Chương 14
Ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ phép, Đàm Bân lần đầu cảm thấy mình bắt đầu có triệu chứng “ngày thứ Hai u ám”, dường như cô không muốn đi làm.
Bầu không khí trong văn phòng cũng thật sự uể oải, chưa thể nào khôi phục lại như trước kỳ nghỉ phép.
Đàm Bân gọi điện cho giám đốc sản xuất, sau khi trao đổi, hai người hẹn gặp tại nhà hàng Kiến Quốc, vừa uống trà vừa bàn chuyện công việc.
Đàm Bân quen biết vị giám đốc sản xuất này khi cô còn là giám đốc dự án, hai người đã từng kề vai sát cánh trong công việc, cũng đã từng đóng cửa, đập bàn chỉ trích lẫn nhau, mối quan hệ phải nói là rất bền chặt.
Vừa nói được nửa câu chuyện, anh ta đã trầm giọng, nói: “Cherie, cô phải cẩn thận với cái tên Chu Dương dưới kia, tên này chẳng tốt đẹp gì đâu.”
Đàm Bân ngây ra rồi cười hỏi: “Câu này bắt nguồn từ đâu?”
“Hôm trước đi hát karaoke, cô không đi, tên này đã ngà ngà say, còn nói với người bên cạnh rằng, chỉ tiêu kinh doanh của cô tăng ba mươi phần trăm là nhờ anh ta cố tình cho cô cơ hội.”
Đàm Bân đặt cốc cà phê xuống bàn, mọi việc xảy ra trước kỳ nghỉ phép, hồi tưởng một lúc, ngón trỏ của cô bắt đầu lạnh dần.
“Thường ngày anh ta có vẻ khá hào phóng, ai ngờ lại có chuyện này.”
Đàm Bân vuốt mặt, cười, giọng mỉa mai: “Tôi không hoàn thành nhiệm vụ, anh ta cũng chẳng được lợi lộc gì. Anh ta không ngốc nghếch đến mức cho rằng nếu đạp đổ được tôi thì có thể thăng chức đấy chứ?”
Đồng nghiệp mỉm cười: “Cherie, suy nghĩ của cô thẳng thắn quá, tâm huyết đều nằm cả trong những bản hợp đồng kia của cô. Trước kia Chu Dương đã từng nói, thứ anh ta không chịu được là phải làm dưới trướng sếp nữ. Cô thử nghĩ xem, nếu đạp đổ cô, ai sẽ là người được lợi?”
Kiều Lợi Duy.
Đàm Bân cắn chặt môi, không nói lời nào, tim đập mạnh.
“Khi Tony còn ở đây, anh ta rất nhiều lần nói tôi sang làm kinh doanh, nhưng sống chết tôi cũng không làm, làm kỹ thuật tuy không có tiền đồ rộng mở nhưng môi trường đơn thuần. Bên đó hội tụ toàn những “tinh anh”, chỉ cần không để ý một chút là ngay lập tức bị đem bán mà còn đếm tiền cho người ta, tôi chẳng dại mà đi tìm đến mấy chỗ mất tự do như thế.”
©STENT
Đàm Bân không về văn phòng.
Sau khi chia tay đồng nghiệp, cô lái xe về phía đường Nhị Hoàn, xe cộ đông nghịt, chưa bao giờ cô có cảm giác bơ vơ không nơi nương tựa như lúc này, giống như người không biết bơi mà bị rơi xuống nước vậy, bốn bề toàn là nước, không biết bám vào đâu, đành chấp nhận từ từ chìm xuống đáy.
Nghĩ tới câu chuyện về bơi lội sâu xa của Trình Duệ Mẫn, nhìn tình cảnh trước mắt mà Đàm Bân không kìm được, cười phá lên.
Đã nhiều lần gặp phải những chuyện hoang đường, phản ứng duy nhất của cô chỉ là mỉm cười.
Chỉ bởi cô không thể khóc thét lên.
Cơ hồ dựa vào bản năng, Đàm Bân lái xe vào bãi đỗ dưới nhà Thẩm Bồi. Đẩy cửa bước vào, trong nhà không có người, chiếc tạp dề bà Vương hay mặc được vắt trên thành sofa, chắc hẳn bà ấy đi mua thức ăn.
Đàm Bân mệt mỏi rã rời, vứt túi xách, thay dép.
Nghe thấy tiếng chuông, Tiểu Hồ Điệp lảo đảo chạy tới, cắn gấu quần cô, kéo vào phòng.
Đàm Bân nhẹ nhàng gỡ nó ra. “Mau tránh ra nào, đợi tao thay dép đã.”
Cô nhóc liền quay quanh chân Đàm Bân vẻ lo lắng, sủa “gâu gâu”, móng vuốt chà soàn soạt lên quần Đàm Bân.
Đàm Bân chột dạ, đi chân đất theo sau nó, thấy nó bổ nhào vào cửa phòng vẽ, cào cào cửa.
Cửa đóng, cô dùng sức đẩy, cửa bật mở, một thứ hương thơm kỳ lạ đến khó tưởng tượng.
Thẩm Bồi đang nằm dài ở góc phòng, đôi mắt thanh tú nhắm hờ, hàng lông mày sấp bóng, nét mặt toát lên vẻ mãn nguyện, ngập tràn hạnh phúc.
Đàm Bân gục vào cánh cửa, toàn thân cứng đờ.
Một lúc lâu sau cô mới loạng choạng bổ nhào tới trước mặt Thẩm Bồi, ngồi xuống. “Thẩm Bồi, anh thật sự khiến cho người khác quá thất vọng rồi!”
Thẩm Bồi không có phản ứng, toàn thân chìm đắm trong trạng thái thỏa mãn.
Đàm Bân ngồi thụp xuống sàn nhà, trong lòng nghe như có tiếng vụn vỡ. Trên bức họa phía trên đỉnh đầu, chàng trai và cô gái đều như đang lạnh lùng nhìn cô. Trong nỗi tuyệt vọng, cô nghĩ mình đã hiểu tất cả.
Thân xác thì ngay đây nhưng con tim như bị ngăn cách bởi muôn trùng sóng nước. Cái mà cô cần cho đến tận bây giờ anh cũng không thể mang lại cho cô, cái anh cần, cô cũng không có. Cô ra ngoài, đóng cửa để anh tự tỉnh táo trở lại.
Bà Vương đã nấu xong bữa tối, bày sẵn trên bàn. Thẩm Bồi lảo đảo bước ra.
Đàm Bân vẫn xịu mặt, chỉ đáp lời với bà Vương, đợi khi bà Vương đi khỏi, cô mới chìa tay về phía Thẩm Bồi. “Đưa đây.”
“Cái gì cơ?”
“Còn cái gì nữa? Cần sa.”
Thẩm Bồi bỗng đỏ mặt, bất giác ấn chặt lấy túi quần, quát lên: “Không cần cô quan tâm!”
Đàm Bân tiến lên, gỡ ngón tay anh. “Anh đưa ngay cho em!”
“Buông tay ra!”
“Đưa cho em!”
“Bỏ ra!”
Hai người bỗng trở nên ngang ngạnh, bất chấp mọi lý lẽ, giống như hai đứa trẻ đang tranh giành nhau, liều mạng giữ cho được vật đang nắm trong tay.
