Chương 59

Đều nói hiểu con không ai bằng mẹ, lời này quả thực có chút đúng.
Cố Khái Đường nhạy bén phát hiện mẹ mình đã biết cái gì đó.


Bởi vì gần đây mẹ Cố vẫn luôn lo nghĩ, bà sẽ nhân lúc Đậu Tranh không ở nhà, tiến đến bên người Cố Khái Đường, yên lặng nhìn chằm chằm gò má con trai mình, hình như đang ngẩn người, nửa ngày mới hỏi một câu: "Khái Đường, con... bao giờ mới dẫn đối tượng về nhà, cho mẹ gặp?"


Mẹ Cố nhân lúc Đậu Tranh không ở nhà thì hỏi chuyện này, có thể đã rõ ràng rất nhiều thứ.
Cố Khái Đường nhìn mẹ, không trả lời.
Hắn thấy bên trong đôi mắt của mẹ Cố là một loại sợ hãi ẩn giấu, sợ hãi khiến mình khổ sở, cũng khiến mình kinh hoảng.


Cố Khái Đường không nói lời nào, mẹ Cố cũng không tiếp tục hỏi, chỉ là cứ thế ngồi sững sờ bên cạnh con trai, thật lâu.


Bà không phải loại người tính cách cường liệt. Ba Cố vì sự nghiệp, tính công kích rất mạnh mẽ, chủ nghĩa đàn ông hơi lớn. Lúc còn trẻ, bà dựa vào chồng, khi chồng đi nước ngoài thì con trai trưởng thành, bà liền dựa vào con.


Cố Khái Đường kế thừa sự dịu dàng của mẹ, cũng kế thứa sự kiên quyết, mạng mẽ của ba. Việc nhỏ hắn có thể thỏa hiệp, nhưng chuyện đã nhận định thì sao cũng không thể quay đầu.


available on google playdownload on app store


Mẹ Cố nhớ năm ấy bà cảm mạo nóng sốt nhưng không muốn đi bệnh viện, Cố Khái Đường đến phòng ngủ của bà, cứng rắn cõng bà đi bệnh viện.
Bởi vì đêm quá khuya, mẹ Cố muốn cự tuyệt, nhưng Cố Khái Đường chỉ nhìn bà một cái, lời cự tuyệt đếu không nói ra được,


Hỏi nhiều lần, Cố Khái Đường còn chưa thấy phiền, nhưng Cố Khái Mai đã phiền.
Ngày đó Cố Khái Mai từ công ty về, ở phòng khách tháo khăn choàng thì nghe được mẹ Cố hỏi: "Vi Vi đang thi sao? Cô bé sao không tới tìm con?"
Cố Khái Đường nói: "Cô ấy cũng có chuyện phải làm."


"Cũng đúng... Khái Đường, con rốt cuộc bao giờ mới mang..."
"Mẹ," Cố Khái Mai có chút giận, đem khăn choàng ném trên ghế, ngắt lời mẹ nói: "Mẹ còn hỏi cái gì? Mẹ đã sớm biết mà!"
Mẹ Cố cau mày, không nói gì.


Cố Khái Đường có tật giật mình nhìn em gái, liền thấy cô nôit giận đùng đùng đi vào phòng mình, đóng cửa lại, dùng âm lượng như rống lên nói: "Ngày đó ra ngoài không phải mẹ đã thấy hai người bọn họ nắm tay nhau sao? Mẹ hỏi anh đi, anh tự hỏi mình xem, Cố Khái Đường, anh sẽ để một người mình không yêu nắm tay mình sao?"


Cố Khái Mai khàn cả giọng, rống đến trước mắt mẹ Cố một màu đen. Bà ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng lùi về sau. Một lát sau, quay đầu lại nhìn Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường đứng đó, hắn thân cao, khuôn mặt trầm tĩnh, vầng trán khôi ngô.
Con lớn nhất của mẹ Cố, hắn...


Mẹ Cố nhẹ giọng hỏi: "Khái Đường, con nói cho mẹ nghe, rốt cuộc là chuyện gì?"
Cố Khái Đường trầm mặc một hồi, nói: "... Là như vậy. Người con đang yêu, chính là Đậu Tranh."


Trong lòng mẹ Cố vừa giận vừa xót, nghe đến hai chữ "Đậu Tranh", lửa giận nhất thời càng thêm mãnh liệt, bà đứng lên, chỉ vào mặt Cố Khái Đường, vẻ mặt kinh ngạc bi thông hỏi: "Con làm sao vậy? Sao con dám nói với mẹ như vậy?"


