Chương 16
Ở công ty lớn, một người ra đi, giống như hòn đá ném xuống mặt nước, chỉ bắn lên mấy giọt, sau đó rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường.
Vị trí trống của Phương Phương lập tức có nhân viên mới thay thế.
Vương Dịch cũng chuyển từ tầng trên xuống, ngồi ngay phía trước Đàm Bân. Có lúc Đàm Bân lỡ miệng gọi cô ấy là Phương Phương.
Việc thu mua của tập đoàn Phổ Đạt vẫn đang được tiến hành đúng kế hoạch. Giám đốc kinh doanh ở các tỉnh của MPL liên tục báo lên trên những tin tức đã khai thác được từ các công ty tỉnh của Phổ Đạt. Qua tổng hợp, phân tích, toàn bộ quy mô hệ thống và tổng số hợp đồng của việc thu mua lần này đã bước đầu được hình thành.
©STENT
Nghe nói tuần này sẽ có thư mời thầu của Phổ Đạt, nhưng mãi không thấy đâu, các công ty đã bày binh bố trận sẵn sàng, bây giờ nhuệ khí sụt giảm xuống mức thấp nhất.
Thời gian nghỉ trưa, Đàm Bân không cùng đồng nghiệp đi ăn, nhân lúc công ty không có người, cô ngồi trên ghế, gác hai chân lên nghỉ ngơi.
Bên cạnh là văn phòng tổng giám đốc kinh doanh đã trống gần năm tháng nay.
Cửa vẫn đóng, bên trong tối đen, ánh sáng bên ngoài xuyên qua tấm vách kính, hắt vào phòng làm nổi lên từng đường nét mờ ảo của nột thất bên trong căn phòng.
Không có cửa sổ, chỉ có một chiếc bàn làm việc lớn, bốn chiếc ghế, hai tủ sách, đó là tất cả những gì có trong căn phòng mười lăm mét vuông.
Đàm Bân ngẩn ngơ nhìn trong lòng tính toán giá trị của vị trí đó xem có đáng với cái giá phải bỏ ra không.
Vì quá bận nên cô đã quên hết những buồn đau lúc trước, chẳng mấy chốc là đến cuối tuần, cô nhận được điện thoại của Hoàng Cẩn, chị ta rủ cô đến chỗ của Thẩm Bồi.
Cuộc điện thoại này rất không đúng lúc, nhưng Đàm Bân không hỏi nhiều, ngắt máy, đi tới đó.
Trong phòng khách trống không, mẹ Thẩm Bồi và Hoàng Cẩn đang đợi cô. Đại đa số những vật dụng đều đã được chuyển đi, chỉ còn trơ lại vài đồ nội thất đơn giản.
“Đàm tiểu thư!” Mẹ Thẩm Bồi nói với cô như thể trong miệng ngậm một cục đá lạnh. “Thẩm Bồi chuyển về nhà rồi, căn phòng này sẽ cho người khác mượn, mời cô kiểm tr.a lại đồ của mình.”
Đàm Bân “dạ” một tiếng không nói một lời nào, con tim như đóng băng.
Gần cửa ra vào có đặt hai hộp carton.
“Đồ đạc của cô đều do Thẩm Bồi tự tay thu dọn, không có ai động vào đâu. Tốt nhất cô hãy xem kĩ đi, đừng để lại cái gì, sau này khó nói lắm.”
Sống mũi Đàm Bân cay cay, cô quay người đi, nhân lúc cúi đầu mở hộp giấy, cô cắn chặt môi.
Các vật dụng trong hộp được xếp rất gọn gàng. Tất cả quần áo đều được bọc trong giấy mềm, mỹ phẩm để gọn trong một chiếc giỏ mây.
Thẩm Bồi luôn có thói quen gọn gàng, ngăn nắp như thế.
Hoàng Cẩn đi đến chỗ cô, nói: “Đàm Bân, chị gọi điện cho công ty chuyển đồ, nhờ họ chuyển giúp em nhé!”
Mẹ Thẩm Bồi cười nhạt. “Thôi, không cần đâu Hoàng Cẩn, những người muốn lấy lòng Đàm tiểu thư không ít, đâu đến lượt cháu chứ!”
Hoàng Cẩn đành đứng yên, nhìn Đàm Bân, cười ái ngại.
Đàm Bân phải hít thở sâu mấy cái mới có thể giữ được bình tĩnh. Cô không hề trách mẹ Thẩm Bồi, đây là điều mà cô đáng phải nhận, là sự báo ứng của việc bắt cá hai tay.
Trước khi ra về, cô vẫn lễ phép chào bà: “Cháu xin phép bác, bác giữ gìn sức khỏe ạ!”
Mẹ Thẩm Bồi nhếch môi cười. “Đàm tiểu thư, không dám, cô lại nhà.”
Sau khi đặt xong hộp carton vào trong cốp xe, Đàm Bân gần như không còn sức lực nữa, trong cơn hoảng loạn, cô không cẩn thận để ngón tay bị kẹp vào cửa xe.
Cô đau đớn giữ chặt lấy ngón tay giữa bị thương, nhìn móng tay dần chuyển sang màu tím đen, đau buốt đến tận óc.
Trong bãi đỗ xe ngầm không người, cô giống như một đứa trẻ bị oan mà không thể giải thích, gục xuống vô lăng, khóc nức nở, đến nỗi gần như kiệt sức, cô cũng không biết mình khóc vì ai.
Có người gõ cửa kính xe, gọi tên cô: “Đàm Bân, Đàm Bân…”
Tiếng khóc lập tức im bặt, Đàm Bân vội đưa tay lau nước mắt, ngẩng lên, thấy Hoàng Cẩn đang đứng bên ngoài.
Mở cửa xe ra, cô gượng cười. “Chị Hoàng Cẩn.”
Hoàng Cẩn ngồi xuống cạnh cô, trong lời nói chất chứa sự ái ngại: “Đàm Bân, tính khí của mẹ Thẩm Bồi như thế, nói và làm đều không nghĩ đến cảm nhận của người khác, em đừng để bụng nhé!”
“Em không để ý đâu.” Đàm Bân kéo vạt áo lau sạch nước mắt. “Nhưng em nghĩ mãi không ra, tự hỏi mình đâu có làm chuyện gì quá đáng, tại sao từ đầu bác ấy đã ghét em?”
Hoàng Cẩn thấy hơi kỳ lạ. “Thẩm Bồi trước đây chưa từng nói với em sao? Vì chuyện của hai người, chú ấy và mẹ đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần, thực ra… thực ra… em biết rồi đấy, Thẩm Bồi là con một, mẹ Thẩm Bồi luôn muốn chú ấy lấy được một người trong nghề, môn đăng hộ đối.”
Biểu hiện trên mặt Đàm Bân vẫn vậy, rất lâu sau cô mới gật đầu, nở một nụ cười, mặc dù nụ cười đó rất chua chát.
Cô luôn tự đánh giá cao bản thân, là niềm tự hào của bố mẹ, thì ra trong mắt cha mẹ người khác, cô cũng chỉ là cô gái nghèo muốn trèo cao mà thôi.
Cô vân vê mẩu khăn giấy trong tay thành hình tròn, rồi lại dùng hết sức bóp nó thật mạnh, sau đó hỏi: “Thẩm Bồi bây giờ vẫn ổn chứ ạ?”
“Vẫn ổn. Chú ấy đã chịu đến gặp bác sĩ tâm lý đúng giờ, mấy hôm trước vừa mới đi lấy lại lời khai để kết án.”
Đàm Bân đờ người. “Kết án rồi?”
“Đúng.”