Cơ thể Thẩm Bồi hồi phục chưa được bao lâu, nhanh chóng kiệt quệ. Anh nôn nóng, không nghĩ nhiều, dùng ngực đẩy mạnh Đàm Bân.
Đàm Bân không có sự phòng bị, hai chân loạng choạng, ngã nhoài, lưng đập mạnh vào góc bàn.
Mặt mũi tối sầm, cô đau tới mức môi bỗng trắng bệch, trong vài giây tưởng chừng mất hết ý thức.
Thẩm Bồi bổ nhào tới đỡ cô. “Bân Bân!”
“Đừng chạm vào tôi!” Đàm Bân hét lên.
Thẩm Bồi định đưa tay ra nhưng rồi rụt lại, lùi mấy bước, dựa lưng vào tường, từ từ ngồi sụp xuống sàn.
Lớp xương mù xám xịt trước mắt từ từ tan biến, Đàm Bân tì tay vào bàn, gượng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thẩm Bồi.
Thẩm Bồi ngồi ở góc tường như một đứa trẻ vừa gây ra họa, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
“Thẩm Bồi, cứ như vậy thì làm được gì chứ, anh định sống mãi với sự dằn vặt và hối tiếc, tự đày đọa bản thân thế này sao?” Trong giọng nói của Đàm Bân tựa hồ như có thứ gì đó vỡ vụn. “Ai sống trên đời mà chưa từng gặp phải rủi ro chứ? Nhưng có ai như anh, cứ tiếp diễn mãi như thế này? Bản thân anh không chịu buông tha cho chính mình thì không ai có thể giúp được anh! Anh nhìn lại mình trong gương xem anh có còn là một thằng đàn ông nữa không?”
Tiểu Hồ Điệp rõ ràng đã bị một phen khiếp sợ, cái đầu tròn múp nấp dưới chân Thẩm Bồi, chỉ ló hai con mắt đen tròn nhìn trộm cô, cái đuôi lộ ra không ngừng run rẩy.
Đàm Bân xô cửa đi khỏi, không ngoảnh đầu lại.
Đêm tối giữa tháng Mười, trời se se lạnh. Cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng, gió lùa se buốt tâm can, song cô không thấy lạnh chút nào. Tất cả những điều không vừa ý như đang dâng lên tận cuống tim, có cảm giác như bản thân đang ở nơi đảo hoang, sóng lớn ầm ầm xô tới mà cô không có chút sức lực nào để chống đỡ.
Cô cứ thế bước đi, như một cái xác di động, đầu trống rỗng.
Men theo những con phố lớn về phía đông, rồi lại về phía nam, nhìn thấy quán bar quen thuộc, cô liền bước vào.
Rượu đỏ, đèn xanh, toàn thân như đang trôi nổi, nhẹ nhõm, sảng khoái, mọi ưu phiền như bị đẩy lùi, cảnh vật xung quanh sao mà đẹp đẽ đến vậy.
Giai điệu của nhạc blue du dương, trầm bổng, sớm đã có khách uống rượu chưa đã miệng hò nhau cùng khiêu vũ dưới ánh đèn mờ ảo, thể xác va chạm, tâm hồn như bay bổng.
Đàm Bân nâng ly rượu, hướng về phía ánh đèn, mỉm cười cạn ly, cô uống rượu tì tì thế này thì cũng đâu khác gì Thẩm Bồi.
“Cho hai cốc Black Jack có đá.” Cô líu ríu gọi nhân viên phục vụ.
Rượu vừa chạm môi liền bị một cánh tay giằng lấy chiếc cốc, tiếng một người đàn ông vang lên: “Xin lỗi, chúng tôi muốn thanh toán.”
Mấy tờ tiền màu hồng được đặt trên bàn.
Đàm Bân quay người lại, hiện lên trong lớp khói thuốc mờ mịt là một gương mặt nho nhã rất đỗi quen thuộc, Trình Duệ Mẫn.
Cô khẽ cười, đứng dậy, một tay khoác lên vai anh, đôi mắt nghiêng nghiêng long lanh nhìn anh.
“Nào, anh chàng đẹp trai, chớ để lãng phí một đêm vui như thế này, cùng nhảy một bài nào!”
Cái cách giải tỏa có phần bất cần thế này đem đến cho cô một cảm giác sảng khoái điên cuồng, đêm nay cô chỉ muốn tự mình điều khiển cuộc chơi, chẳng cần quan tâm tới cái giá phải trả đắt như thế nào. Trình Duệ Mẫn vô cùng ngạc nhiên, anh chưa bao giờ thấy một Đàm Bân như thế này. Trong khi anh còn chưa hết kinh ngạc, cô đã áp sát vào người anh, hai cánh tay vòng qua cổ anh. Trình Duệ Mẫn thật sự lúng túng, dù sao thì vẫn còn khách hàng và bạn bè ngồi bên cạnh, thú thực anh không có đủ dũng khí để khiêu vũ kiểu kề môi áp má trước mặt bao nhiêu người như thế.
Anh không dám làm bừa nhưng cũng chẳng nỡ rời tay. Qua lớp áo mỏng manh, anh có thể cảm nhận được da thịt nóng bỏng dưới bàn tay mình đang tỏa ra một sức hút mê hoặc.
Trong một thoáng do dự, anh đã bị cô dẫn tới khoảng trống giữa phòng lúc nào không hay.
Đàm Bân không biết có phải mình thực sự đã say rồi không, rượu trong người cô như ngọn lửa đang thiêu đốt, nhưng một góc khuất nào đó trong trái tim cô dường như lại rất sáng.
Dựa đầu vào vai anh, cô có một cảm giác bình yên khó tả, con tim như tìm được nơi mà nó thuộc về.
Trong bầu không khí ngột ngạt của quán bar, cô lại ngửi thấy mùi hương mát dịu của sữa tắm thoang thoảng.
Đó là mùi hương khiến cô cảm thấy yên tâm, tin cậy mà ấm áp, giống như nụ cười của anh thuở trước, cho dù có bị khách hàng gây khó dễ khổ sở bao nhiêu, dù cho trời có sập xuống thì chỉ cần có anh ở đây, tất cả sẽ ổn thỏa.
Cô vùi mặt vào bờ vai anh.
Trình Duệ Mẫn cảm thấy có cái gì đó rất lạ trên vai mình, chẳng cần cúi đầu nhìn anh cũng biết bờ vai đang ướt đẫm vì nước mắt của cô.
Đây là lần thứ ba Đàm Bân khóc trước mặt anh.
Hai lần trước là vì người bạn trai không rõ sống chết ra sao, còn lần này lại là vì ai đây? Anh chỉ biết nhẹ nhàng vỗ về, an ủi cô, cùng cô dần dần di chuyển về phía cửa, trái tim bất giác nhói đau.
Người phục vụ đuổi theo tới cửa. “Thưa ngài, xin gửi lại ngài tiền thừa và túi của cô đây.”
Trình Duệ Mẫn nhận lấy, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh, cảm phiền anh nói giúp với bạn tôi là tôi có chút việc phải đi trước.”
Hít thở bầu không khí trong lành phía bên ngoài quán bar, Đàm Bân đã tỉnh táo đôi chút.