Giữa chân mày Cố Khái Đường nhíu lại, rất nhanh thả lỏng ra. Hắn nghe mẹ răn dạy, suy nghĩ một hồi lâu mới nói một câu: "Con xin lỗi."
Thanh âm mẹ Cố run rẩy: "Còn có thể vãn hồi sao?"
Cố Khái Đường ánh mắt trấn định, khe khẽ thở dài, sau đó lắc đầu.


Mẹ Cố khóc lên. Bà cảm thấy ghế bên cạnh động nhiên lún xuống, nguyên lai là con gái ngồi xuống bên cạnh bà.
Hai người sóng vai ngồi trên ghế, khóc lên.


Trên đời này, hai người phụ nữ mà Cố Khái Đường yêu thương nhất, lúc này đang ở trước mặt hắn, bởi vì khổ sở cùng bất đắc dĩ mà khóc lên thành tiếng.
Trái tim Cố Khái Đường co rút đau đớn, căm hận chính mình không gì sánh được.


Mẹ Cố cho rằng mình có chuẩn bị. Lúc Cố Khái Đường tốt nghiệp đại học còn chưa từng quen một người bạn gái, bà cũng rất lo lắng, cho nên lúc nào cũng thúc giục con trai, giúp hắn xem xét cô gái có điều kiện tốt.


Nhưng không nghĩ tới khi chân chính đối mặt lại thống khổ như thế, bà cầm khăn tay, khóc đến đau đầu, trên mặt rối tinh rối mù.
Cố Khái Đường đến phòng rửa cầm khăn mặt, dùng nước nóng thấm ướt, sau đó đưa cho mẹ Cố và Cố Khái Mai.


Mẹ Cố nhận lấy, lau mí mắt sưng đỏ nói: "Mẹ không quản được con!"
Cố Khái Đường trong lòng bất đắc dĩ, không còn lời nào để nói.
Mẹ Cố ngồi yên một hồi, nói tiếp: "Mẹ phải gọi điện thoại cho ba con, bảo ông ấy nhanh về một chút."


Cố Khái Mai vốn rất tức giận, nhưng sau khi khóc thì không sinh khí nữa, cô vẫn là đứng về phía anh trai, nghe vậy vội vàng nói: "Đừng, chờ tháng hai rồi hãy nói."


"Vậy con có về nhà đón tết không?" Mẹ Cố nói, "Chưa tới tết cũng đã có người tới nhà chúng ta thăm, không nên để người ta bắt gặp, còn có mặt mũi nào chứ?"


Cố Khái Đường thấp giọng thở dài. Ba Cố tháng hai về nhà, ở chưa tới mười ngày sẽ bay về Cu Ba. Mẹ Cố muốn ba Cố về sớm... chỉ sợ là mười ngày cũng chưa giải quyết xong chuyện này mất.
Đây là nỗi dằn vặt khó chịu, dai dẳng nhường nào.


Khiến người nhà khổ sở, người yêu rơi nước mắt. Cố Khái Đường đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu, nhưng bây giờ vẫn áp lực không gì sánh được, dường như không thở nỗi.
Nhưng hắn một chút cũng không hối hận.
Mẹ Cố nỏi: "Mẹ hỏi con một lần nữa, con rốt cuộc có thể thay đổi không?"


Cố Khái Đường kiên định: "Không thế."
"Được..." Mẹ Cố nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu.
Cố Khái Đường cho rằng mẹ mình sẽ nổi giận, la mắng. Nhưng không có, cái gì cũng không có.
Qua một hồi lâu, mẹ Cố mới nhẹ giọng hỏi: "Khái Đường, có phải mẹ sai rồi hay không?"
"..."


"Hồi trước mẹ không nên để Tiểu Tranh ở chỗ của con." Mẹ Cố nói, "Lúc bà ngoại con qua đời, còn níu tay mẹ, bảo mẹ phải chăm sóc cậu con thâth tốt. Mẹ lúc đó nói với bà, vô luận thế nào, y cũng là em trai mẹ."
Cố Khái Đường không nói gì.