“Anh ấy nói hết rồi?”
“Cơ bản đã nói hết.”
“Anh ấy… anh ấy có nói ở Cam Nam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Hoàng Cẩn ngoảnh đầu lại. “Đàm Bân, em thực sự muốn biết sao?”
Đàm Bân chỉ thấy tim mình đập thình thịch. “Vâng…”
Hoàng Cẩn thở dài. “Thực ra sự việc rất đơn giản, đơn giản đến nỗi nằm ngoài dự liệu của mọi người.”
Những điều khắc cốt ghi tâm của mỗi người, trong mắt người khác cũng chỉ là những câu chuyện phiếm bình thường sau mỗi bữa cơm, chỉ cần một vài lời là có thể kể hết cuộc đời của một con người.
Những điều Thẩm Bồi gặp phải quả thực rất đơn giản.
Trong cơn mưa gió ngập trời, anh và bạn bị mất phương hướng, ra khỏi đường quốc lộ, vào một nơi không người ở vùng thảo nguyên xa xôi, bánh xe không may rơi vào chỗ sụt lún khiến xe bị lật.
Thẩm Bồi chỉ bị thương nhẹ, còn anh bạn Lý Canh lại bị văng ra ngoài khi xe lật, sau đó bị xe đè lên, không cử động được.
Vi thân xe bị biến dạng nghiêm trọng, hòm công cụ trên xe bị kẹt chặt, kích xe[1] và những dụng cụ khác đều không thể nào lấy ra được.
[1] Kích xe: vật dụng để bẩy xe lên khi gặp sự cố.
Thẩm Bối bất lực nhìn sự sống trong mắt Lý Canh dần tắt.
Anh chưa bao giờ tận mắt chứng kiến phút giây sinh ly tử biệt, vì thế khoảnh khắc đó khiến anh bị kích động mạnh, anh không ở đó đợi cứu trợ mà lựa chọn chạy khỏi hiện trường vụ tai nạn.
Anh mới chạy được mấy kilômét về hướng nam thì gặp phải hai tên tội phạm buôn ma túy vượt ngục chạy trốn.
Quần áo của chúng tuy rách rưới nhưng trên đó vẫn còn chữ mờ mờ của trại tạm giam, khiến Thẩm Bồi ý thức được sự nguy hiểm.
Anh chủ động lấy hết thức ăn, tiền mặt, máy ảnh ra. Khi đối phương đòi lấy chiếc đồng hồ, anh lưỡng lự một hồi. Trên mặt chiếc đồng hồ có la bàn, dựa vào nó anh mới có thể đi ra khỏi khu vực không người này. Nhưng sau khi ăn hai cú đấm của tên tội phạm, anh đành ngoan ngoãn tháo đồng hồ, đưa cho chúng.
Khi chúng định lấy chiếc áo da và chiếc quần dài của anh, Thẩm Bồi đã phản kháng lại.
Thảo nguyên cuối tháng Tám, nhiệt độ ban đêm tương đối thấp, không có nước, không có thức ăn, không có quần áo chống lạnh, anh chỉ có đường ch.ết. Nhưng một mình anh không thể chống lại hai tên lưu manh liều mạng, anh bị chúng ghìm xuống đất, cưỡng ép cởi áo ngoài, trong cơn giằng co, cơ thể anh đã phơi ra trước mặt chúng.
Nỗi nhục trong khoảnh khắc đó trở thành cơn ác mộng trong những giấc ngủ của anh sau này, khó mà giải thoát được.
Miệng anh bị chúng ép mở ra, hơi thở bị bao vây bởi một vị hôi tanh.
Anh không ngừng nôn ọe, trong cơn giằng co, anh sờ thấy chiếc giá đỡ máy ảnh bị vứt một bên. Đó là công cụ để anh có thể tự vệ.
Anh dùng hết sức giơ tay lên rồi đập mạnh xuống, tên kia thét lên một tiếng rồi chạy ra xa, đầu anh do đó cũng bị một đòn trời giáng.
Thẩm Bồi ngã xuống đất, mắt anh nhòa đi vì bị máu chảy vào.
Hai tên đó quyết định giết người diệt khẩu, chúng đập mạnh vào người anh, máu phun ra, tất cả các tri giác đều mất hết, sự đau đớn thấu tim gan lấn át tất cả.
Ký ức của Thẩm Bồi bắt đầu hỗn loạn từ lúc đó, thời gian sau đó, hễ động tác cởi quần áo bị lặp lại, nó lại giống như một lưỡi dao cứa rách ký ức đen tối đó, khiến anh nhớ lại rất rõ nỗi đau đớn ghê gớm trên từng thớ thịt.
Anh co quắp người, ý thức dần mơ hồ, trong cơn hỗn loạn, anh chỉ nhớ duy nhất một điều rõ ràng, đó là hôm qua anh mới cầu hôn Đàm Bân, anh không thể làm một kẻ nuốt lời.
Chút ý thức cuối cùng khiến anh đưa hai tay lên, ôm chặt đầu không để mặt mình bị thương, anh phải trở về để gặp cô, không thể để cô không còn nhận ra anh được.
Cứ thế anh mất hết tri giác.
Hai tên tội phạm trốn trại tưởng anh đã ch.ết, lượm tất cả đồ đạc, tiếp tục chạy trốn về hướng tây.
Lúc nửa đêm lại mưa to, đang trong cơn hôn mê, Thẩm Bồi bị nước mưa làm tỉnh lại, sau khi mưa tạnh, anh nhìn thấy trên bầu trời đầy sao, còn nhìn thấy cả sao Bắc Đẩu.
Anh nhớ Bắc Kinh, Bắc Kinh có bố mẹ anh, có Đàm Bân của anh.
Cuối cùng, anh có cũng có thể phân biệt được phương hướng. Anh bò dậy, chạy về hướng nam. Phía nam chính là chùa Lạp Phác Lăng, nơi đoàn xe hẹn tập hợp. Anh phải đi đến đó, anh phải về Bắc Kinh…
Câu chuyện của Thẩm Bồi kết thúc ở đây, trong khoang xe vô cùng im lặng.
Rất lâu sau, Đàm Bân mới móc bao thuốc ra, hỏi: “Được chứ chị?”
Hoàng Cẩn gật gật đầu.
Đàm Bân cúi đầu châm thuốc, môi run run đến nỗi không châm được thuốc.
“Em cũng đừng nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ là do Thẩm Bồi không may mắn.” Hoàng Cẩn cầm lấy chiếc bật lửa, châm lửa giúp cô. “Ông giáo sư tâm lý đó nói, chỉ cần có một tia hy vọng, con người luôn lựa chọn cách chạy trốn theo bản năng, chỉ có lấy đi của chú ấy tất cả, chú ấy mới có đủ dũng khí để đối diện với hiện thực. Hai người chia tay, đối với Thẩm Bồi cũng là một phương pháp điều trị tốt.”
Đàm Bân rít mạnh một hơi thuốc. “Chị Hoàng Cẩn, trong mắt mọi người, có phải em là loại đàn bà không có nhân phẩm không? Vì lựa chọn tốt hơn mà nhẫn tâm làm đau người khác.”
Hoàng Cẩn rất lâu không trả lời, giống như đang nghĩ xem nên nói thế nào. Cuối cùng chị ta nói: “Mỗi người đều có quyền lựa chọn của mình, chỉ là số của Thẩm Bồi không may thôi.” Chị ta nhìn Đàm Bân, có chút nghi hoặc. “Nhưng mà thực sự em quan tâm đến suy nghĩ của người khác thật sao? Chẳng phải những nhân viên văn phòng bọn em chỉ quan tâm đến suy nghĩ của bản thân thôi sao?”