Gió thổi thật lạnh, men say trong người lại dâng lên. Cô bỗng dừng lại, hai tay ôm chặt lấy bờ vai, nói: “Cảm ơn anh.” Ngừng một lát rồi cô nói tiếp: “Cảm ơn anh đã thanh toán giúp tôi, gặp lại sau nhé!” Nói rồi, cô chệnh choạng bước về phía taxi.
Trình Duệ Mẫn bước theo mấy bước, đuổi kịp cô, cởi áo ngoài của mình khoác lên người cô. Anh gần như nửa bế nửa ôm cô lên xe mình, thắt dây an toàn cho cô xong, anh mới cất lời: “Trong quán bar đó có ít nhất một nửa số đàn ông tình nguyện thanh toán cho em.”
Đàm Bân cười “ha” một tiếng. “Cuối cùng thì người bằng lòng làm kẻ tiêu xài hoang phí chỉ có mình anh.”
Trình Duệ Mẫn nhìn phía trước, không nói gì, khởi động xe rồi rời đi, sau đó liếc nhìn cô, nói: “Đóng cửa sổ bên phía em lại, tôi mở cửa bên này được rồi, cẩn thận kẻo trúng gió.”
Nghe anh nói, Đàm Bân mới thực sự cảm thấy chóng mặt, trong dạ dày khó chịu như có lửa đốt, cô cảm thấy ruột gan cồn cào.
Cô đập đập cánh cửa xe, nói: “Dừng xe, dừng xe!”
Xe dừng lại ven đường, cô ngồi mãi mà chẳng nôn được gì, trong người khó chịu đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng.
Trình Duệ Mẫn bước tới, nhè nhẹ vỗ lưng cho cô, nói như trách: “Em nói xem, em là con gái, một thân một mình mà uống say đến mức này, nếu như gặp phải kẻ xấu thì sẽ nguy hiểm thế nào, am có biết không?”
Đàm Bân quay đầu nhìn anh: “Còn anh thì sao? Anh có tâm sự gì?”
Trình Duệ Mẫn nhìn cô hồi lâu, vừa thấy ngại ngùng lại vừa không biết phải giải thích làm sao, bỗng ngây ra trong chốc lát.
Đàm Bân lảo đảo đứng dậy, quay trở lại xe. Cô lục tìm trong túi một lúc lâu rồi lấy ra hộp thuốc lá và chiếc bật lửa. Vừa châm xong điếu thuốc thì bị Trình Duệ Mẫn giằng lấy, ném luôn ra ngoài cửa xe.
Đốm lửa từ đầu thuốc dưới sức ném của anh đã họa một tia sáng trong bóng tối, rơi khẽ xuống nền đất rồi bắn lên những chấm sáng nhỏ, cuối cùng biến mất trong màn đêm tĩnh lặng.
Đàm Bân nhìn hai ngón tay trống trơn của mình, quay đầu lại cười mỉa mai.
Ngọn đèn nhỏ trên đỉnh đầu phản chiếu bóng hình cô lên ô cửa kính xe. Trên gương mặt nhợt nhạt của mình, cô nhìn thấy đôi mắt như đang có ngọn lửa thiêu đốt.
Và như để thách thức, cô lại lấy ra một điếu khác, ngậm nó chênh chếch bên khóe miệng, nghiêng mắt nhìn Trình Duệ Mẫn.
Ngoài lần bị anh sa thải, cô chưa nhìn thấy anh thất thố thêm lần nào nữa. Lúc này cô bỗng thấy ghét lạ lùng cái dáng vẻ điềm tĩnh, tự tại của anh, chỉ muốn chọc tức anh.
Chiếc bật lửa một lần nữa lại sáng lên, trong xe mờ mịt khói thuốc.
Nhưng Trình Duệ Mẫn vẫn bình tĩnh nhìn cô, nét mặt không hề tỏ thái độ gì và cũng không hề có ý định đối phó với cô.
Đàm Bân bỗng cảm thấy thật vô vị, hút vài hơi rồi bỏ xuống, dập điếu thuốc xuống cái gạt tàn, “Không cho tôi uống rượu, cũng chẳng cho tôi hút thuốc, thế thì chúng ta có thể làm gì đây? Nói chuyện ư?”
Trình Duệ Mẫn lại khởi động xe. “Thắt dây an toàn vào, tôi đưa em về nhà.”
“Đừng!” Đàm Bân ấn chặt tay phải của anh đang định gạt cần số. “Hãy chờ một lát, chỉ một lát thôi.”
Trình Duệ Mẫn không biết phải làm sao. “Xin em đấy, tiểu thư ạ, lát nữa là đến lúc cảnh sát bắt người lái xe sau khi uống rượu bia rồi đấy.”
“Một câu hỏi thôi, tôi chỉ hỏi đúng một câu, anh trả lời xong, chúng ta sẽ đi.”
Trình Duệ Mẫn chống tay lên trán thở dài, anh thực sự không muốn kỳ kèo với người say rượu. “Em hỏi đi.”
Đàm Bân giơ ngón tay trỏ chỉ vào ngực anh, nói: “Ở chỗ này của anh, anh có thấy rằng, đã có quá nhiều người, quá nhiều sự việc khiến nó bị tổn thương nhưng bản thân anh còn muốn chà đạp lên nó nữa?”
Trình Duệ Mẫn ngây người, vài giây sau mới có phản ứng. “Em biết rồi à?”
“Đúng thế, anh không chịu nói cho tôi biết, anh được lắm.”
Trình Duệ Mẫn nắm lấy ngón tay cô, cứ để vậy trong bàn tay mình một lát rồi mới bỏ ra, khẽ cười. “Có lẽ em là người làm nó bị tổn thương nặng nề nhất.”
Đàm Bân thấy thật buồn cười, lấy tay che mặt, cười vang.
Trình Duệ Mẫn nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn cô, chờ cô cười xong mới hỏi: “Có thể đi được chưa?”
“Đi thôi.”
Chiếc Volvo chậm rãi lăn bánh rồi từ từ tăng tốc, từng cơn gió thổi tới mang theo hơi lạnh của đêm thu, vậy mà Đàm Bân lại cảm thấy nóng nực, mồ hôi rịn ra trên trán và trong lòng bàn tay. Cô không hỏi anh đi đâu, cũng chẳng muốn hỏi, cô chỉ không muốn về gặp Thẩm Bồi, còn đi đâu cũng được.
Xe lăn bánh ra khỏi con đường phía bắc sân vận động. Công nhân thì rẽ lên đường vành đai ba phía đông, rồi chạy một mạch về hướng bắc, cảnh vật lần lượt hiện ra trước mắt đều đã vô cùng quen thuộc với cô.
Đàm Bân thảng thốt nhận ra xe đang trên đường lăn bánh về nhà mình.
Dừng xe trước cửa tòa nhà cô ở, Trình Duệ Mẫn nói: “Kiến trúc khu này giống nhau quá, lần đầu tiên đến tôi cứ vòng đi vòng lại, suýt nữa thì lạc đường.”
“Thế ư?” Đàm Bân nghe thấy giọng mình không tự chủ được, cứ tự nhiên thốt ra. “Sao tôi lại nhớ lần đầu tiên đưa tôi về, anh ung dung như đang về nhà mình vậy? Anh đã đến thăm dò trước rồi phải không?”
Trình Duệ Mẫn ngay lập tức phát hiện ra mình lỡ miệng, nhưng lời đã nói ra chẳng thể thu lại được, đành ngượng ngùng cười trừ.