Mẹ Cố nói: "Nhưng bây giờ... con bảo mẹ làm sao có thể đối mặt với y, đối mặt với người làm hỏng con trai mẹ...Ô..."
Cố Khái Đường dừng lại một chút, nói: "Đều là lỗi của con, Đậu Tranh không làm gì cả."
Mẹ Cố lăng lăng ngồi ở đó.


Cố Khái Đường nói tiếp: "Cho nên đừng nổi giận với y... Y bây giờ chỉ có chúng ta thôi."


Ba Cố vừa xuống may bay, kéo va ly, một đường đi ra ngoài. Ông nhận điện thoại của vợ, nói: "Trong nhà có việc gấp, nhanh trở về.". Ba Cố muốn hỏi tỉ mỉ một chút, mẹ Cố lại khóc lên, oán giận nói: "Đều tại ông, mấy năm nay không ở nhà với con cái mới thành như bây giờ..."


Ba Cố nghe được, không hiểu ra làm sao, có chút sốt ruột hỏi: "Khái Đường có chuyện gì?"
Mẹ Cố thở dài: "Ông đừng hỏi nữa, về nhà hẵng nói."


Ba Cố cho rằng Cố Khái Đường gặp chuyện gì nghiêm trọng. Ngày trước khi Cố Khái Đường bị tai nạn gãy chân, ba Cố muốn về nước cùng con trai, đều bị mẹ Cố khuyên ở lại, bảo ông yên tâm công tác.


Hiện tại lại hối thúc ông về nước, như vậy nhất định không phải chuyện đùa, là sự tình mà mẹ Cố không xử lý được. Ba Cố không tin đứa con lớn nhất của mình sẽ gặp rắc rối, chỉ lo lắng Cố Khái Đường chịu thiệt. Ông lòng như lửa đốt, suốt đêm trở về, sau khi đi ra sân bay nhìn thấy Cố Khái Đường đứng đó đợi mình. Nhìn từ trên xuống dưới, thấy Cố Khái Đường không có vết thương bên ngoài nào mới thở phào nhẹ nhõm: "Con có chuyện gì vậy?"


Cố Khái Đường mở miệng, nhưng không nói gì, tiến đến kéo va ly của ba Cố.
Ba Cố hỏi: "Sao không nói lời nào?"
"..." Cố Khái Đường hắng giọng một cái, nói, "Ba, con có lời muốn nói với ba."
Ba Cố nhìn con trai thần thần bí bí, vừa hiếu kỳ vừa lo lắng.


Ở nơi khác, Đậu Tranh còn đang làm việc không biết ba Cố đã từ nước ngoài trở về. Y ngồi trên ghế, ngửa đầu xem thủ tục chiêu sinh. Gã què cầm một cái linh kiện xe đi ngang qua, hỏi một câu: "Anh đang làm gì vậy?"
Đậu Tranh nói: "Cậu quản cái gì?"
Gã què liền không nói nữa, ngồi bên người Đậu Tranh.


Từ lần trước gã què không nói lời nào đã từ tiệm xe chạy theo người kia, vài ngày không đến làm, Xuyên Từ và Mắt Kính Nhỏ liền rất có thành kiến với gã. Sau này không thấy mặt còn được, ai ngờ mấy ngày sau gã đã trở lại, khẩn cầu ông chủ cho gã quay về làm việc.


Ông chủ rất tốt bụng, đồng ý cho gã ở lại tiếp tục công việc. Nhưng Xuyên Tử và Mắt Kính Nhỏ rất không thích, nghĩ hắn không có phong độ, trong sáng ngoài tối khi dễ gã.
Tên què cũng biết, cho nên rất ít khi nói chuyện cùng bọn họ, thỉnh thoảng sẽ chủ động đến gần Đậu Tranh, nói một chút.


Đậu Tranh lật vài tờ, cảm thấy tâm phiền ý loạn, liền buông ra, nhìn trần nhà.
Tên què rướn cổ nhìn một cái, nói: "Anh đang xem thông báo chiêu sinh buổi tối hả?"
"Ừ."
"Anh muốn đi học? Học cái gì?"


Đậu Tranh biết tên què không được lòng người khác, khả năng lớn là do cái miệng của gã, vốn là không muốn nói, nhưng bởi vì quá mê mang, Đậu Tranh nhịn không được: "Tôi muốn học đại học, Từ từ đến, sau này sẽ học dần... Bây giờ mới học có phải quá muộn không?"