Đàm Bân nở một nụ cười, nhưng trông còn khó coi hơn khóc.
“Đàm Bân!” Hoàng Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói. “Thực ra em không hiểu Thẩm Bồi. Chú ấy trông thế thôi, chứ thực ra vô cùng yếu đuối. Mười chín tuổi, khi chú ấy mới bước vào nghề, có một nhà phê bình hội họa nói tác phẩm của chú ấy không đáng một xu. Trong cơn uất ức, chú ấy đã đốt hết những tác phẩm của mình, thề không vẽ nữa. Cho đến khi thầy giáo đưa chú ấy đến Pháp sống nửa năm, chú ấy mới chịu cầm cọ vẽ trở lại.”
Đàm Bân rít từng hơi thuốc, không nói lời nào.
Hoàng Cẩn thấy sắc mặt cô không tốt, tỏ vẻ lo lắng. “Em không sao chứ?”
“Em không sao.” Đàm Bân di mạnh đầu mẩu thuốc. “Hoàng Cẩn, cảm ơn chị, em đi đây.”
Hoàng Cẩn để lên đầu gối cô một gói đồ. “Xe và đồ của Thẩm Bồi, sở cảnh sát đã trả lại. Đây là đồ chú ấy bảo chị đưa cho em, nói nếu em muốn, có thể xem, không muốn xem thì vứt đi cũng được.”
Đó là một chiếc đĩa.
Hoàng Cẩn đẩy cửa xe định bước ra, nhưng lại quay đầu, cười. “Đúng rồi, chú ấy còn nói, cảm ơn em đã đưa Tiểu Hồ Điệp đến với chú ấy.”
Nội dung trong chiếc đĩa đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đàm Bân.
Bắt đầu là hình ảnh thảo nguyên mênh mông, xa xa là những dãy núi trùng điệp, những kiến trúc Tây Tạng tường đỏ, mái trắng nằm rải rác trên thảo nguyên xanh.
Tiếng thuyết minh của Thẩm Bồi: “Cô bé, chỉ có em luôn nói dối anh thôi, em cho anh leo cây bao nhiêu lần rồi? Em không chịu đến đây cùng anh, đúng không? Anh quay video, về nhà cho em xem để em thèm ch.ết thì thôi.”
Trước ống kính bỗng xuất hiện một bàn tay lớn.
Tiếp đó là một tiếng cười quái dị: “Thẩm Bồi, buồn nôn vì cậu quá, chiều bạn gái đến mức này. Sau này lấy vợ, chắc chắn là một tên sợ vợ rồi.”
Thẩm Bồi nói: “Biến đi, đừng làm phiền em!”
“Mọi người đến đây, đến đây, xem Thẩm công tử tức giận này…” Người đó cười lớn, sau đó vang lên đủ loại tiếng cười…
Thẩm Bồi nói: “Tránh ra Lý Canh, không em đạp cho một cái đấy!”
Ống kính bị bịt lại, màn hình đen một lúc rồi lại sáng lên, cảnh thảo nguyên tuyệt đẹp lại hiện lên trước mắt.
Cái gì anh cũng quay lại cho cô xem, kể cả con bọ hung trên đống phân dê trong bụi cỏ, anh quay cận cảnh con côn trùng có những hành động ngốc nghếch đó.
“Đàm Bân, em đã từng nhìn thấy trò này chưa? Thật thú vị!” Giọng nói của Thẩm Bồi vang lên, có cả tiếng cười.
Đàm Bân cũng bật cười, không hiểu sao nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Ống kính lia ra xa rồi lại trở về gần, mặt trời mọc, mặt trời lặn, nắng mưa, sương gió, không ngừng thay đổi trước mắt, cuối cùng xuất hiện hình ảnh tuyết rơi. Hết!
Giống như màn cuối trong rạp chiếu phim, sau những vui buồn được cô đọng trong mấy chục phút, cuối cùng màn hình hiện ra một chữ “hết” lớn trên nền tuyết bay.
Giọng nói lúc đầu của Lý Canh có lẽ là những lời cuối cùng của anh. Mấy ngày sau, hồn phách anh mãi mãi ở lại với thảo nguyên mênh mông, không trở về được nữa. Cũng ở chính nơi đó, Thẩm Bồi đã mất đi sự hồn nhiên vốn có và mất cả mãnh liệt suốt hai năm. Anh dùng đoạn băng ghi hình này như lời chào tạm biệt cuối cùng gửi đến cô.
Đàm Bân một mình đi dạo, người người qua lại, cảnh chiều tối cứ mờ dần. Chút nắng tàn của tịch dương xuyên qua làn mây mỏng, hai hàng cây ngân hạnh bên đường bị bao trùm bởi một màu đỏ rực.
Cô đi ra từ trong khu đồ cũ, bốn bề là cảnh chợ đông đúc. Hai bên đường đầy những sạp bán hàng nhỏ, không khí nặng mùi đặc trưng của món đậu phụ thối chiên. Đó là món quà vặt mà hồi bé cô thường ăn, trên đường đi học về, cô thường cùng với bốn, năm người bạn thân, trên tay mỗi người cầm một xiên đậu phụ, ăn đến nỗi mỡ dính đầy hai bên mép.
Sau đó, một thời gian dài, cô không còn đứng ở bên đường ăn đồ ăn như thế nữa, cũng không còn những khoảnh khắc vui vẻ đơn thuần đó nữa.
Những thứ theo bên cô hằng ngày là lo âu, suy nghĩ vô tận.
Lo lắng về doanh thu của quý tới, lo lắng về mối quan hệ với sếp, lo lắng người khác trèo nhanh hơn mình.
Đàm Bân tìm tiền lẻ, đi tới, mua một xiên, cũng học theo người bên cạnh, quét đầy tương ớt lên trên.
Lúc quay lại chỗ đỗ xe, cô vội vàng cắn một miếng, nước bên trong phun ra, bắn cả lên chiếc áo ngoài sáng màu của cô.
Đậu rất nóng, đến nỗi lưỡi cô bỏng rát, mùi vị lại không ngon như trong ký ức của cô, mà mặn và cay, khẩu vị của cô giờ đã khác, khó có thể ăn được loại đồ ăn bình dân này.
Nhưng cô vẫn ăn từng miếng, từng miếng một.
Có lẽ mọi chuyện trên đời đều như thế, chỉ đến khi mất đi mới biết trân trọng.
Nhưng cho dù bây giờ có quay đầu nhìn lại, hiểu rõ phải yêu như thế nào thì cũng không tìm lại được người ấy lúc ban đầu.
Ngày hôm sau, cô đi đến một nơi, đó là nơi hồi đầu hè cô và Thẩm Bồi từng đến.
Phong cảnh vẫn như vậy, chỉ có điều nước hồ không còn xanh nữa, bởi vì rừng cây ngả bóng xuống mặt hồ đã mang màu vàng óng và màu đỏ rực, đó là màu đặc trưng của mùa thu ở chốn kinh thành.
Bốn bề vẫn tĩnh lặng khôn cùng, chỉ có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.
Vẫn là buổi chiều, mặt trời sau tầng mây dày giống như lòng đỏ trứng treo trên cành lá.
Nhưng gió vẫn rất lạnh, lạnh đến thấu xương.
Đàm Bân vội khoác chiếc áo gió.
Đây là con đường mà cô lựa chọn, cô đã tự chọn cho mình đứng ở đây chịu đựng những cơn gió rét buốt của mùa thu.
Cô chỉ chịu đựng, đánh cược với sự thắng thua.