Dưới ánh sáng mờ mờ, gương mặt anh chợt ửng đỏ thật đáng nghi.
Sự thực là đằng sau tất cả những cử chỉ, hành vi đẹp đều có sự tập dượt từ trước, chỉ cần chịu khó bỏ công sức thì tất cả mọi người đều là những diễn viên cừ khôi.
Phải mấy năm trở lại đây, Đàm Bân mới học được một điều rằng, đừng bao giờ tôn sùng người khác một cách mù quáng.
Cô bước xuống xe, cúi người, nói qua cửa xe: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“Có gì đâu, đừng khách sáo.”
Đàm Bân vẫy vẫy tay rồi quay người bước đi.
Mặc dù đã cố gắng hết sức để giữ cho cơ thể cân bằng, bước đi không được vững lắm nhưng dù sao cũng vẫn ổn, cô thấy chóng mặt khủng khiếp, chỉ mong túm được thứ gì đó làm điểm tựa, tuy nhiên xung quanh chỉ có không khí mà thôi.
Cho đến khi có người giữ lấy đôi vai cô, ôm cô thật chặt. Mặc dù dáng người anh gầy guộc nhưng hai cánh tay lại khỏe một cách lạ thường.
Đàm Bân thở phào nhẹ nhõm, không giãy dụa nữa mà thả lỏng cơ thể, dựa hẳn vào lòng anh.
Cô tìm chìa khóa mở cửa, nhét mãi mà chiếc chìa khóa vẫn không chịu vào đúng lỗ khóa. Trình Duệ Mẫn không đứng nhìn được nữa, giằng lấy chìa khóa trong tay cô, lạch cạch mấy vòng là cánh cửa đã mở. Đàm Bân lập tức xông luôn vào phòng tắm, qua cánh cửa cũng có thể nghe thấy tiếng cô đang nôn ọe.
Trình Duệ Mẫn lắc đầu, nhìn ngắm thật kĩ xung quanh gian phòng khách đầy vẻ nữ tính, anh tìm thấy cốc giấy và trà trong ngăn phía dưới chiếc bình nước nóng lạnh để trong phòng.
Đàm Bân rửa mặt xong bước ra, thần trí đã tỉnh táo hơn nhiều.
Ngồi trước bàn ăn, cô ôm đầu, lẩm bẩm: “Tự làm tự chịu.”
Trình Duệ Mẫn vừa bực mình lại vừa buồn cười, đem một cốc trà nóng đặt trước mặt cô rồi nói: “Uống xong rồi đi ngủ, em đánh giá quá cao tửu lượng của mình rồi đấy.”
Đàm Bân ôm cốc trà bằng hai tay, không nói năng gì.
“Tôi đi đây, nhớ khóa cửa cẩn thận.”
Anh mở cửa phòng, chưa kịp bước ra Đàm Bân đã nhào tới, ôm chặt lấy lưng anh.
“Anh đừng đi.” Cô áp mặt vào lưng anh.
Người Trình Duệ Mẫn trong phút chốc bỗng nhiên trở nên cứng đờ, phải rất lâu sau anh mới gỡ tay cô ra, nhẹ nhàng nói: “Em uống say rồi, tôi cũng đã say, trong tình trạng này không thích hợp để quyết định bất cứ chuyện gì, khi nào tỉnh lại em sẽ hối hận đấy.”
Đàm Bân nói: “Chẳng thà là em hối hận, qua ngày hôm nay em sợ rằng mình sẽ không còn đủ dũng khí nữa.”
Trình Duệ Mẫn đóng cửa, hỏi: “Tại sao?”
Đàm Bân lùi lại, dựa lưng vào tường, ngẩng lên hỏi: “Anh muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?”
Trình Duệ Mẫn cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. “Bất kể là lời nói gì, tốt nhất hãy đợi lúc tỉnh táo rồi hãy nói, sau khi uống rượu, lời nói thật cũng phải gánh hậu quả.”
Khi anh nói chuyện, hơi thở có phần bất ổn, làn hơi ấm nóng phả qua má cô.
Câu trả lời của Đàm Bân là dùng tay ấn vào lồng ngực anh rồi hỏi có chút mỉa mai: “Có phải anh luôn khẩu tâm bất nhất như thế này không?”
Nhịp tim và hơi thở của anh đều rối loạn.
Anh nhìn cô, môi đột nhiên áp xuống. Mãnh liệt và thô bạo, làm cô đau dữ dội, nước mắt như sắp trào ra.
Đàm Bân nhắm hai mắt lại, đáp trả anh, tiếp tục để bản thân mình chìm đắm theo.
Anh hôn lên cổ cô rồi dần dần di chuyển xuống đôi vai trần.
Khi hơi thở của cô bắt đầu gấp gáp, lồng ngực bức bối như sắp nổ tung, động tác của Trình Duệ Mẫn đột nhiên dừng lại, anh chậm chạp rời khỏi cô.
“Anh xin lỗi!” Anh buông cô ra, một tay chống vào tường có chút bối rối, điều chỉnh nhịp thở của mình.
Đàm Bân ngẩng lên, nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh và cũng nhận ra nguyên nhân khiến sự nhiệt tình của anh đột nhiên biến mất.
Trên bức tường phía đỉnh đầu vẫn treo món quà sinh nhật của Thẩm Bồi, đó là bốn bức tranh vẽ cô. Sau phần ký tên trên mỗi bức tranh đều có dòng chữ: “I love you.”
Giống như bị hắt một chậu nước lạnh, cô hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô ngồi xuống, nhất thời cảm thấy thật hoang đường, ngày hôm nay tất cả đều giống một trò hề, mà bản thân cô lại thể hiện một cách kém cỏi.
Trình Duệ Mẫn đi đến, chỉnh lại áo sơ mi cho cô, vuốt vuốt tóc cô. “Đừng dùng cách này để trút giận, sau này nhất định em sẽ hối hận đấy.” Anh dừng lại. “Anh cũng sẽ hối hận.”
Đàm Bân vùi mặt vào trong khuỷu tay mình, mãi vẫn không đáp lời.
Trình Duệ Mẫn ngồi bên cạnh cô, đặt tay lên lưng cô, cũng không lên tiếng.
Mãi một lúc sau Đàm Bân mới ngẩng đầu, nghĩ đến một chuyện. “Sao anh lại xuất hiện ở đó?”
Quán bar đó luôn là tụ điểm mà những nhân viên bán hàng khu vực phía bắc của MPL thích tụ tập, Đàm Bân không biết tối qua có đồng nghiệp nào nhìn thấy màn cuối cùng hay không.
Trình Duệ Mẫn nói rất lãnh đạm: “Bảy, tám năm rồi, anh đã rất quen thuộc với nơi đó.”
Cũng giống như cứ mỗi sáng khi anh đi làm, lúc đầu óc phân tâm, vẫn thường rẽ vào MPL theo tiềm thức, đi qua vài ngã rẽ, mới phát hiện mình đã đi nhầm đường.
Thói quen là một việc hết sức đáng sợ, vào lúc không chú ý lại gợi đến những ký ức đã lãng quên.
“Nói về chuyện của em đi, em gặp chuyện gì sao? Sao lại uống say đến mức này?” Anh lảng sang chủ đề khác.