Tên què không ngờ Đậu Tranh muốn đi học đại học, sửng sốt một chút, hỏi: "Tại sao?"
Đậu Tranh hung hăng nói: "Sao cậu quản nhiều chuyện vậy?"
Tên què không ngốc, suy nghĩ một hồi, nói: "À, tôi biết rồi."
"..."
Đậu Tranh cuộn tờ quảng cáo, làm bộ muốn đánh lên đầu gã.


Nhưng ánh mắt tên què nhìn Đậu Tranh đột nhiên trở nên rất bất đắc dĩ, cho nên Đậu Tranh không đánh nổi nữa.
Tên què nói: "... Lần đầu cháu anh tới đây tôi đã biết, anh với tôi giống nhau."
Đậu Tranh nghe vậy sửng sốt.


Tên què nói: "Ánh mắt anh nhìn cháu anh giống như phát sáng vậy, cho nên tôi biết anh cũng là đồng tính luyến ái."
Lông mi Đậu Tranh ựng thẳng lên, một bộ dáng rất tức giận, Y nhìn tên què chằm chặp, hỏi: "Miệng cậu rất thèm đòn, cậu biết không?"


"Ừ, tôi biết, nhưng mà anh cũng đừng có chối." Tên què gật đầu, không cho là đúng, nói tiếp, "Anh muốn học đại học, vì cháu anh bằng cấp rất cao, anh muốn cân bằng một chút, đúng không? Vô dụng thôi, anh kém cháu anh nhiều lắm, căn bản không phải đăng kí lớp học ban đêm là có thể giải quyết được."


Nếu như là mấy hôm trước, tên què nói như vậy với Đậu Tranh, Đậu Tranh tuyệt đối không hai lời sẽ động thủ đánh gã một trận.
Nhưng bây giờ chẳng hiểu vì sao, y không hạ thủ được.


Y nhìn trong ánh mắt tên què có một loại đau đớn thản nhiên, một lát sau, Đậu Tranh nói: "Chưa học sao biết, thử một chút... ít nhất... tôi cũng từng cố gắng."


Y càng nghĩ càng thấy có đạo lý. Đậu Tranh nguyện ý vì Cố Khái Đường làm bất cứ chuyện gì, mặc dù y không hứng thú chuyện học tập, nhưng nếu chuyện này có thể khiến người ngoài thay đổi cái nhìn về bọn họ một chút, Đậu Tranh cam tâm tình nguyện.


Đậu Tranh nói: "Cậu cũng như vậy, tôi nghe nói cậu gặp người yêu nhỏ của cậu rồi hả? Không tới mấy ngày đã biến thành bộ dạng muốn ch.ết muốn sống như thế. Cậu là đàn ông, phải kiên trì chịu khó, phải nỗ lực. Đừng có cả ngày oán giận, bị người ta đá cũng đáng đời lắm."


Đậu Tranh nói chuyện không chút khách khí, cũng rất sảng khoái. Chính y theo đuổi Cố Khái Đường cũng dốc hết tâm huyết, không biết xấu hổ, bây giờ lại khuyên người khác, rất có cảm giác thành tựu.


Ai ngờ tên què lắc đầu, nói: "Tôi quả thực bị người ta đá cũng đáng đời. Nhưng đáng đời là vì không thấy người ta đem tôi thành chuyện cười, tôi càng đáng đời là vì người ta chê cười tôi, tôi còn muốn đến trước mặt hắn."
"..."


"Cậu thì hơn tôi chỗ nào?" tên què bình tĩnh nói, "Còn không phải cũng bị coi thường sao?"
Đậu Tranh bình tĩnh nhìn tên què, hai người yên lặng đối diện nhau.
Mấy giây sau, Đậu Tranh đột nhiên đứng dậy, nói cổ áo tên què, một tay ném gã ra ngoài.


Tên què kêu lên một tiếng đau đớn, té lăn trên đất, lấy tay chống, khó khăn muốn đứng lên.
"Anh..."
Tên què còn chưa nói xong, cái mông đã bị Đậu Tranh đạp thêm một cước, mặt liền đập xuống đất. Gã té rất thảm, máu mũi cũng chảy ra,


Đậu Tranh giận dữ, đi tới trước mặt tên què ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc gã, ép buộc gã ngẩng đầu nhìn mình.
Nhưng khi thấy nước mắt lần với máu mũi của gã, Đậu Tranh đột nhiên hiểu ra, tên què có lẽ đã muốn mình đánh gã một trận.
}=z0Mc






Truyện liên quan