Cuộc đời mỗi người đều sẽ phải trải qua rất nhiều chuyện, gặp qua rất nhiều người, tốt hay xấu cũng không thể cự tuyệt mà phải chấp nhận. Nhưng qua những chuyện đó, người ta mới dần trưởng thành.
Cù Phong, người đàn ông đầu tiên khiến cô vụn vỡ mọi ảo tưởng về đàn ông, sự phản bội của mối tình đầu là vết thương đau nhất thời thiếu nữ. Chính Thẩm Bồi là người đem cô trở lại với tình yêu, nhưng vẫn không thoát nổi kết cục đã định.
Vẫn chưa đi hết con đường, bạn không thể biết được ai là người qua đường, ai mới là người đi cùng bạn đến cuối cùng.
Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, mặc dù sẽ để lại những vết sẹo mờ hoặc rõ. Có lẽ con người ta phải thử qua hết mùi vị đắng cay, chua ngọt của cuộc sống thì mới có thể sống tốt hơn.
Đàm Bân ngẩng lên, chút nắng của ngày tàn rớt trên gương mặt cô, cô nghĩ mình sẽ không bao giờ quên ánh mặt trời của ngày hôm nay.
Trên đường về thành phố, Đàm Bân nhận được điện thoại của mẹ.
Mẹ cô vẫn nói nhiều như thường lệ: “Bân Bân, cả tuần nay con không gọi điện thoại cho bố mẹ, con có biết bố mẹ lo lắng cho con thế nào không?”
Giọng nói của Đàm Bân tỏ ra bình thường, nhưng trong lúc nghe thấy giọng nói của mẹ, nước mắt cô cứ thế ứa ra.
Cô nói: “Mẹ, con vẫn ổn, sau này con nhất định sẽ gọi điện thoại đúng giờ, con mà nói dối thì con là cún con.”
Cô thề, đây là lần cuối cùng cô rơi nước mắt.
Người bên đường đi lại rất vội, nét mặt đa dạng, nhưng họ đều đang hướng về nhà họ.
Cuộc sống không vì nỗi buồn của một người mà thay đổi, nó vẫn tiếp tục.
Tuần cuối cùng của tháng Mười, sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng thì gói thầu thu mua các thiết bị hàng đầu vòng thứ nhất của tập đoàn Phổ Đạt cũng đã được công bố.
Vẫn chia thành hai phần, đấu thầu kỹ thuật và đấu thầu thương mại, không chênh lệch nhiều so với văn bản quy định thông thường.
Ngày đóng gói thầu của gói kỹ thuật là ba tuần sau, tức là ngày Mười sáu tháng Mười một. Gói thầu thương mại, bao gồm đầy đủ các điều khoản thương mại và kết quả báo giá cuối cùng, ngày đóng thầu sẽ sau gói thầu kỹ thuật một tuần, thời hạn chót là mười giờ sáng ngày Hai mươi hai tháng Mười một, và được công bố tại chỗ. Sau đó là thời gian đánh giá tổng hợp kín kéo dài mười ngày.
Dựa vào tổng điểm của gói kỹ thuật và thương mại, loại bỏ ba nhà cung ứng có điểm số thấp nhất trong số tám nhà cung ứng tham gia, sau đó sắp xếp thứ bậc năm nhà cung ứng được vào vòng trong.
Thứ bậc này có tác dụng tham khảo quan trọng trong vòng đàm phán thương mại ngay sau đó và cả việc phân phối thị phần.
Đàm Bân và Kiều Lợi Duy cùng mấy vị giám đốc kinh doanh đã mất cả buổi chiều để lọc qua một lần toàn bộ nội dung văn kiện đấu thầu.
Đối chiếu giữa nhu cầu thực tế của các chi nhánh công ty tại các tỉnh trong văn kiện đấu thầu với tin tức mà các giám đốc kinh doanh thu được, tuy ở các tỉnh không đồng đều nhưng sự chênh lệch về tổng thể vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Đàm Bân vô cùng nghi hoặc, nhìn qua thì đây đơn thuần chỉ là một văn kiện đấu thầu hết sức bình thường, tại sao phía Phổ Đạt lại hết lần này đến lần khác trì hoãn?
Cô tìm gặp Điền Quân để hỏi, anh ta trả lời: “Viện Thiết kế tiến hành xét duyệt sự phân phối các chi nhánh ở các tỉnh khiến quá trình công bố bỏ thầu bị chậm trễ, bên phía chúng tôi không có gì khác.”
Liên lạc với đường dây nội bộ của các bộ phận khác, tin tức nghe được cũng tương tự thông tin Điền Quân đưa ra. Khi cô bàn bạc với Lưu Bỉnh Khang, ông ta cũng không quá quan tâm đến vấn đề này, chỉ dặn dò phải đẩy mạnh việc liên kết với khách hàng, vừa hành động vừa phải quan sát kĩ lưỡng. Tuy việc này vẫn khó có thể lý giải ngay được nhưng thời gian đã vô cùng cấp bách, không cho phép Đàm Bân suy nghĩ nhiều, rất nhanh sau đó nhiệm vụ đã được sắp xếp đâu vào đó.
Cường độ công việc tương đối lớn.
Bản phương án sáng kiến kỹ thuật cuối cùng bao gồm danh sách các phần cứng, phần mềm của hơn hai mươi tỉnh thành, đều phải được hoàn thành trong vòng ba tuần. Thời gian vô cùng gấp, cường độ công việc cũng tương đối cao, nhiệm vụ có liên quan rất nhanh cũng sẽ được sắp xếp. Ngoài mấy hạng mục đang được tiến hành, tất cả những nguồn hàng mà MPL đưa ra tiêu thụ trước đây gần như cũng đều được điều động ra thị trường.
Phòng họp trên tầng mười sáu bị đội đấu thầu chiếm dụng, ngày nào cũng ồn ào, náo nhiệt giống như cái chợ.
Hằng ngày, đúng chín giờ tối, thông tin tổng hợp của ngày hôm đó sẽ được gửi đến email của Đàm Bân. Cô là Bid Manager, phải phụ trách quản lý việc điều phối toàn bộ thời gian đấu thầu. Mà từng khâu của hệ thống quản lý tiêu thụ nội bộ đều móc nối với nhau, hằng ngày đều cần BM cẩn thận kiểm tr.a từng cái, sau khi phê chuẩn rồi mới chuyển tới bước tiếp theo. Đàm Bân làm xong tất cả công việc, về nhà, tắm rửa xong xuôi, lên giường đi ngủ thường đã là lúc rạng sáng.
Lần sốt cao trước là bài học khiến Đàm Bân không dám lơ là, hàng ngày đều tập thể dục, cho dù không muốn ăn cũng buộc phải ăn đúng giờ.
Chỉ có điều ngày nào cũng phải nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nên mắt cô đau nhức vô cùng. Trong ngăn kéo lúc nào cũng có sẵn đồ chụp mắt, lúc thực sự cảm thấy khó chịu, cô thường trốn trong phòng vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, nhắm mắt lại, chườm nóng mấy phút, sau đó tiếp tục làm việc.
Trong lúc bận rộn nhất, dường như cô lại hoàn toàn tìm về với chính mình, tâm trạng yên bình đến lạ. Sự đau đớn, ân hận vẫn còn đó, nhưng không nhức nhối như lúc đầu.
Văn Hiểu Tuệ từng đưa cô đến bệnh viện truyền nước, sau khi nghe xong những chuyện cô phải trải qua, cô ấy không nói gì, chỉ dặn dò cô nên ngủ nhiều, suy nghĩ ít thôi.