Đàm Bân lưỡng lự hồi lâu mới mở miệng: “Em đang rất hỗn loạn.”
“Anh có thể nhận ra.”
“Tất cả mọi chuyện đều mất kiểm soát chỉ trong một ngày.”
“Anh có thể hiểu được.”
“Em rất lo lắng, cảm thấy bản thân vô cùng tồi tệ, cái gì cũng làm không tốt.”
“Ai cũng có lúc khó khắn, em nghĩ quá nhiều rồi.”
Đàm Bân ngơ ngác nhìn anh. “Em có thể hỏi một câu có vẻ mạo muội được không? Hy vọng anh không để ý.”
“Ứm, hỏi đi.”
“Anh đã từng mất bạn bè hoặc người thân chưa?”
Trình Duệ Mẫn sững người. “Tại sao em lại hỏi vấn đề này?”
“Không sao cả, em chỉ muốn biết, khi con người ta đối diện với cái chết thì sẽ có cảm giác gì…” Đàm Bân muốn nói tiếp nhưng lại thôi, ánh mắt trở nên mơ màng.
Trình Duệ Mẫn có chút hoảng hốt, anh quay mặt lại, ngập ngừng một hồi rồi đáp: “Có, hai lần. Một lần là tiễn ông ngoại, một lần là tiễn người anh em.”
Đàm Bân cảm thấy áy náy, vội nói: “Xin lỗi, em hỏi hơi quá rồi, em không nên nhắc đến chuyện này.”
“Không sao, nói ra cũng không sao cả, dù gì cũng đã rất lâu rồi.” Anh mỉm cười nhưng nụ cười có chút thê lương.
Nỗi bi thương vô tình để lộ ra của anh làm nỗi phiền muộn của Đàm Bân như tiêu tan bớt, cô nghiêng mặt chăm chú lắng nghe.
“Ông ngoại ra đi khi anh vừa lên lớp mười, đột ngột quá, đầu óc anh choáng váng, chưa kịp chuẩn bị tâm lý, ông đã vội rời xa anh. Anh ngồi ngây người, nỗi đau quá lớn khiến anh chẳng thể khóc nổi. Những ngày sau đó, anh luôn mơ thấy ông, tỉnh giấc mới nhận ra ông đã mãi xa thật rồi, dù giây phút đau buồn tột cùng cũng đã qua đi, nhưng nỗi đau mà nó để lại giờ đây đã trở thành hàng ngàn mũi dao ngày ngày đâm vào da thịt anh, đau nhức nhối, rồi anh vẫn phải cố vượt qua. Đến khi Gia Ngộ ra đi, em có còn nhớ tam kiếm khách không, lão nhị tên là Tôn Gia Ngộ, em có muốn nghe không?”
Đó là chàng trai với vẻ ngoài bảnh bao như một minh tinh vậy, Đàm Bân còn nhớ như in, cô gật đầu.
Giọng nói của Trình Duệ Mẫn bình thản, giống như anh đang thuật lại một câu chuyện chẳng hề liên quan. Bên ngoài dường như đã nổi gió, cơn gió phía tây thổi mạnh vào khung cửa sổ, cửa sổ đập thình thình hòa nhịp cùng tiếng gió rít. Đàm Bân nghe được một câu chuyện buồn bi thảm xảy ra ở nơi đất khách quê người.
“Cậu ấy biết mình chẳng còn sống bao lâu nữa, giấu nhẹm mọi chuyện với cô bạn gái, buộc cô ấy phải rời bỏ cậu ấy, sau đó anh về nước. Em đã nhìn thấy bộ dạng của người bệnh mắc ung thư giai đoạn cuối bao giờ chưa? Đến phút cuối, người bệnh chết không phải vì bệnh tật nữa mà chết vì đau đớn, hầu như mọi giác quan đều mất hết cảm giác, chỉ còn lại sự đau đớn mà thôi, ngày qua ngày phải trông cậy vào morphine và dolantin[1] mà cố gắng chống chọi. Cậu ấy chẳng bao giờ nhắc tới tên cô bạn gái, rồi bỗng một ngày nói với anh: “Nếu tớ ích kỷ giữ cô ấy lại bên mình, có phải lúc “lên đường”, tớ sẽ không sợ hãi như bây giờ?” Anh nghe thấy vậy thì rất lo sợ, chạy đôn chạy đáo tìm tin tức về người con gái kia, nhưng tối hôm đó cậu ấy đã ra đi, chẳng kịp nói câu gì, chỉ trút một hơi thở não nề, tuyệt vọng.”
[1] Dolantin: một loại thuốc giảm đau vì chứng co giật, được dùng để điều trị cho người bị ung thư.
Đàm Bân im lặng, lần tới cánh tay anh, siết chặt.
“Lần ấy anh mới thực sự cảm nhận được cảm giác đau đớn, anh ôm lấy cậu ấy, khóc nấc lên, nhất quyết không để ai đưa cậu ấy đi, bất kể ai khuyên bảo, động viên anh đều tức giận chửi bới, cuối cùng bị bắt tiêm một mũi an thần, thật là…” Trình Duệ Mẫn lắc đầu, anh như đang cười, hàng mi không ngừng chớp chớp. “Sau đó anh không có cách nào để báo cho người con gái kia, anh không thể chịu được khi người anh em của mình bị mọi người hiểu lầm. Cậu ấy đã luôn trách anh không thấu hiểu nỗi đau khổ của cậu ấy, nhưng cho tới tận bây giờ anh cũng chẳng biết mình đã làm sai điều gì.”
Đàm Bân ngước lên, ưu tư suy nghĩ rồi nói: “Đấy không phải vấn đề đúng hay sai. Anh không nói cho cô ấy biết, cô ấy sẽ buộc mình phải quên hết mọi chuyện, nhưng trong sâu thẳm đáy lòng vẫn mãi đau khổ bởi những vết thương tinh thần đã từng trải qua, rốt cuộc điều duy nhất còn lại là sự oán hận đối với đàn ông. Còn nếu anh nói cho cô ấy biết, có thể cô ấy sẽ khắc ghi suốt đời hình ảnh người đàn ông trong quá khứ ấy, cũng có thể mọi thứ sẽ phai nhạt dần theo năm tháng, nhưng ít nhất cô ấy sẽ nhớ mãi rằng, đã từng có một người đàn ông yêu mình đến thế. Cái mà cô ấy đã vượt qua chính là hai phần đời hoàn toàn trái ngược.”
Lời nói đơn giản mà sâu sắc khiến Trình Duệ Mẫn nghe rồi như chết lặng, anh chưa từng có ý nghĩ như vậy. Lời nói của Đàm Bân khiến anh cảm thấy hổ thẹn về thời gian suốt bốn năm qua. Anh với tay nắm lấy tay cô, áp nhẹ bàn tay cô lên má, chỉ nói một câu: “Cám ơn em!”
Đàm Bân im lặng không nói, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm từ da thịt anh, rồi khẽ rút bàn tay lại, nhẹ nhàng nói: “Người phải nói lời cảm ơn là em mới đúng.”
Anh làm cô hiểu được rằng, thì ra một người bình thường khi đối mặt với cái chết cũng có lúc bị kích động mà vượt qua phòng tuyến tâm lý.
