mộng quấy nhiễu, cô đã lén uống thuốc an thần cả năm nay, hơn nữa liều lượng ngày càng nhiều, sút nữa gây họa lớn.


“Bọn tôi dẫn cô ấy đi bác sĩ tâm lý nhưng hiệu quả không là bao.” Liên Hi nhớ lại lời của bác sĩ. “Di chứng sau khi bị tổn thương tinh thần của cô ấy quá nghiêm trọng, hơn nữa cô ấy bài xích việc trị liệu, không chịu phối hợp. nếu cứ thế này thì sớm muộn gì cũng xảy ra những hành vi tự tổn thương bản thân, thậm chí là tự sát.”


Cuối cùng, bác sĩ tâm lý đề nghị với bọn anh. “Hãy thử chuyển sự chú ý của cô ấy sang chuyện nào đó, chẳng hạn như từ tự trách sang khát vọng báo thù. Tuy nó rất cực đoan nhưng vẫn tốt hơn tự tổn thương mình.”


Bọn anh làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, dẫn dắt cô vào chuyện báo thù, muốn đả kích nhà họ Lâm, khiến họ mất đi tất cả. Nhưng bọn anh không thể thay đổi được quyết tâm muốn đoạt Nghiêm Chinh từ tay Lâm Nhân cô.
Bạch Chi Âm nói. “Kệ cậu ấy đi, có lẽ kết quả sẽ không quá tồi tệ.”


Như lời tiên đoán, từ biểu hiện của Nghiêm Chinh cho thấy chuyện đã tốt hơn lúc đầu. Anh tin sau khi biết mọi chuyện, Nghiêm Chinh sẽ càng trân trọng, yêu thương và bảo vệ Nghiên Hi.


Nghe xong chuyện Liên Hi kể, lòng Nghiêm Chinh hết sức rối ren. Nhửng cảm xúc bực bội lúc nãy đã bị sự đau lòng nhấn chìm, cổ họng như bị ai thít chặt, không nói nên lời.
Một lúc sau, anh mới thở dài một hơi. “Cảm ơn anh đã cho tôi biết chuyện này.”
“Anh vẫn sẽ yêu cô ấy, đúng không?” Liên Hi hỏi.


“Đương nhiên.” Nghiêm Chinh trả lời rất chắc chắn. “Cô ấy ngốc chứ tôi thì không, tôi hiểu rất rõ điều gì là quan trọng nhất với mình.”


“Cảm ơn anh.” Liên Hi cảm ơn một cách trịnh trọng. “Cảm ơn sự thông minh của anh. Tôi và Chi Âm đều phát hiện ra kể từ sau khi ở bên anh, cô ấy đã thay đổi rất nhiều, sắc mặt cũng tốt hơn, thỉnh thoảng còn không kìm lòng được, cười rất ngọt ngào.”


“Thế à?” Nghiêm Chinh ấp úng, như là hơi ngượng. “Vậy anh cả thấy… cô ấy có… thích tôi không?”
Liên Hi biết anh vốn định hỏi có yêu hay không, nhưng lại không tự tin. “Cô ấy đã yêu anh mất rồi.”


“Thật không?” Nghiêm Chinh rất vui mừng, sau đó lại lạnh lùng. “Tôi đi, tôi biết là anh an ủi tôi thôi.”


“Không phải an ủi.” Liên Hi thành thật kể lại chuyện bọn anh khuyên Nghiên Hi nên rời xa Nghiêm Chinh mấy ngày trước. “Bọn tôi đều cảm thấy nếu Lâm Nhân đã biết mọi chuyện thì cô ấy ở bên cạnh anh cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa, nhưng cô ấy…”


Nghiêm Chinh suy đoán, có lẽ thời gian bọn họ khuyên Nghiên Hi chính là thời gian cô thay đổi thái độ với anh. Nhưng vừa nghĩ thế, anh lại tức đến nghiến răng.
Cô gái này, vừa quyết tâm rời xa anh, lại không nỡ cho nên mới ôm tâm thế trân trọng những ngày cuối cùng.


Đúng là ngốc đến cùng cực. Xem ra anh phải dạy dỗ cô một trận mới được.
Thở dài một hơi, Nghiêm Chinh nói với Liên Hi. “Có chuyện này tôi muốn nhờ anh giúp đỡ.”
“Đừng nói với cô ấy tôi đã gặp anh.” Liên Hi phán như thánh.


Nghiêm Chinh gật đầu, cười bất đắc dĩ. “Nếu cô ấy đã không muốn tôi biết thì tôi sẽ làm như không biết.” Anh tin sẽ có một ngày cô đích thân nói với anh.
“Được.” Liên Hi cam đoan. “Tôi sẽ không nói với cô ấy.”


Sau khi Liên Hi đi, Nghiêm Chinh ngồi ngẩn ngơ trong phòng một lúc mới lấy điện thoại gọi cho Nghiên Hi nhưng gọi mấy lần mà không ai nghe máy. Anh gọi về nhà thì cũng thế.
Mày khẽ nhướng lên, anh nhấn số của tài xế. Cô không thích lái xe nên dạo này toàn do tài xế đưa cô đi.


“Tiểu Triệu, cô Doãn có đi với cậu không?”
“Tôi vừa đưa cô ấy lên du thuyền.”
“Du thuyền?” Nghiêm Chinh không hiểu. “Cô ấy lên du thuyền làm gì?”
“Tôi cũng không biết. À đúng rồi, lúc tôi về thì hình như có thấy xe của cô Lâm.”


Cô Lâm? Nghiêm Chinh đứng bật dậy. “Cậu nói là Lâm Nhân?”






Truyện liên quan