Đàm Bân hỏi cô: “Cậu định dạy khôn tớ sao?”
Văn Hiểu Tuệ nói: “Mối lương duyên nam nữ đến rồi lại đi, ai cũng có cái đúng, cái sai, người ngoài đâu có tư cách bình phẩm.”
Đàm Bân rưng rưng nước mắt, đây là lời nói đau đớn nhất cô nghe được trong mấy ngày hôm nay.
Lúc khó ngủ, Đàm Bân gối đầu lên tay giả vờ ngủ, nhưng hễ nhắm mắt, cô lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Bồi: “Đàm Bân, anh hiểu em, thế giới của em không dung nạp những người yếu đuối.”
Không ngờ, người có thể hiểu cô nhất lại chính là Thẩm Bồi.
Từ trước tới nay dường như anh coi cô là một vị thánh, nhưng cuối cùng anh lại phát hiện ra cô cũng chỉ là một người bình thường, không khác gì những cô gái văn phòng khác ở Bắc Kinh.
Kỷ niệm ngọt ngào rất nhiều, nhưng Đàm Bân không muốn nhớ lại. Mau quên và trì độn nhiều khi lại là cách tự bảo vệ mình tốt nhất. Không để ý đúng sai, cô chỉ nghĩ mình phải bước về phía trước, không muốn làm khó bản thân.
Thời gian này Vương Dịch giúp cô không ít, những biểu hiện trong công việc khiến người khác phải nhìn cô ấy bằng con mắt khác.
Trong cách nhìn của Đàm Bân, thái độ của cô gái này khi trò chuyện với người khác có vẻ tùy tiện nhưng cô ấy lại khéo miệng, cẩn thận, làm việc nhanh nhẹn nên đàn ông xung quanh, không kể già trẻ, đều rất quý cô ấy.
Khi nói chuyện với mấy vị giám đốc sản xuất không chịu hợp tác, cô ấy chỉ cần giậm chân, hờn dỗi là đối phương phải mềm lòng, mặc dù vẻ mặt thể hiện sự bất mãn nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe cô ấy dặn dò.
Đàm Bân thấy thế là quá đủ với một cô gái làm sale rồi.
Nhìn lại mấy năm trước, cô không thích phong cách này, nhưng bây giờ không thể không thừa nhận, phương pháp này vô cùng đơn giản, thẳng thắn, làm việc có mục tiêu rõ ràng, lại tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Đàm Bân rất vui mừng, vốn chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ, bây giờ Vương Dịch đã trở thành trợ thủ đắc lực của cô.
Mượn mối quan hệ của Vương Dịch với tổng bộ của Phổ Đạt, Đàm Bân điều chỉnh khách hàng có kim ngạch tiêu thụ cao nhất ở khu vực Bắc Kinh – tập đoàn Phổ Đạt chi nhánh Bắc Kinh – dưới tên Vương Dịch.
Chu Dương rất không vui. Nhưng rắc rối mà anh ta vừa gặp phải vẫn chưa giải quyết xong, trong lòng có không vui cũng không tiện nói ra.
Đàm Bân không biết mình làm thế là đúng hay sai. Trong đầu cô chỉ xoay quanh một câu hỏi: Tại sao sự tín nhiệm của sếp nam lại có thể làm nhân viên nhiệt huyết với công việc, thậm chí có thể hy sinh cả bản thân, mà sự tín nhiệm hoàn toàn của cô đối với Chu Dương lại đem lại kết quả như thế này?
Không ai có thể cho cô câu trả lời khiến cô thỏa mãn.
Lúc rảnh rỗi, cô hỏi Vương Dịch cảm thấy thế nào khi phải chuyển vị trí công tác. Vương Dịch cười nói: “Cuối cùng cũng được làm một công việc thực sự, rất mệt, nhưng trong lòng rất vui, tốt hơn cuộc sống nhàm chán trước kia.”
Đàm Bân gật đầu. “Vậy thì tốt.”
“Nói thật, trước khi đến đây tôi đã rất lo lắng.”
“Thật sao? Lý do?”
Vương Dịch trả lời: “Nghe nói cô yêu cầu rất cao, trước đây tôi rất sợ cô, lần này càng sợ không làm được. Nhưng khi thực sự tiếp xúc với cô, phát hiện cô là một người sếp rất dễ gần, sống rất lý trí, lại không giáo điều. Cherie, tôi rất muốn cảm ơn cô, cảm ơn vì cô đã cho tôi cơ hội.”
“Không có gì!” Đàm Bân mỉm cười. Mặc dù lời nói khá khách khí nhưng lại xuất phát từ tận đáy lòng.
Những lời tán dương ai chẳng thích nghe, đặc biệt là nó được thốt ra từ miệng của Vương Dịch một cách rất tự nhiên, bùi tai như thế, câu nào cũng như xuất phát từ tâm can.
Nhưng Đàm Bân vẫn thấy kỳ lạ. “Vậy tại sao lúc đó cô lại chọn làm quản lý khách hàng?”
Vương Dịch cúi đầu, có vẻ hơi ngại ngùng. “Tôi sợ phải đảm trách quota, cảm giác áp lực quá lớn. Sau đó tôi phát hiện mình đã tự đưa mình vào ngõ cụt, cứ cuối năm làm bản đánh giá hiệu suất công việc lại cảm thấy không có điều gì để nói. Nhìn thấy những người cùng vào công ty với mình đã thăng tiến hết rồi, còn mình vẫn giậm chân tại chỗ.”
Đàm Bân vỗ nhẹ mu bàn tay cô. “Đừng nghĩ như thế, bây giờ bắt đầu vẫn chưa muộn. Chỉ cần làm việc chăm chỉ, việc gì cũng có giá của nó. Cô nghĩ xem, hai năm qua, tự tay cô đã gây dựng được rất nhiều mối quan hệ ở tổng bộ Phổ Đạt, những giám đốc kinh doanh khác, ai có nhiều mối quan hệ thân thiết được như cô?”
“Đúng, tôi cũng tự an ủi bản thân như thế, lùi một bước để tiến hai bước, hi hi…”
Đàm Bân mỉm cười, hỏi một câu mà cô vẫn giấu trong lòng mấy hôm nay: “Yvette, tôi đã quan sát cô rất lâu, phát hiện cô rất dễ nói chuyện với đàn ông, vì sao cô làm việc với tổng bộ Phổ Đạt lâu như thế mà lại không thân được với Tổng giám đốc kỹ thuật Trần Dụ Thái của họ?”
Trần Dụ Thái, tổng giám đốc kỹ thuật của tập đoàn Phổ Đạt, Đàm Bân đã từng nhiều lần thất bại khi tiếp xúc trực tiếp, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, gần như nó đã trở thành một nỗi lo thường trực.
Vương Dịch cầm tách cà phê lên, nghiêng đầu nghĩ ngợi. “Anh ta à? Tôi chưa từng nghĩ sẽ động đến anh ta.”
“Tại sao?”
“Tôi từng nói với cô, công ty chúng ta có người từng đắc tội với anh ta, cô nhớ chứ?”
“Ừm, nhớ.”
“Cô biết người đó là ai không?”
Đàm Bân cầm chiếc bút, gõ gõ lên đầu. “Đừng vòng vo nữa, nói đi.”
“Chính là Ray Cheng.”
Chiếc bút bi trong tay Đàm Bân suýt rơi.
“Lúc đó anh ấy là quản lý của tôi. Cô nói xem, tôi đâu dám cố ý đi nịnh nọt Trần Dụ Thái chứ.”
Đàm Bân lại bắt đầu cắn miệng cốc. “Sao Ray Cheng lại đắc tội với anh ta nhỉ?”