Trình Duệ Mẫn ra về lúc hai giờ sáng. Đàm Bân tiễn anh ra cửa, cố gắng gượng cười, dặn dò: “Anh lái xe cẩn thận, đừng để bị cảnh sát tuần tr.a bắt nhé!”
Trình Duệ Mẫn cười nói: “Lời em nói thiêng lắm, lần sau anh tới đòi tiền nộp phạt đấy nhé!”
Đàm Bân nhìn cửa thang máy khép lại trước mắt, tiếng thang máy chạy xa dần, cô đứng lặng rất lâu rồi bước vào nhà mà quên cả đóng cửa.
Cô đi vào nhà tắm, cởi áo, hiện lên trong gương là một vết bầm rất lớn trên lưng cô. Đàm Bân đau đớn nhắm chặt mắt, lúc này trong cô là cảm giác đau khổ xen lẫn sợ hãi khó diễn tả, chẳng biết đích xác là gì nữa, và cô cũng không biết tiếp theo mình sẽ phải làm gì.
Nhưng dù sao cô cũng phải đối mặt với thực tại, chuyện của mình chỉ có mình mới có thể giải quyết được mà thôi.
Đêm đó cô chẳng thể ngủ yên, nhiều lần giật mình tỉnh giấc, khó khăn lắm mới chờ được đến sáng, cô để nguyên mái tóc còn ướt, ra khỏi nhà, không khí buổi sáng thật trong lành, mát mẻ, mang cả cái se se lạnh đặc trưng của mùa thu… Đứng bên đường, Đàm Bân vẫy gọi một chiếc taxi.
“Cô đi đâu?” Tài xế hỏi.
Đàm Bân nhìn đồng hồ, do dự một lúc rồi nói địa chỉ nhà Thẩm Bồi, hoa viên XX, Đông Trực Môn.
Cô mở cửa, bước vào nhà, phòng khách không kéo rèm nhưng bật đèn.
Cô cất tiếng gọi: “Thẩm Bồi!”
Tiểu Hồ Điệp nghe thấy tiếng gọi, lao xuống từ sofa, rồi bị va vào chân ghế, lộn hai vòng trên sàn nhà.
Đàm Bân liền bế con chó lên, vuốt ve chỗ đầu nó vừa bị thương, nựng nịu. Con chó dụi dụi đầu vào vòng tay cô, mắt hướng về phía sofa, sủa ăng ẳng.
Thẩm Bồi đang nằm ngửa trên sofa, úp cái gối đệm lên mặt.
Đàm Bân thở dài, tiến lại, lay gọi: “Dậy, dậy đi! Sao laị ngủ ở đây? Về giường ngủ đi, không bị cảm bây giờ.”
Thẩm Bồi hất tay cô ra, thì ra anh chỉ nằm chứ không ngủ.
Đàm Bân đành phải vào phòng, lấy gối, chăn, đang định đắp lên người anh thì ánh mắt dừng lại vì phát hiện ra điều gì đó, quần áo trên người anh đã được thay rồi.
Lúc còn nằm viện, tranh thủ lúc anh còn đang ngủ say do tác dụng của thuốc an thần, cô đã thay cho anh một bộ quần áo ngủ mới. Ra viện hơn nửa tháng, anh vẫn chưa hề thay bộ quần áo ấy.
Còn bây giờ anh đang mặc chiếc áo phông trắng bó sát và chiếc quần jean thủng lỗ chỗ, trông thật tức mắt nhưng cũng rất quen thuộc.
Đó là bộ quần áo anh mặc trong buổi tối trước hôm anh lên đường đến Cam Nam xa xôi. Vì đã để quần áo bị ướt khi ở nhà Đàm Bân nên anh không mang về nữa. Trong lúc dọn dẹp đồ đạc, cô đã thấy bộ quần áo đó và cầm theo.
Đàm Bân ngồi trân trân nhìn Thẩm Bồi, tai cô như ù đi, phản ứng gay gắt của anh lần trước vẫn hiện rõ mồn một trước mắt cô, cô không hiểu anh đã thay đồ bằng cách nào khi chỉ có một mình.
Đàm Bân muốn lấy cái gối đệm ra nhưng anh đã giữ chặt tay áo cô, khẽ hỏi: “Đàm Bân, chúng ta có thể quay lại được không?”
Tay Đàm Bân cứng đờ, giọng nói rè rè của Thẩm Bồi vọng ra từ dưới tấm đệm.
“Anh đã nằm mơ, mơ anh chưa hề tới Cam Nam, tất cả những điều đó đều là ác mộng mà thôi.”
Tim Đàm Bân đập rộn ràng, cô cố gắng lật chiếc gối đệm ra, gọi: “Tiểu Bồi…”
Thẩm Bồi trợn tròn mắt, cái nhìn vô định, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đồng tử dãn to, rõ ràng đây là triệu chứng do dùng cần sa quá nhiều.
Trái tim Đàm Bân từ ấm nóng giờ chuyển nhanh sang lạnh giá, hai chân chùn xuống, cô ngồi sụp xuống sàn, nước mắt khẽ lăn dài trên má.
Cho đến khi tiếng lách cách mở khóa từ ngoài cửa vọng tới cô mới vội đưa tay lau nước mắt, ngồi bật dậy. Là bà Vương tới thay cô chăm sóc Thẩm Bồi.
Ăn sáng xong, Đàm Bân thu dọn những đồ đạc cô thường dùng, xếp gọn trong một cái túi xách hay mang theo bên người.
Bà Vương hỏi: “Cháu định đi đâu à?”
“Cháu đi công tác vài ngày.” Đàm Bân vừa thay quần áo vừa trả lời. “Nhờ bà nói lại với bác gái, chăm sóc Thẩm Bồi giùm cháu vài ngày.”
Cô cần có thời gian để suy nghĩ mọi chuyện.
Trên đường đi, có biết bao mệt mỏi, bức bối vây lấy cô, khi bước vào đại sảnh của công ty, Đàm Bân buộc mình phải quên đi tất cả.
Vừa bước vào phòng làm việc cô đã chạm mặt Chu Dương.
“Chào buổi sáng!” Đàm Bân cất lời chào tỉnh bơ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, gương mặt không có bất cứ biểu cảm gì…
Từ hôm qua đến giờ, cô đã nghĩ nát óc để tìm ra cách xử lý tên cấp dưới không biết thân biết phận này.
Muốn anh ta ra khỏi đội dễ như trở bàn tay, nhưng cố gắng đẩy anh ta ra dù bằng cách gì đi nữa thì cũng đều không phải là kế hay.
Hơn nữa, người quyết định mục tiêu tiêu thụ quý ba lại chính là Lưu Bỉnh Khang. Nếu Đàm Bân chỉ vì điều này mà gây chuyện với cấp dưới, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Lưu Bỉnh Khang.
Quan trọng nhất là, hiện giờ chưa tìm được người thích hợp có thể thay thế anh ta ở vị trí giám đốc kinh doanh khu vực Bắc Kinh. Cuối cùng thì Đàm Bân chỉ còn cách giả bộ không biết gì hết, tạm thời chưa vội động đến anh ta.
Nhưng khi đối diện với Kiều Lợi Duy, Đàm Bân lại thấy có cảm giác thất bại nặng nề.
Dù giữa hai người thường xuyên có mâu thuẫn, nhất là thời gian cuối quý công việc bù đầu, để chỉ đạo các nhân viên khu vực phía bắc, anh ta thậm chí còn lên mặt tỏ thái độ, nhưng cô vẫn nhớ lời dặn của Trình Duệ Mẫn, cố gắng tránh tranh cãi với anh ta.
Dù cô nhượng bộ nhưng đối phương lại hoàn toàn không muốn thế.
Tuy đều là trưởng nhóm nhưng Đàm Bân không thể không công nhận, cô vẫn còn kém anh ta rất nhiều trong cách lấy lòng nhân viên và tăng cường tình đoàn kết trong nhóm.
Điều duy nhất để cô ngang bằng với anh ta là cô không bao giờ chịu thua trong lời nói, thêm nữa, cô còn có khả năng chịu áp lực vô cùng đáng nể.
Ăn trưa xong, trở về văn phòng, trên bàn cô là một gói bưu phẩm chuyển phát nhanh, bên trong là hai cuốn sách quản trị bằng tiếng Anh, có kẹp một mảnh giấy: “Đã mua từ lâu nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội tặng em, hy vọng em sẽ thích.”
Trong sách còn có một cái kẹp giấy, trên đó có dòng chữ viết bằng mực đen: “Lãnh đạo không lên tiếng, chỉ ngấm ngầm loại bỏ.”
Là nét bút của Trình Duệ Mẫn, rõ nét và sắc gọn giống như con người anh vậy.
Đàm Bân hít sâu vài hơi, cố nén dòng nước mắt đang chực trào. Anh gần như đã bắt đúng mạch của cô và nắm bắt được khi nào cần hành động.
Nhìn dòng chữ đó, mọi can đảm và lòng tin dường như đã tiêu tan đột nhiên quay trở lại, cô gấp sách, xách theo máy tính lên tầng mười chín.
Lưu Bỉnh Khang đang tiếp bốn nhân viên giám sát kinh doanh trong văn phòng, có cả một vài vị giám đốc kinh doanh ở một số khu vực trọng điểm, ông ta tỏ ra rất hài lòng với số doanh thu quý ba, còn cố tình nhắc tới khu vực của Đàm Bân với doanh thu chiếm bảy mươi phần trăm tổng doanh thu khu vực phía bắc.
Do không phải buổi họp chính thức nên mọi người nói chuyện rất thoải mái, vô tư. Lưu Bỉnh Khang nói: “Sức mạnh của người đẹp còn lợi hại hơn cả nàng Helen thành Troia, hạ gục cả thiên binh vạn mã.”
Đàm Bân cũng hùa theo câu nói đùa cợt của Lưu Bỉnh Khang: “Có người đẹp nào mặt mũi xấu xí như tôi không? Ngài hãy hỏi mấy người ở đây đi, những ngày đó trông bộ dạng của tôi thế nào, hoàn toàn là một lãnh đạo tay cầm roi da.”
Mấy người kia từ nhỏ đã từng học qua bài văn Công nhân nô lệ[2] nên đều hiểu ý, cười rộ lên. Còn Lưu Bỉnh Khang thì tỏ vẻ ngơ ngác vì không hiểu gì, nghe Vu Hiểu Ba giải thích, ông ta mới ngộ ra, gật đầu cười.
[2] Một tác phẩm của tác giả Hạ Diễn (1900-1995), được viết vào năm 1935, đả kích chế độ áp bức, bóc lột nhân công của các ông chủ lao động trong xã hội Thượng Hải lúc bấy giờ.
Đàm Bân tiếp lời: “Có được mức doanh thu này, đó là nhờ vào sự nỗ lực cuả các giám đốc kinh doanh, đặc biệt là Young, người phụ trách kinh doanh khu vực Bắc Kinh, chiếm bảy mươi phần trăm doanh số khu vực chúng tôi.” Cô quay sang Chu Dương: “Tôi đã xin được Performance Point cho anh rồi, số tiền tuy không nhiều nhưng mong anh coi đó là động lực để tiếp tục cố gắng trong quý sau.”
Performance Point là một món tiền thưởng nhỏ mang tính chất khuyến khích, áp dụng trong nội bộ công ty, giá trị về tinh thần đáng quý hơn nhiều so với giá trị vật chất.
Kiều Lợi Duy phát mạnh vào vai Chu Dương. “Chúc mừng nhé, người anh em, được tiền thưởng, nhớ phải khao chúng tôi đấy!”
Dù Chu Dương muốn che giấu nhưng nét mặt của anh ta vẫn lộ rõ vẻ đắc ý.
Đàm Bân nhìn hai người đó, cười nhạt.
Như thế có nghiã cô đã tận tình tận nghĩa rồi, dành cho Chu Dương cơ hội phát triển, nếu không biết cách nắm bắt, ắt sẽ có người vượt lên và loại bỏ anh ta, rõ ràng không cần đến lượt cô ra tay.
Đến giờ họp chính thức, chỉ còn bốn vị giám đốc kinh doanh ở lại.
Nghe xong báo cáo của Đàm Bân và Kiều Lợi Duy, vẻ mặt Lưu Bỉnh Khang dần trầm xuống.
Theo lời Kiều Lợi Duy, trong tổ chấm thầu, Phó tổng Lương vẫn giữ vị trí dẫn đầu, nhưng cuối năm nay ông ấy chắc chắn sẽ nghỉ hưu, trong khi lời nói của Điền Quân ngày càng có trọng lượng.
Nhắc đến mối quan hệ với Điền Quân, Đàm Bân nói: “Điền Quân cho phép tôi được nói chuyện với con gái qua QQ một tiếng và gặp nhau hai lần mỗi tuần. Qua tiếp xúc, anh ta đã thoải mái hơn rất nhiều, có thể nhận ra rằng, ấn tượng không tốt của anh ta đối với MPL trước đây giờ đã giảm đi nhiều. Nhưng con người này hiểu biết rộng và có chút bí ẩn nên dù có khám phá, tìm hiểu nhiều cũng không thể biết hết được về anh ta. Nói thẳng ra là, tôi không nắm chắc về anh ta, chỉ mong anh ta luôn đảm bảo công bằng trong công việc.”
“Chưa đủ, chưa đủ.” Lưu Bỉnh Khang lắc đầu. “Tôi yêu cầu các bạn phải biết người biết ta. Các bạn đã làm đến đâu rồi, có biết được Competitors[3] của các bạn đang thực hiện điều gì không?”
[3] Có nghĩa là: những đối thủ, người cạnh tranh.
Cả căn phòng yên lặng một lúc lâu. Hai vị giám đốc kinh doanh khu vực phía đông và phía nam, Vu Hiểu Ba và Tăng Chí Cường, mặt thần ra vẻ biết lỗi.
Đàm Bân và Kiều Lợi Duy ngồi đối diện nhau, đều nhận ra được sự thất vọng trong mắt đối phương. Đến bây giờ Đàm Bân mới hiểu tại sao trước đây Vu Hiểu Ba bất chấp nguy cơ mất đi sự ưu ái chứ nhất quyết không đảm trách vai trò quản lý vụ thu mua.