“Nghe nói, tôi cũng chỉ nghe nói thôi. Có lần ăn cơm cùng nhau, Trương Đồng, giám đốc kinh doanh khu vực phía Bắc khi ấy cũng ở đó, uống nhiều rồi vẫn bị Trần Dụ Thái ép uống thêm. Ray liền đi đến, trước mặt mọi người, anh ấy cầm ly rượu đó, hất đi, thế là gây thù chuốc oán với anh ta.”
Đàm Bân im lặng hồi lâu. “Thì ra chuyện là thế.”
“Vâng, chuyện là như thế.” Vương Dịch xua tay. “Bây giờ Ray đã coi như sóng yên biển lặng rồi, nhớ lại năm đó anh ấy cũng là thanh niên tràn đầy nhiệt huyết. Nghe nói Trần Dụ Thái đã có lần tố cáo, Ray suýt nữa bị đuổi việc, là Trương Đồng đã liều mình bảo vệ anh ấy.”
Đàm Bân chỉ gật gật đầu, không muốn phát biểu bất kỳ ý kiến gì về chuyện này. Nhưng nghĩ đến hình ảnh Trần Dụ Thái lịch sự, nho nhã với cặp kính trắng, cô lại thấy nghi hoặc. “Trần Dụ Thái gian xảo thật, nhưng cũng đâu giống loại người đó chứ?”
Vương Dịch bĩu môi. “Nói thế nào nhỉ, có những người xuất thân cực khổ, khi còn bé đã phải chịu quá nhiều áp bức, tuy anh ta dựa vào năng lực bản thân để vươn lên thật, nhưng trong lòng anh ta luôn cảm thấy bất bình, cho rằng xã hội và những người xung quanh luôn mắc nợ mình, vì vậy anh ta thích nhìn thấy người khác chịu khổ, làm việc dưới chân anh ta…”
“Ok, ok, không làm chuyên gia tâm lý nữa, đến lúc phải quay về làm việc rồi.” Đàm Bân kịp thời ngăn cô ấy lại.
Công khai bàn luận chuyện riêng tư của khách hàng không phải là thói quen tốt.
Vương Dịch nhún vai, ngoan ngoãn ngậm miệng, trở về chỗ làm việc của mình.
Đàm Bân ngẩn người một lúc rồi quay lại, nói: “Yvette, tôi muốn giao cho cô một nhiệm vụ cao cả.”
“Nhiệm vụ gì vậy?”
“Nếu có thời gian, cô hãy chịu khó đi mời Trần Dụ Thái một bữa.”
“Tôi sẽ cố gắng…” Giọng nói của Vương Dịch kéo dài, cô ấy trả lời một cách miễn cưỡng. “Cô muốn tôi theo sát anh ta sao?”
“Không cần, cô chỉ cần hẹn được anh ta thôi.” Đàm Bân cười. “Tôi đang định tế rồng thần lên để tự học kế phòng thân, tôi sợ cô nội lực không đủ, không chống đỡ nổi, đã nửa đường nôn hết ra thì vở kịch này không diễn tiếp được.”
Đàm Bân ngồi xuống, tiếp tục làm việc, nhìn thấy trong một email có một điểm nghi vấn, cô liền rút điện thoại ra, định gọi cho đồng sự.
Màn hình điện thoại hiện ra danh sách những người có tên bắt đầu bằng chữ cái “R”. Đứng đầu tiên là một chữ cái đơn giản: R.
Đây là số điện thoại cuối cùng cô lưu vào máy dạo gần đây, nhưng kể từ đó anh lại không gọi điện đến nữa, hình như đã hoàn toàn biến mất vào không trung rồi.
Không biết máy tính của ai đang bật bài hát: Không dám hỏi nhưng luôn muốn hỏi, trong tim anh đang cất giấu người nào, không dám đoán những luôn muốn đoán, nếu trở lại liệu có thể hay không? Em không đủ hoàn thiện, những thứ anh mang lại từ trước tới nay chưa đủ hoàn thiện, một tiếng nói anh cũng không thể xác nhận sự thiếu hụt này tượng trưng cho điều gì?…[2]
[2] Lời bài hát Tình yêu điên dại của nữ ca sĩ Đới Bội Ni.
Đàm Bân đưa tay bóp cằm, nhìn màn hình, cười gượng gạo, chỉ cảm thấy lời bài hát vô cùng châm biếm.
Cuối cùng không thể nghe được nữa, cô đứng dậy, ra khỏi phòng làm việc, trốn trong quán Starbucks.
Cô không gọi Caramel Macchiato cô yêu thích nhất nữa, mà gọi một tách cà phê đen đơn giản, cho thêm hai thìa đường.
Khi đó, ánh mặt trời phía tây chiếu rọi qua ô kính cửa sổ, chiếu lên người thật ấm áp, dễ chịu. Cô uống xong cà phê, lưỡng lự một hồi mới ra về, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Hôm đó, cô trở về nhà sớm hơn thường lệ, nhưng cũng đã hơn mười một giờ. Đàm Bân cất xe trong bãi đỗ xe dưới nhà, rút chìa khóa, đi vào khu nhà.
Bên đường có người gọi cô: “Đàm Bân.”
Giọng nói đó khiến cô giật mình, quay đầu lại nhìn, thấy bên đường có một chiếc xe đang đỗ, một người dựa vào cửa xe, mỉm cười nhìn cô.
Anh mặc bộ quần áo công sở, chiếc áo sơ mi đã tháo một cúc, cà vạt lệch sang một bên, nhưng trông anh vẫn rất đẹp trai.
Đàm Bân sững người, giống như đang bị thôi miên, nhìn anh một cách tham lam.
Rõ ràng người ở ngay trước mắt, đưa tay là có thể chạm tới, nhưng cô lại có cảm giác đó chỉ là hư ảo.
Trình Duệ Mẫn đi đến, giọng nói vẫn vô cùng quen thuộc, giống như anh mới gặp cô ngày hôm qua: “Em về muộn thế?”
Người anh phảng phất mùi rượu, có lẽ vừa mới rời khỏi bàn tiệc rượu nào đó. Đàm Bân cũng tỏ ra như không có chuyện gì: “À, công việc bận quá.”
Trình Duệ Mẫn đưa tay ra, hình như muốn vuốt tóc cô nhưng vừa giơ tay lên anh đã dừng lại, chỉ nói: “Em gầy đi rồi.”
Đàm Bân cười. “Đang chuẩn bị cho cuộc đấu thầu, ai cũng gầy mất mấy cân.”
“Thế à?” Anh cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt dường như chất chứa sự thương xót.
Đàm Bân cảm thấy không tự nhiên trước ánh nhìn của anh, liền quay mặt đi. Tay anh vẫn đặt lên vai cô, dừng lại một lúc. “Hai ngày nay thời tiết bao nhiêu độ em có biết không? Sao mặc phong phanh thế này?”
“Em quen rồi.” Đàm Bân do dự một lát rồi nói tiếp: “Anh đến… có việc gì không?”
“Không có gì, anh vừa từ quán rượu về, tiện đường thì rẽ vào xem thử xem có may mắn được gặp em không.” Trình Duệ Mẫn nói rất tự nhiên.
Đàm Bân “vâng” một tiếng, không biết nên nói tiếp thế nào, nghĩ một lát rồi nói: “Đi lên nhà với em, anh nên uống một tách trà giải rượu.”
Phản ứng của Trình Duệ Mẫn giống như bị ai đó cắn một cái. “Không cần, không cần, muộn rồi, không dám làm phiền em, anh về đây.”
Đàm Bân biết anh đang nghĩ gì, chẳng qua là cảnh tượng ba người chạm mặt lần trước vẫn khiến anh cảm thấy lo sợ.
“Vậy thì đi dạo trong vườn hoa nhé!” Nhìn thấy chiếc áo gió anh vắt trên vai, Đàm Bân cười, nói thêm: “Tốt nhất anh mặc áo vào đi.”
Trình Duệ Mẫn nghe cô mặc áo vào, đi theo cô vào vườn hoa lạnh lẽo.
Hai ngày trước đột nhiên có một đợt không khí lạnh tràn về, nhiệt độ ngoài trời giảm đột ngột. Nhưng sau hai ngày đêm gió bấc, tất cả sương mù u ám của Bắc Kinh bị thổi hết đi, bầu trời xanh sẫm rất quang đãng.
Đi đến chỗ tối dưới một gốc cây, Đàm Bân dừng lại, hỏi anh: “Sao anh không gọi điện trước?”
“Anh sợ em nhìn thấy số của anh thì sẽ cúp máy.”
Anh nói không sai, Đàm Bân không có gì để phản bác, chỉ biết hỏi tiếp: “Sao anh biết em vẫn chưa về nhà?”
Trình Duệ Mẫn nhìn lên tòa nhà. “Đèn phòng em vẫn chưa sáng.”
Đàm Bân lại hỏi: “Anh đợi bao lâu rồi?”
“Anh vừa đến.” Anh vẫn kiên trì, cố gắng nói một cách ngắn gọn.
Đàm Bân đứng đối diện anh, tay đút trong túi áo, không nói gì. Trong bóng tối, hình ảnh cô càng trở nên dịu dàng, chỉ có đôi mắt long lanh khó kiềm chế.
Trình Duệ Mẫn bị nhìn đến nỗi bối rối, anh lùi lại hai bước, ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường đi. Một ngày làm việc mười mấy tiếng, anh không thể đứng vững được nữa.
“Đàm Bân!”
“Sao anh?”
“Anh biết anh rất không phải, không nên đến làm phiền em thế này. Nhưng quả thực hôm nay anh rất muốn tìm một người để nói chuyện. Nếu làm phiền em thì anh xin lỗi.”
Đàm Bân chăm chú nhìn anh một hồi, chậm rãi nói: “Vậy nửa đêm em gọi anh đến bệnh viện, có phải em cũng nên xin lỗi không? Mọi chuyện là món nợ cũ giữa em và anh ấy, không liên quan đến anh.”
Dù sao thì cô cũng đã quen làm người có tội, không cần phải kéo thêm người khác chìm cùng mình.
Trình Duệ Mẫn nghẹn lời, im lặng hồi lâu. Một lát sau anh như hiểu ra điều gì đó, đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười đó lại khiến Đàm Bân cảm thấy chua xót, cho dù trong bóng tối cũng có thể nhận ra ánh mắt anh như vừa trút được gánh nặng. Những oán giận kìm nén nhiều ngày qua cũng dần tan đi, Đàm Bân mềm lòng ngồi xuống bên anh, khẽ nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trình Duệ Mẫn không nói gì, chỉ nhìn xuống. Bóng của hàng lông mày dưới ánh đèn đường mờ ảo giống như cánh bướm đen, tĩnh lặng đậu trên má.
“Vậy cho phép em đoán chứ, có phải công ty anh vừa ký một hợp đồng quan trọng?”
Trình Duệ Mẫn chợt ngẩng lên. “Sao em biết?”
Đàm Bân kéo nhẹ cà vạt của anh. “Cái cà vạt này ít ra anh cũng đã dùng ba năm rồi. Trong ba năm đó, những cuộc ký kết quan trọng, nó đều có mặt.”
Đó là một chiếc cà vạt thương hiệu Dunhill, trên nền xanh thẫm là rất nhiều chữ “R” nhỏ màu trắng, chữ cái đầu trong tên tiếng Anh của anh.
Trình Duệ Mẫn nhếch mép, giống như đang cười. “Đàm Bân, em nhạy cảm quá, nhạy cảm đến đáng sợ.”
Nói như vậy coi như anh đã thừa nhận.
Còn về chiếc cà vạt đó, không phải là Đàm Bân nhạy cảm gì, nó từng là bí mật có sức sống lâu bền nhất của những người hay buôn chuyện trong công ty. Mỗi lần nhìn thấy nó, cô đều không kìm được mà cười thầm, cảm thấy kiểu dáng phù hợp đến ngạc nhiên, cũng phô trương đến kinh ngạc, hoàn toàn không giống với phong cách giản dị và khiêm tốn thường ngày của Trình Duệ Mẫn, nhưng anh lại không ngại đeo nó đi khắp nơi.
“Như vậy thì phòng đại diện của bọn anh đã đăng ký thăng cấp lên thành chi nhánh công ty rồi?” Đàm Bân hỏi dồn.
Phòng đại diện không đủ tư cách ký kết hợp đồng thương mại, vì vậy cô mới đoán như vậy.
“Em đoán đúng.” Trình Duệ Mẫn ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng nói. “Bọn anh vừa ký với công ty Chúng Thành một bản hợp đồng chung, hai bên đang tiến hành hợp tác toàn cầu ở cấp độ chiến lược.”
Bây giờ đến lượt Đàm Bân ngạc nhiên. “Công ty anh và công ty Chúng Thành?”
Chúng Thành cũng là một trong những công ty tham gia vào đợt tập trung thu mua Phổ Đạt, được coi là nhân vật đứng đầu trong những nhà cung ứng trong nước.
“Đúng vậy, đây là chương trình đầu tiên của công ty ở Trung Quốc Đại lục.”
“Ồ, thật sao?” Đàm Bân trợn tròn mắt, cảm giác mệt mỏi chợt tan biến. “Không phải anh đang nói dối em đấy chứ? Chuyện lớn như vậy, sao trước đây không có chút thông tin gì vậy?”
“Những thông tin trước đây tương đối bí mật. Hai tiếng trước mới chính thức ký kết, muộn nhất là ngày kia sẽ xuất hiện trên bản tin.”
“Nói như thế có nghĩa là từ nay về sau bọn anh phải giương cao ngọn cờ sản nghiệp dân tộc, quyết tâm ủng hộ công ty địa phương?”
“Có thể nói là như thế. Lần trước CEO đến Trung Quốc, phải mất rất nhiều tâm sức mới có thể khiến ông ta ý thức được điểm này. Có lẽ sang năm trung tâm nghiên cứu phát triển ở châu Âu sẽ chuyển một phần đến Trung Quôc.”
“Mấy hôm nay anh bận vì chuyện này sao?”
Trình Duệ Mẫn gật gật đầu, sắc mặt không hề tỏ ra vui mừng. “Khổ sở mấy tháng cuối cùng cũng đã xong. Cảm giác hôm nay rất lạ, không thể nào vui mừng được.”
Vì kết quả ngày hôm nay, trong bốn tháng qua anh phải bay đi bay lại không biết bao lần giữa ba địa điểm: Thượng Hải, Bắc Kinh và châu Âu, còn suýt nữa đã bỏ mạng trên máy bay.
Đàm Bân nhìn xuống dưới chân mình. “Rõ ràng là một chuyện tốt, sao anh lại không vui?”
“Anh có chút bùi ngùi, có lẽ em cũng hiểu. Mười năm trước, những doanh nghiệp trong nước này bị các công ty đa quốc gia chèn ép, mười năm sau anh lại phải dựa vào sự coi trọng của họ thì mới có thể vượt qua được rào cản thương mại của Trung Quốc.”