Tâm lý khách hàng rất đặc biệt, đối với mỗi nhà cung ứng đều có một vị tổng giám đốc, ở tổng bộ tập đoàn Phổ Đạt, đối tượng có quan hệ qua lại nhiều nhất chính là giám đốc chi nhánh. Khách hàng càng ở cấp cao thì càng cần người ở vị trí cao tương đương tiếp ứng, nếu không thì họ sẽ nghĩ mình bị coi thường.
Là một công ty đa quốc gia như FSK, ngoài Dư Vĩnh Lân, những người ở cấp VP đều trực tiếp phụ trách công việc thu mua. Còn ở MPL, Lưu Bỉnh Khang với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, công việc hằng ngày bận bịu tối mặt, rất khó sắp xếp để có được thời gian rảnh rỗi, gần đây ông ta còn liên tục đi công tác, rất ít người gặp được ông ta ở văn phòng, nói gì đến việc ông ta trực tiếp gặp gỡ, tiếp khách cấp cao.
Những lời này tất nhiên không thể nói ra trước mặt mọi người, nói sau lưng cũng chỉ ở mức nào đó thôi, đâu thể nói hết được.
Trong lòng Đàm Bân dù có muôn vàn nỗi bức xúc nhưng cũng chẳng thể nói toẹt cho bàn dân thiên hạ biết.
Nghĩ tới điệu cười khó hiểu của Dư Vĩnh Lân, một nỗi bất an cứ thế lớn dần trong lòng cô.
Buổi tối ra ngoài dùng bữa, tâm trạng của mọi người đều không tốt.
Đặc biệt là khi nghe tin đồn từ tổng bộ cho rằng Lý Hải Dương và Lưu Bỉnh Khang đang ra mặt tranh chấp nhau, hiện đang bước vào giai đoạn kịch liệt, nảy lửa.
“Cẩn thận chút đi, người anh em.” Kiều Lợi Duy nói, “Nếu Lý Hải Dương đắc cử thì sự kiện đầu tiên xảy ra e rằng sẽ là một trận chiến khốc liệt, đặc biệt là về mảng tiêu thụ.”
Đàm Bân chỉ tập trung ăn uống, không lên tiếng.
Sự việc nằm ngoài vòng kiểm soát, có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ khiến mình thêm đau đầu nhức óc, chi bằng cứ để mọi chuyện diễn ra theo quy luật tự nhiên.
Đàm Bân cứ nghĩ mãi về lời nói của Dư Vĩnh Lân, rốt cuộc anh ta đã làm gì mà lại tỏ vẻ tự tin như vậy.
Buổi tối về đến nhà nhưng đầu cô vẫn chẳng được nghỉ ngơi. Dù đã tạm thời thoát khỏi công việc công ty nhưng những chuyện khó hiểu, rắc rối đó vẫn lởn vởn trong tâm trí cô. Không cưỡng nổi sự tò mò, cô nhấc máy gọi điện cho Thẩm Bồi, người bắt máy lại là mẹ anh.
“Bồi Bồi ngủ rồi, nó rất khỏe, ăn uống bình thường, ngủ rất ngon… cháu không cần lo đâu…”
Lời lẽ có vẻ rất bình thường nhưng cách nói của mẹ anh sao khiến người nghe chạnh lòng đến thế, Đàm Bân lặng lẽ đặt ống nghe xuống, vào bếp pha một cốc chocolate nóng.
Trời bắt đầu mưa, những giọt mưa vội vã trút xuống, đọng lại trên khung cửa kính, sáng lấp lánh dưới ánh đèn tỏa ra từ căn phòng.
Cô đứng trước cửa sổ một lúc rồi quay lại bàn làm việc, đăng nhập MSN.
Nick của Văn Hiểu Tuệ đang sáng.
Đàm Bân mở cửa sổ chat, kể hết những chuyện gặp phải gần đây.
Văn Hiểu Tuệ hỏi: “Anh ấy thu hút cậu?”
Đàm Bân đáp: “Đúng, không thể kháng cự, giống như nam châm ấy.”
“Sự hấp dẫn chết người?”
“Đúng, không biết sống chết là gì cả.”
Văn Hiểu Tuệ im lặng, Đàm Bân nhìn thấy ở phía dưới cửa sổ chat hiển thị trạng thái đang nhập văn bản. Rất lâu sau, trên cửa sổ chat hiện ra một câu: “Tớ luôn cảm thấy tính cách của Thẩm Bồi quá yếu đuối, rồi sẽ có ngày làm liên lụy đến cậu. Còn ấn tượng của tớ với Trình Duệ Mẫn lại là một kẻ ăn nói lan man, không đáng để tin tưởng chút nào.”
“…” Đàm Bân biểu thị vẻ bất mãn.
“Tớ nói vớ nói vẩn quen rồi, cậu đừng để ý nhé! Nhưng chuyện này cậu phải tự quyết định. Tặng cậu một câu mà tớ đọc được trên mạng nhé!”
“Câu gì?”
“Điều quyết định vận mệnh không phải là cơ hội trước mắt mà là sự lựa chọn của bạn.”
Đàm Bân nhìn chằm chằm vào màn hình, không trả lời.
Văn Hiểu Tuệ lại nói tiếp: “Đi về bên trái hay rẽ bên phải thì bạn phải tự hỏi mình, bạn muốn một cuộc sống như thế nào (Tớ biết tất cả đều là những lời nói thừa mà thôi).”
Vấn đề này chính là điều mà Đàm Bân đã dằn vặt bản thân nhiều lần, cô đáp: “Tớ hiểu, nhưng mà nghĩ lại, luôn có khoảnh khắc khó mà vứt bỏ được, ngăn cản tớ tiếp tục lựa chọn, mà tớ lại không muốn phủ định quá khứ, Thẩm Bồi cũng không hề làm sai bất cứ chuyện gì. Thực sự tớ cũng không biết rốt cuộc là ai sai nữa, nghĩ đi nghĩ lại thì hình như chỉ có tớ sai mà thôi.”
“Tớ hỏi cậu, giả sử anh ấy quay lại, cậu còn có thể đối xử với anh ấy như trước đây không? Hai người còn có thể quay lại như trước đây được không?”
Đàm Bân cảm thấy khó chịu. “Tớ không biết, không muốn trả lời.”
“Gặp vấn đề là cậu muốn tháo chạy, thật vô dụng!”
“Đáng ghét!”
“Đấy, thái độ của cậu đã nói lên tất cả rồi. Nhắm mắt lại và hỏi con tim mình xem, cái gì mới có thể khiến cậu vui vẻ hơn? Còn nữa, cậu không suy tính cho cậu thì chẳng có ai suy tính cho cậu đâu.”
Trước khi đi ngủ, Đàm Bân vẫn còn nghĩ đến câu nói ấy.
Những điều mà Văn Hiểu Tuệ nói đều rất chính xác, đáng tiếc là trên đời này chẳng có chuyện gì đơn giản như một cộng một bằng hai cả.
Trong nhật ký làm việc của ngày hôm đó, cô viết một câu thế này: “Cuối cùng đã biết điểm yếu lớn nhất của bản thân, đó chính là khả năng chịu đựng còn lớn hơn cả dũng khí thay đổi.”
Thư mời thầu của Phổ Đạt sắp được gửi tới, cô muốn đợi đợt thu mua tạm thời kết thúc rồi mới tiếp tục đối phó với sự phiền muộn của bản thân.
Tuy nhiên, chính vào lúc này, một quả bom không ngờ đến đã phát nổ.