Đàm Bân cảm thấy rất kỳ lạ trước nỗi phiền muộn của Trình Duệ Mẫn. “Xem thân phận của anh vẫn chưa chuyển hóa hết, Trưởng đại diện Trình, à không đúng, nên gọi là Tổng giám đốc Trình, quên chúc mừng anh, bây giờ anh không còn là Hán gian và Dương nô[3] nữa, anh đã cải tà quy chính, quay đầu là bờ rồi.”
[3] Có nghĩa là gian tế của tộc Hán, nô lệ của phương Tây, ám chỉ những người phản bội.
Trình Duệ Mẫn nhìn cô, suýt phì cười. “Nói kháy anh đấy à?”
“Không dám, không dám. Nhưng hợp tác với công ty trong nước, thời gian hợp tác nhất định rất dài, rất gian khổ, em vô cùng đồng cảm với anh.”
Trình Duệ Mẫn vẫn cười. “Em nói đúng, nhưng đây là xu thế lớn, không thể chuyển ngược, thời đại hoàng kim của những ngành nghề được coi là báu vật trong nước đã hoàn toàn kết thúc, thị trường hiện nay không còn là Trung Quốc của mười năm trước nữa, luôn phải có người đi trước một bước.”
Đàm Bân vẫn đang ngẫm nghĩ về thông tin này, nhưng điều mà cô thực sự nghĩ đến lại là chuyện khác. “May là trước khi đánh giá nhà thầu, tin tức của Chúng Thành đã lên báo, công ty anh chọn thời cơ này quả thực rất hiểm độc.”
“Đó là hai chuyện khác nhau, phương hướng hợp tác của hai công ty là hướng đến thị trường nước ngoài, em đừng nghĩ lung tung.”
“Hừ, lòng dạ Tư Mã Chiêu[4], được rồi, sau này chúng ta không cùng hội cùng thuyền được rồi.”
[4] Tư Mã Chiêu chi tâm: câu này ám chỉ dụng ý là lòng của Tư Mã Chiêu, ai nấy đều biết, có xuất xứ từ Tam quốc chí. Thời Tam quốc, Ngụy đế Tào Mao thấy đại tướng quân Tư Mã Chiêu nắm hết quyền binh, làm việc hống hách bá đạo, không chịu được. Tào Mao cho triệu tập Vương Kinh và ba vị đại thần khác vào trong cung, rất tức giận, nói: “Tư Mã Chiêu có dã tâm đoạt ngôi vua, điều này các khanh đều đã biết, trẫm không thể ngồi đợi để người ta phế truất, hôm nay ta sẽ cùng các khanh bắt tội hắn.” Các đại thần đều khuyên nhẫn nại, không nên lao vào đại họa, nhưng Tào Mao không nghe, dẫn thị vệ và tùy tùng tiến sang phủ đệ Tư Mã Chiêu. Nào ngờ, có người đi báo tin này cho Tư Mã Chiêu, kết quả, Tào Mao bị đâm ngay ngực rơi xuống ngựa mà ch.ết, mà dã tâm làm phản của Tư Mã CHiêu càng thêm rõ ràng.
“Đàm Bân!” Trình Duệ Mẫn kéo tay cô lại. “Vấn đề này chúng ta sẽ nói đến sau, bây giờ nói chuyện khác được không?”
Anh khẽ hôn lên tay cô. Tay cô lạnh ngắt nhưng vô cùng mềm mại, trái tim Đàm Bân rung động, định nói điều gì nhưng lại thôi.
Anh vuốt ve khuôn mặt cô, trong lòng đầy phiền não. “Anh muốn gặp em, nhưng gặp rồi lại không biết nói gì.”
Đàm Bân thở dài một cái. “Thật bất hạnh, em cũng thế.”
Giữa hai người đều có những đòi hỏi ban đầu, nhưng đều tỏ ra vô cùng thận trọng, tay chân luống cuống không biết làm gì, đành nói những lời không liên can. Cô nhìn Trình Duệ Mẫn, Trình Duệ Mẫn cũng nhìn cô, anh dang tay, ôm chặt cô vào lòng.
Cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ trong chiếc áo sơ mi của anh, trái tim đang loạn nhịp của Đàm Bân trở lại nhịp đập bình thường.
Anh luôn cho cô cảm giác thực sự an toàn.
Do dự một hồi, cô ôm choàng lấy eo anh, ngả đầu vào vai anh. Mặt anh chạm vào mặt cô, đó là nơi duy nhất có thể cảm nhận được sự ấm áp trong gió lạnh.
Trình Duệ Mẫn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô.
Phản ứng của Đàm Bân tương đối chậm nhưng lại mãnh liệt hơn anh.
Trình Duệ Mẫn khẽ kêu, né tránh sự mãnh liệt của cô. “Em làm gì thế?”
Đàm Bân nói: “Em ghét anh!”
Trình Duệ Mẫn nén giọng nói, mỉm cười. “Em ghét anh mà anh được như thế này thì cầu xin em hãy hận anh đi!”
Đàm Bân chỉ kịp “hử” một tiếng vì môi anh đã lại áp xuống.
“Đàm Bân!” Anh nói nhỏ bên tai cô. “Có người đang nhìn chúng ta.”
Đàm Bân nói: “Còn nhìn nữa em sẽ thu tiền của anh ta, không thể cho anh ta được giải trí miễn phí như thế được.”
Trình Duệ Mẫn cười lớn, bóp nhẹ mũi cô. “Cô bé này thật là…” Anh ngừng lại một chút. “Nhưng cuối cùng em cũng chịu cười rồi.”
Đàm Bân sờ sờ lên mặt mình, hình như da thịt cô bắt đầu mềm đi, thời điểm khó khăn nhất đã qua đi. Cô thầm cười tự trào, ảo tưởng rằng phải rất lâu nữa cô mới có thể thoát khỏi sự áy náy với Thẩm Bồi, không ngờ mọi chuyện lại nhanh như thế này. Có thể thấy tình người mỏng như tờ giấy, thế gian không có điều gì là mãi mãi cả.
Đàm Bân cố tình tránh xa anh một chút. “Đi nơi khác được không? Em cảm thấy như đang ở Siberia ấy.”
Trình Duệ Mẫn bẻ lại cổ áo cho cô. “Muộn rồi, hay là em lên nhà nghỉ ngơi đi.”
Đàm Bân hỏi: “Chẳng phải anh muốn nói gì sao?”
Anh cúi đầu nghĩ ngợi. “Hình như điều gì nên nói anh đã nói cả rồi, ít ra đêm nay có thể ngủ ngon.”
“Vì đã ký được một thỏa thuận hỏng ư?”
“Em nói xem?”
Đàm Bân lạnh đến nỗi cả người run lên, không định đùa với anh nữa. “Vậy em đi đây.”
“Khoan đã, chúng ta cần phải thương lượng một chuyện.” Trình Duệ Mẫn kéo tay cô lại, ôm cô vào lòng lần nữa.
“Anh nói đi.”
“Mỗi ngày anh muốn gặp em một tiếng, vào bữa trưa hoặc bữa tối, em chọn đi.”
Đàm Bân đáp: “Không thể.”
“Vậy thì một tuần ba lần?”
“Một lần.”
“Hai lần?” Trình Duệ Mẫn cũng khá cố chấp.
“Được.” Đàm Bân chịu thua, không tranh cãi nữa. “Vậy thì hai lần, nhưng thời gian do em quyết định.”
Nhưng những ngày sau đó, cô cũng không tuân thủ theo quy ước một tuần hai lần đó của mình.